Vu Sư

Chương 82



Không thể hỏi được tin tức hữu dụng nào từ Oa Oa, Vu Miểu Miểu ngồi không yên, liền lại chạy tới đội hình cảnh. Tuy rằng hai bên chỉ cách nhau một con đường cái, nhưng cho dù là một chút khoảng cách như vậy, Vu Miểu Miểu cũng chờ không được.

Lúc này tổ bốn người phòng làm việc cũng không cùng đi qua, chỉ có Đông Vĩnh Nguyên theo Vu Miểu Miểu ngồi đợi trong cục cảnh sát, những người khác thì lưu tại phòng làm việc chờ tin tức. Đại khái nửa giờ sau, Hoắc Minh Tri từ bên ngoài cục cảnh sát bước vào, hắn vừa vào cửa đã bị Đông Vĩnh Nguyên mắt sắc phát hiện.

"Đội trưởng Hoắc, có tin tức của ông chủ sao?" Đông Vĩnh Nguyên sốt ruột hỏi.

Hoắc Minh Tri không trả lời Đông Vĩnh Nguyên, hắn nhìn nhìn Vu Miễu Miễu vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh Đông Vĩnh Nguyên, lên tiếng nói: "Hai người đi cùng tôi."

Hai người vội vàng đi theo sau Hoắc Minh Tri.

Một đường đi đến trong văn phòng Hoắc Minh Tri, Hoắc Minh Tri mới mở miệng nói: "Hai chiếc xe trói Quý Lãng đi bị vứt bỏ trong rừng cây gần bãi sông, chung quanh không có người, cũng không có camera theo dõi, hẳn là trước đó đã điều tra địa hình kỹ rồi, cố ý đổi xe ở bên đó."

"Kia, từ bãi sông ra tới nhất định phải đi ngang qua đường đúng không? Bên kia cũng không có camera theo dõi sao?" Đông Vĩnh Nguyên nôn nóng nói.

"Camera theo dõi gần đó nhất là gắn trên một giao lộ lớn, dòng xe cộ vô cùng đông đúc, vài phút là có thể có hàng trăm chiếc xa qua lại, hơn nữa, chúng ta căn bản là không thể xác định được thời gian bọn bắt cóc dừng lại ở bãi sông, cho nên căn bản không thể tra ra được." Sắc mặt Hoắc Minh Tri khó coi nói.

Từ sau khi nhận được báo án đến khi cảnh sát đến, rồi lại đến khi đi điều tra camera theo dõi, lại tìm được xe của bọn bắt cóc kia, ước chừng cũng mất hơn nửa giờ. Nửa giờ kỳ thật đã rất nhanh, nhưng mà cái giao lộ lớn kia, trong vòng nửa giờ có thể đã có hơn ngàn chiếc xe qua lại.

Nếu có thể xác định được thời gian bọn bắt cóc rời đi bãi sông, bọn họ còn có thể thu nhỏ lại phạm vi điều tra, nhưng là bọn bắt cóc có khả năng vừa đến bãi sông liền lái xe rời đi, cũng có khả năng dừng lại mười phút hoặc là mười lăm phút sau mới rời đi, căn bản vô pháp xác định thời gian, chỉ có thể điều tra diện rộng mà thôi.

Thực hiển nhiên, đối phương là một đội tội phạm vô cùng có kinh nghiệm.

"Vậy, vậy chẳng phải là không còn hy vọng?" Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng đưa mắt nhìn Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu cả người đều căng thẳng, hàm răng cắnchặt xuống môi dưới.

"Nếu dựa theo điều việc điều tra diện rộng, cho dù có tra ra đi chăng nữa cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng tôi đang lo lắng là Quý Lãng không có nhiều thời gian." Hoắc Minh Tri nói.

"Cái......"

"Cái gì gọi là không có nhiều thời gian?." Vu Miểu Miểu giành trước Đông Vĩnh Nguyên cất tiếng hỏi.

Hoắc Minh Tri hít sâu một hơi, trong mắt lại lần nữa hiện lên một mạt hối hận: "Tôi nghi ngờ Quý Lãng là bị một đám buôn bán nội tạng bắt cóc."

"Buôn bán nội tạng? Là...... Là vì chuyện Hồng viện trưởng sao?" Đông Vĩnh Nguyên suy đoán nói.

"Có quan hệ với vụ án kia không thì thôi không biết, nhưng nếu tôi suy đoán đúng, Quý Lãng sẽ có nguy hiểm sinh mệnh bất cứ lúc nào." Hoắc Minh Tri nói.

Vu Miểu Miểu cả người chấn động, Oa Oa được cô ôm vào trong ngực cũng là thân thể cứng đờ, mở to hai mắt nhìn.

"Khoảng thời gian trước, Hải Thành liên tục chết ba người tình nguyện hiến tạng nhóm máu A, bởi vì quá mức trùng hợp, tôi cảm thấy có chút kỳ quặc, liền tìm tư liệu nhờ Quý Lãng giúp tôi phân tích." Hoắc Minh Tri vô cùng hối hận quyết định của mình lúc trước, nhưng cũng biết lúc này hối hận đã vô dụng, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Quý Lãng, "Tôi nghi ngờ hẳn là Quý Lãng đã tra được cái gì, thậm chí từng có tiếp xúc với đối phương, mới có thể bị đám buôn bán nội tạng đó theo dõi. Cho nên, tôi tìm mọi người tới đây là muốn hỏi mọi người, trong khoảng thời gian này Quý Lãng có đi qua chỗ nào, gặp qua người nào hay không? Bất luận là người nào dù chỉ có chút khả nghi cũng không thể bỏ qua."

Đông Vĩnh Nguyên lúc này đã tay chân lạnh lẽo, nhưng vẫn là cố gắng tự trấn định trả lời: "Không có, mấy chuyện đối ngoại của phòng làm việc đều do tôi sử lý, ông chủ, ông chủ trong khoảng thời gian này không có gặp ai khả nghi hết."

Hoắc Minh Tri quay đầu đi nhìn Vu Miểu Miểu: "Cô thì sao?"

"Không có." Vu Miểu Miểu lắc đầu, mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trường đi học, ngoại trừ ngày hôm đó Quý Lãng tới trường học đón Oa Oa, có vội vàng gặp qua một lần, bọn họ cũng không gặp lại lần nào.

Trong mắt Hoắc Minh Tri hiện ra thất vọng nồng đậm.

Không có sao? Chẳng lẽ thật sự một chút manh mối đều không có? Đám buôn bán nội tạng náo loạn lớn như vậy đem Quý Lãng trói đi, khẳng định biết cảnh sát sẽ hành động, cho nên bọn chúng nhất định sẽ xử lý Quý Lãng trong thời gian ngắn nhất, sau đó đào tẩu.

Không được, cần phải cứu ra, bọn chúng khẳng định sẽ không để Quý Lãng sống quá lâu, chỉ cần tìm được nơi thích hợp, bọn chúng sẽ giết Quý Lãng, lấy đi nội tạng. Chỉ cần tưởng tượng đến đám buôn bán nội tạng kia có thể sẽ làm gì với Quý Lãng, Hoắc Minh Tri liền cả người phát run.

Bình tĩnh, bình tĩnh lại, nếu bọn chúng muốn làm phẫu thuật, khẳng định sẽ đi mua những loại thuốc cần cho giải phẫu, đi tiệm thuốc điều tra, tiệm thuốc toàn thành phố đều phải tra một lần.

"Đội trưởng, tìm được một chiếc xe khả nghi." Bỗng nhiên, có người đẩy cửa tiến vào, nôn nóng báo một tiếng.

Hoắc Minh Tri vừa nghe, không thèm nói chuyện, bỏ lại hai người đang đứng trong văn phòng trực tiếp xông ra ngoài.

Hắn rời đi rồi, trong văn phòng cũng chỉ còn lại hai người Vu Miểu Miểu cùng Đông Vĩnh Nguyên. Vu Miểu Miểu an tĩnh đứng giữa phòng, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhưng là Đông Vĩnh Nguyên lại mạc danh cảm thấy bất an.

Không thích hợp, vô cùng không thích hợp, lúc trước khi không biết ông chủ có nguy hiểm sinh mệnh, bà chủ cũng đã sốt ruột đến không được, sao hiện tại biết ông chủ có thể gặp bất trắc bất cứ lúc nào, bà chủ ngược lại còn trấn định đến như vậy?

"Đông Đông, gần khu vực này có chỗ nào vắng có người không?" Vu Miểu Miểu ngẩng đầu, sâu kín hỏi, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không nhanh không chậm, lại mạc danh làm người nổi da gà.

"Bà chủ, cô....cô muốn làm gì?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Cảnh sát tìm không thấy tướng công, để tôi tìm." Vu Miểu Miểu nói.

"Nhưng mà...... Oa Oa không phải nói tìm không được sao?" Đông Vĩnh Nguyên nghi hoặc.

Lúc nãy bà chủ không phải đã hỏi Oa Oa rồi sao? Oa Oa cũng không hạ nguyền rủa lên bọn bắt cóc, cho nên căn bản không tìm được tung tích bọn bắt cóc, không đúng sao?

"Anh cứ nói cho tôi, có chỗ nào vắng người hay không?" Vu Miểu Miểu liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái.

"Thì...... thì nếu nói chỗ nào vắng người ở gần đây, cố lắm thì tầng sân thượng của khu làm việc mình, trên đó không ai." Đông Vĩnh Nguyên bị cái liếc mắt kia của Vu Miểu Miểu làm cho có chút hoảng hốt.

"Đi."

Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa, đi ra ngoài. Hai người đi qua đường cái, trở về phòng làm việc.

Ba người Bắc Phồn cũng đang nôn nóng chờ tin tức, vừa thấy hai người trở về, đều vội vàng đi lên đón: "Thế nào, có tin tức của ông chủ chưa?"

"Tìm được người chưa?"

Đông Vĩnh Nguyên thở dài lắc lắc đầu, không giải thích, quay đầu nhìn Vu Miểu Miểu nói: "Bà chủ, tôi đi tìm quản lý tòa nhà mượn chìa khóa sân thượng, lát nữa cô nói bọn họ dẫn cô qua đó nha."

Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên xoay người rời đi, đi tìm quản lý tòa nhà mượn chìa khóa sân thượng.

Ba người Bắc Phồn có chút khó hiểu, giờ không phải ai cũng đang sốt ruột chuyện ông chủ sao, Đông Tử đi lên sân thượng làm cái gì?

"Phòng làm việc có mấy thứ linh tinh như nước mực đỏ hay nước thuốc màu gì hay không? Có thể vẽ được là được." Vu Miểu Miểu hỏi ba người.

Đan Tuấn Nghị thấy bộ dáng Vu Miểu Miểu tựa hồ thực sốt ruột, lên tiếng nói: "Kho hàng hẳn là có hộp mực in dự phòng, tính chất chắc cũng không khác mực nước cho lắm."

"Lấy ra cho tôi." Vu Miểu Miểu vội vàng nói.

Đan Tuấn Nghị lập tức đi kho hàng lasy mấy hộp mực máy in ra, đưa cho Vu Miểu Miểu.

"Đi, đi lên sân thượng." Vu Miểu Miểu nhận mực nước liền đi ra ngoài.

Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng đều chạy theo ra ngoài.

Cái sân thượng trong lời của Đông Vĩnh Nguyên là thuộc tầng mười tám của tòa nhà cao nhất trong khuôn viên office building này. Khi ba người dẫn theo Vu Miểu Miểu chạy tới nơi, Đông Vĩnh Nguyên đã cầm chìa khóa chờ ở cửa thang máy. Hắn thấy ba người Bắc Phồn đều đi theo bà chủ tới, có chút muốn bọn họ trở về, nhưng nghĩ đến ba người đều đã thấy Oa Oa nói chuyện, kế tiếp cho dù lại nhìn thấy thao tác kỳ quái gì của bà chủ chắc hẳn cũng là thấy nhiều không trách.

Đúng vậy, sau khi từ cục cảnh sát trở về, Đông Vĩnh Nguyên đã có chút đoán được bà chủ muốn làm cái gì. Bà chủ khẳng định là sẽ dùng bí pháp Vu tộc nào đó để tìm được nơi ông chủ đang ở.

Vài phút sau, mọi người theo thang máy đi tới tầng cao nhất.

Lên đến sân thượng, Vu Miểu Miểu nhìn lướt qua mọi nơi, liền lập tức đi đến một chỗ trống trải, tiếp sau, cô đặt Oa Oa ở trên mặt đất, lấy ra hộp mực in màu đỏ vừa rồi lấy ra từ phòng làm việc. Vu Miểu Miểu vặn nắp ra, lại lấy ra ngân châm từ trong túi vẫn luôn mang theo, sau đó hung hăng chọc một phát vào ngón tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong hộp mực nước.

Dịch Quan cùng Đông Vĩnh Nguyên còn đỡ, bọn họ có kinh nghiệm, đại khái có thể đoán được Vu Miểu Miểu đang làm cái gì. Nhưng Bắc Phồn cùng Đan Tuấn Nghị lại lần nữa gặp cảnh tam quan vỡ vụn.

Bà chủ đang làm gì vậy?

Lấy máu nhỏ vào mực nước, cảm giác như định làm tà thuật vậy.

"Bà chủ, cô muốn vẽ trận sao?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Ừ." Động tác trong tay Vu Miểu Miểu không ngừng lại, sau khi cất ngân châm vào, lại từ trong ba lô móc ra một con Oa Oa mộng đẹp to bằng bàn tay.

Trong tay cô không có bút lông, lại phải dùng mực nước vẽ trận pháp, chỉ có thể dùng Oa Oa mộng đẹp tạm. Cô nhúng đầu Oa Oa mộng đẹp vào trong bình mực nước, sau đó bắt đầu vẽ trận, từng nét, từng nét đâu vào đấy, thực mau hơn phân nửa trận pháp liền hiển lộ ra.

Theo trận pháp thành hình, bốn người Đông Vĩnh Nguyên phát hiện cái trận pháp mà Vu Miểu Miểu vẽ đây chẳng những phức tạp, hơn nữa còn khổng lồ, diện tích trận pháp ước chừng phải lên đến hơn 50 mét vuông.

"Đông Tử,bà chủ, đây là muốn ra đại chiêu a." Dịch Quan đã từng nhìn thấy Vu Miểu Miểu bày trận, lần trước Oa Oa phun ra cái trận pháp kia nếu so với cái trước mắt đây, quả thực là đệ tử nhãi nhép so với sư phụ. Hắn tuy rằng không hiểu huyền thuật huyền diệu, nhưng trận pháp lớn như vậy, uy lực khẳng định không nhỏ.

Bắc Phồn cùng Đan Tuấn Nghị tuy rằng chưa từng thấy Vu Miểu Miểu thi triển trận pháp, nhưng cũng có thể đoán, loại trận pháp khổng lồ dùng mực có máu vẽ ra thế này, tuy rằng không biết tác dụng là cái gì, nhưng khẳng định uy lực không nhỏ. Huống chi, giữa trận pháp còn có một con Oa Oa quỷ dị đang đứng.

Không sai, từ sau khi lên tầng thượng, Oa Oa liền vẫn luôn đứng ở trung tâm trận pháp, không quấy không nháo, vẫn luôn an tĩnh đứng như vậy. Tuy nói búp bê vải nên an an tĩnh tĩnh không nhúc nhích, nhưng không biết vì cái gì, bọn họ cảm thấy Oa Oa an tĩnh như vậy còn quỷ dị hơn cả Oa Oa sáng nay vừa biết chạy vừa biết la hét.

Đông Vĩnh Nguyên không trả lời, bởi vì hắn đã cảm nhận được lực lượng khổng lồ dần dần thành hình trong trận pháp, loại lực lượng này không phải linh lực, mà là một loại âm hàn, làm hắn bất an.

"Bà...... bà chủ, cái trận pháp này của cô, là....là dùng để tìm ông chủ sao?" Đông Vĩnh Nguyên bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình, trận pháp này cảm giác không giống như là tìm người, cứ như là muốn giết người ấy.

Lúc này Vu Miểu Miểu vừa lúc vẽ xong trận pháp, cô đứng lên, đi đến bên ngoài trận pháp, nhìn bốn người nói: "Mọi người đi xuống đi, tôi muốn chiêu hồn."

Chiêu...... Cái gì?!

Trừ Đông Vĩnh Nguyên, ba người khác đều cả kinh, ba người liếc nhau, có chút sợ hãi, nhưng lại có chút muốn xem.

Vu Miểu Miểu cũng không rảnh rang chờ bọn họ rời đi, cô đang vội vã tìm vị trí của Quý Lãng, vì thế lại nói: "Nếu không muốn đi, vậy ra đứng phía sau tôi."

Ba người nghe vậy, đồng thời chạy qua đứng phía sau.

Chỉ có Đông Vĩnh Nguyên vẫn lo sợ bất an nhìn trận pháp dưới chân: "Bà chủ, cô đây....định chiêu lên bao nhiêu linh hồn vậy?"

"Có bao nhiêu, chiêu bấy nhiêu. Một con quỷ tìm không thấy chỗ của tướng công, ta bắt quỷ cả thành phố này đi tìm vậy." Vu Miểu Miểu tiến lên trước một bước, vu lực xoay đều trong lòng bàn tay, hướng tới Oa Oa đang đứng ở trung tâm trận pháp hô, "Oa Oa, bắt đầu đây."

Oa Oa vẫn an tĩnh, không nhúc nhích.

Nhưng vừa dứt lời, bàn tay Vu Miểu Miểu rơi xuống, hung hăng chụp lên phía trên trận pháp.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bốn người Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy trận pháp mới vừa được vẽ xong kia tựa hồ hiện lên một mạt ánh sáng đỏ, phảng phất như có lực lượng nào đó theo từng đường cong của trận đồ chảy vào trung tâm trận pháp, nhập về trong thân thể Oa Oa.

"A ha ha ha......"

Oa Oa bỗng nhiên phá lên cười, nó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên không trung, một hơi thở âm hàn mênh mông từ trong thân thể nó phát ra. Phảng phất như vừa có phong ấn nào đó được gỡ ra, ngũ quan Oa Oa bắt đầu biến hóa, chậm rãi biến mơ hồ lên, cuối cùng cả khuôn mặt đều biến thành một gương mặt quỷ hội tụ từ sương mù, âm trầm lại quỷ dị.

Lúc này, phảng phất có gió thổi qua,dưới ánh mặt trời ấm áp ngày mùa thu, vậy mà bốn người đồng thời đều cảm thấy một cơn lạnh lẽo tận xương. . Có‎ gì‎ ho𝒕?‎ Chọ𝒕‎ 𝒕hử‎ 𝒕rang‎ {‎ 𝒕‎ r𝙪ⅿ𝒕r𝙪yen.𝘃n‎ }

Ba người Bắc Phồn chỉ cảm thấy ớn lạnh mà thôi, nhưng là người duy nhất trong số bọn hắn có thể thấy quỷ hồn, cảnh tượng Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy lại hoàn toàn bất đồng.

Tại cái sân thượng rộng lớn này, từ bốn phương tám hướng, có vô số quỷ hồn hội tụ đến. Cái cảnh tượng này giống như quỷ môn quan vừa mở ra, có bách quỷ dạ hành (Editor: trăm quỷ kéo nhau đi trong đêm).

Không, đây không phải bách quỷ dạ hành, này mẹ nó vẫn là ban ngày ban mặt mà. Hắn lớn như vậy, còn chưa bao giờ trông thấy nhiều quỷ đến như vậy giữa ban ngày đâu.

Bà chủ! Cô rốt cuộc dùng chiêu này một lần chiêu bao nhiêu quỷ vậy chứ?????!