Vụ Thảm Sát Ở Cửa Hàng Hoa Quả

Chương 2



7

Cửa phòng thẩm vấn bị gõ, có người đưa một đống tài liệu vào.

Đội trưởng Lý nhìn qua một lượt, bỗng nhiên thay đổi thái độ lạnh lùng với tôi:

"Theo điều tra, quan hệ của cậu và em gái cậu cũng không tốt, em gái cậu Chu Nhạc Nhạc kiên quyết phản đối nghề nghiệp hiện tại mà cậu đang làm, chính vì thế thường xuyên gây gổ với cậu, sau này khi cậu thường xuyên ra ngoài tranh giải, vài ba năm mới về nhà đôi lần thì em gái cậu sống mình từ đó ở khu phố Phương Hoa."

"Còn cậu, Chu An. Cậu từng là một tay quyền anh có tiền đồ, trăm trận trăm thắng, sắp tham gia tranh giải thế giới, làm rạng danh đất nước. Nhưng trước thềm cuộc thi, cậu kiếm cớ gây sự, làm gãy xương chân của đồng đội nên đi tù nửa năm, sau khi ra tù cậu bị câu lạc bộ đuổi, hơn nữa riêng việc ấy cũng khiến câu lạc bộ khác không dám thuê lại cậu."

"Từ đây, cậu chỉ có thể chôn vùi danh tiếng của mình, đi đấu các cuộc thi phi pháp rồi tham gia vào chợ đen, giúp các băng đảng diệt trừ lẫn nhau."

"Nhân tiện, nhà đầu tư chính cho câu lạc bộ đã sa thải cậu chính là chồng thím Chương."

"Cậu ghi hận trong lòng cho nên đã giết chết bọn họ, đúng không?"

Xem ra bản lý lịch bất kham của tôi dễ bị lên án hơn.

Tôi tức giận muốn nổ tung, giãy dụa đứng dậy gào lên:

"Ông cho là tôi vì bản thân mình nên mới đi báo thù? Tôi bởi vì bị Chương Đại Huy đuổi mà báo thù? Không! Là bởi vì em gái tôi! Những kẻ làm tổn thương em gái tôi đều đáng chết!"

Thấy tôi kích động, cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa mở ra, cảnh sát Trần cùng mấy tên cảnh sát khác xông vào đè tôi lại, trói tôi thật chặt trên ghế thẩm vấn.

Nhìn con ngươi đỏ ngầu của tôi, đội trưởng Lý bình tĩnh nhìn tôi nói:

"Vậy cậu kể xem, tại sao em gái cậu chết đầu năm nhưng tận một năm sau cậu mới biết em gái cậu xảy ra tranh cãi ở cửa hàng trái cây?"

Tôi ngồi trên ghế thẩm vấn tỉnh táo lại, thốt ra một cái tên: "Trần Nhã!"

8

Một tháng sau khi biết được tin em gái chết, tôi vẫn đang ở nước ngoài tham gia tranh giải.

Đến khi tôi về, thi thể em gái đã sưng lên trắng bệch, còn váy thì nhăn nhúm.

Vì sự việc xảy ra ở hồ nhân tạo đang tu sửa, nên xung quanh không có camera ghi lại.

Còn camera ghi hình bên đường ghi lại hình ảnh lờ mờ thấy em gái tôi một mình đi về phía bờ hồ.

Trên bờ, cảnh sát phát hiện ra điện thoại di động của em gái, mở khóa màn hình bên trong có vài lời trăn trối:

Anh, những năm qua em sống quá cô đơn, sống rất khổ cực, em phải ra đi khỏi cái thế giới này.

Cuối cùng, được kết án “nhảy hồ tự sát”.

Tôi nén hết đau thương làm xong tang lễ cho em gái.

Đôi lần tôi hoài nghi không phải là do tôi quá bận rộn với công việc, không để mắt tới em gái mới khiến con bé uất ức sinh ưu phiền, nghĩ quẩn rồi tự sát.

Nhưng mà rõ ràng là mấy ngày trước, con bé vừa mới thi đậu một trường đại học thuộc dự án 985.

Khi ấy tôi phấn khích không tả nổi, nhà họ Chu tôi cũng có một người có học, không giống như tôi chỉ là một thằng to xác vô tích sự.

Đáng lẽ ra em gái tôi sẽ có một tương lai tốt đẹp chứ không phải là kết cục này.

Nhưng tất cả những chứng cứ xác thực, đến camera ghi hình chỉ ra rằng em gái tự sát, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, điều tra hoàn tất.

Cho đến mấy ngày trước, một tuần trước giỗ đầu em gái, tôi đi đến nghĩa trang tưởng niệm thắp hương cho em ấy.

Vừa đến thì nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi quỳ xuống trước bia mộ, một cái dập đầu nối tiếp một cái dập đầu xuống đất, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:

“Thật lòng xin lỗi, thật xin lỗi, Nhạc Nhạc, cậu xin đừng bám theo tớ!”

“Cậu đi tìm cô ấy đi, tớ không liên quan, không phải tớ!”

Tôi bất ngờ nhận ra, cô gái này chính là bạn học hồi cấp hai của em gái, cũng là bạn thân, trước kia, em gái tôi còn cùng tôi dùng bữa chung với cô ấy.

Quả nhiên, cái chết của em gái có ẩn tình khác.

"Trần Nhã!" Tôi vội vàng quát cô gái đó.

Vừa thấy tôi, Trần Nhã đang lom khom dưới đất định bò dậy bỏ chạy.

Dù sao cô ấy cũng là một đứa con gái, sao có thể chạy thoát nổi một tay quyền anh hạng nhất như tôi đây.

Rất nhanh, Trần Nhã đã bị tôi túm lấy gáy, dí vào trước bia mộ em gái.

“Nói! Lời cô vừa nói có ý gì?”

Trần Nhã như bị tôi chặt đứt mạch sông, khuôn mặt tái nhợt thường thấy đang đỏ ửng lên.

Trước nguy cơ sắp tắt thở, Trần Nhã cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

Cô ấy liều mạng vỗ vỗ vào tay tôi, khóc lên:

"Anh, anh An, có thể em biết ai là người hại chết Nhạc Nhạc...”

9

Đội trưởng Lý bỗng cắt ngang lời tôi kể lại:

“Ý cậu là, chuyện đêm đó là do Trần Nhã kể lại cho cậu? Chỉ dựa vào những lời cô ấy nói mà cậu đã vội tin ngay, rồi ngay sau đó giết chết cả nhà thím Chương.”

Đúng là lời nói từ một phía, vì tranh cãi đêm hôm đó ở cửa hàng trái cây, con đường này đang tu sửa, camera ghi hình vẫn chưa thể hoạt động tốt.

Camera ở cửa hàng trái cây cũng vừa hay không hoạt động, chứng cứ gì cũng không có.

Tôi gật đầu một cái, đáp lại đội trưởng Lý: “Lần đầu tiên nghe Trần Nhã nói hết nguyên do của những chuyện này, tôi tức đến phát điên, hận không thể ngay lập tức giết chết hết lũ chó má kia! Nhưng tôi đành kìm nén, nghe tiếp những gì cần biết.”

Tôi tiếp tục nhớ lại...

Vậy nên sau đó khi ở nghĩa trang tưởng niệm, tôi tiếp tục hỏi Trần Nhã: “Sau đó thì sao?”

Trần Nhã ho khan vài tiếng, đồng phục học sinh nhàu nhĩ, nhút nhát nhìn tôi:

“Sau đó, em thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài”.

“Em vốn định gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng đúng lúc khi ấy điện thoại lại hết pin.”

“Sau đó em định chạy đến đồn cảnh sát gần nhất để báo cảnh sát, nhưng do em quá ngốc lại không quen đường, nên trên đường lại bị xe đụng hôn mê, đến khi tỉnh lại em đã ở bệnh viện, thì biết tin Nhạc Nhạc bị chết chìm…”

Tất cả đều rất trùng hợp, trùng hợp đến như được sắp đặt sẵn.

Sau cái đêm hôm khuya khoắt Trần Nhã chạy trốn, em gái tôi tại sao lại đi một mình ra hồ nhân tạo?

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Đáp án này, có lẽ chỉ có một nhà cửa hàng bán trái cây biết.

Cho nên, vào rạng sáng 2h khuya ngày hôm trước, tôi ép Trần Nhã đi cùng mình, đeo kính đen, đội mũ che kín miệng mũi, ngụy trang đầy đủ đu đến cửa hàng nhà thím Chương.

Cảnh sát Tiểu Trần đột nhiên tiếp lời: “Chờ chút, ngày hôm trước? Đó chính là 2h ngày 8 tháng 5, camera ghi hình lại có hai bóng lưng, nhưng lại không khớp với thời gian cả nhà thím Chương bị giết hại”.

Tôi nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt như có đầy sự đen tối: “Cảnh sát Trần, ai nói với anh, tôi chỉ ở cửa hàng trái cây cả buổi tối chứ?”

10

Tháng tám giữa hè, 2h rạng sáng, con phố buôn bán đã không còn ai.

thím Chương đang dọn dẹp vệ sinh, nhìn giống như đang chuẩn bị đóng cửa.

Sau khi em gái tôi chết được một năm, cửa hàng này vẫn buôn bán như thường, đại cát đại lợi.

Giống như không có gì xảy ra, mạng của một thiếu nữ không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.

Thấy thân hình to lớn của tôi, thím Chương có chút cảnh giác, nhưng thấy bên cạnh tôi còn một cô gái, bà ta nhất thời bình thường lại.

Tôi nói muốn mua một trăm quả sầu riêng, ngày mai công ty xây dựng đi vào hoạt động, thím Chương nghe xong rất hớn hở.

Cũng không để ý lối ăn mặc có chút quái dị của tôi và Trần Nhã, mà cứ thế dẫn chúng tôi đến kho hàng sâu nhất của cửa hàng.

“Ai nha, cậu tính đúng lắm, tuy chúng tôi là tiệm cũ, nhưng trong mấy chục mét quanh khu này chỉ có trái cây chỗ chúng tôi là tươi…”

Tôi vừa gật đầu phụ họa, vừa quan sát bốn phía.

Hôm nay, chồng thím Chương cùng bố chồng bà ta đều không ở trong cửa hàng.

Nhưng tận cùng bên trong hình như có phòng ngủ cho ai đó, có nghe thấy tiếng nước chảy chảy róc rách, giống như có người đang tắm.

Trần Nhã đang trong kỳ nghỉ hè đại học, con gái thím Chương chắc hẳn cũng đang vào kỳ nghỉ hè.

Tới đây hôm nay quả không uổng phí thời gian.

Dưới cãi mũ che kín miệng mũi, tôi giật giật khóe miệng, tôi ép vào sát người thím Chương: “Bà còn nhớ Chu Nhạc Nhạc một năm trước không?”

Lúc này, chúng tôi đã đi vào kho hàng.

Vì giữ hàng tươi, kho hàng như mật thất, tường đồng vách sắt, vừa lớn vừa sâu.

Xem ra, nhà họ Chương tốn không ít tiền

Thím Chương xoay lưng về phía tôi để tìm sầu riêng, không do dự chút nào, đón nhận câu chuyện từ tôi:

“À! Anh nói Chu Nhạc Nhạc à? Tôi biết, nó là bạn học cùng lớp hồi cấp hai với con gái tôi, đầu năm ngoái sợ tội nên tự sát rồi”.

Giọng nói người đàn bà lớn tuổi đầy bình thản như thể chả có liên quan gì tới chuyện này.

Thậm chí còn dùng định nghĩa sợ tội với cái chết của em gái tôi.

Tôi hầm hừ một tiếng: “Chu Nhạc Nhạc có gì mà phải sợ tội?”

Thím Chương khinh bỉ: “Cô ta được người ta bao nuôi mới có thể ở lại khu phố Phương Hoa này! Nói không chừng đã phá nát gia đình người khác, phạm vào tội tham lam!”

“Tới cửa hàng tôi mua trái cây, còn không trả tiền, phạm vào tội ăn giựt”.

“Sau khi tôi vạch trần cô ta, cô ta còn không biết là lời nói đùa, cả đêm lang thang rồi nhảy hồ, người trẻ giờ ấy à khả năng chịu đựng thật kém, đã phạm vào tội lớn còn không biết thương tiếc sinh mạng mình”.

11

Mụ già đáng chết, đến giờ này, vẫn còn vu khống hãm hại em tôi.

Công lý trên đời, như thể bà ta có thể định đoạt được.

Tôi giơ chân lên, hung hăng hướng vào lưng bà ta mà đá.

Thím Chương không hề phòng bị, ngã nhào vào đống sầu riêng chằng chịt gai.

Vì lực đá quá lớn, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa, đau đến mức bà ta quỷ khóc sói gào cố đứng dậy:

"Ai yêu! Giết người rồi! Giết người rồi!"

Thấy bà ta định bò dậy, tôi dùng chân, một phát dẫm lên lưng bà ta.

Lặng lẽ dùng sức, để thân thể bà ta tiếp xúc thân mật với sầu riêng.

Tôi thưởng thức khuôn mặt đầy máu của bà ta, giọng đầy ác ý: “Yên tâm, hiện giờ tôi sẽ không giết bà, đợi đám người kia đến đông đủ đã”.

Cùng lúc đó, trong phòng bên trong truyền ra tiếng: “Mẹ! Sao thế?”

Cô ta vừa hỏi, vừa bước đến đây.

Tôi khống chế huyệt đạo, nhấn vào huyệt thái dương của thím Chương, khiến bà ta rơi vào hôn mê.

Còn nhấc lên một cây gậy gỗ, hướng về phía con gái thím Chương.

Trần Nhã rúc trong góc tường kho hàng, nơm nớp lo sợ cản tôi:

“Anh An, Anh định làm gì? Có thể Chương Tuyết vô tội!”

Chương Tuyết, cũng chính là con gái thím Chương.

Họa không chừa một ai trong nhà.

Nhưng em gái tôi vô tội.

Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ tôi và em gái đã nương tựa lẫn nhau mà sống.

Vì mưu sinh, tôi thôi học trước thời hạn, bởi vì có chút thiên phú về quyền anh, cho nên mới gia nhập cái giới này.

Sau đó, vì đồng nghiệp lỗ mãng với em gái tôi, bị tôi nghe thấy mới đánh gãy chân hắn.

Nhưng trên đời này, không phải tất cả mọi người đều đứng về phía tôi, em gái tôi, không có chỗ dựa, không nhà để về.

Đồng nghiệp gãy chân của tôi bối cảnh gia đình không tệ, rất nhanh đã đâm đơn kiện tống tôi vào tù.

Nửa năm sau, tôi ra tù, tôi chỉ biết đánh quyền anh, không có con đường nào khác, buộc phải tranh giải phi pháp trong giới chợ đen.

Bởi vì khu phố Phương Hoa gần trường cấp hai trung học của em gái tôi, tôi dựa vào việc càn quét băng đảng, kiếm được không ít tiền, bốn năm sau đã mua nhà.

Còn thím Chương mở cửa hàng trái cây ở khu này.

Vì tính chất công việc, việc tôi chuyển đến khu phố Phương Hoa này thần không thấy mặt, rồng chả thấy đuôi, thời gian ở chung với em gái cũng đếm trên đầu ngón tay.

Ngày lễ tết về thăm em gái một chút, có lẽ bị người khác nhìn thấy, bọn họ nghĩ nào thì nghĩ, nhưng không ngờ đây lại là lưỡi dao sắc bén mà thím Chương dùng để làm tổn thương em gái tôi.

12

"Mẹ, mẹ đang làm gì sao?” Giọng nói Chương Tuyết ngày càng gần, cô ta sắp đi tới cửa nhà kho.

Tôi cầm cây gậy chờ sẵn ở khúc cua.

Nhưng lúc này, Trần Nhã liều mạng hết lên với Chương Tuyết: “Chạy mau đi! Nơi này nguy hiểm!”

Mắt thấy con vịt sắp nấu chín bị xổng, tôi thẹn quá hóa giận dùng gậy đánh ngất Trần Nhã, xong tới kéo lấy tóc Chương Tuyết, lôi cô ta đang trốn chạy kéo trở lại, tôi đập một gậy khiến cô ta choáng váng.

Tiện tay cột chặt hai người lại, ném vào một góc cùng với thím Chương.

Nói đến thời điểm then chốt, giọng nói lạnh lùng của đội trưởng Lý kéo tôi từ dòng ký ức đi ra:

“Cậu nói, cậu dùng gậy đánh nhất Trần Nhã cùng Chương Tuyết sao?”

Tôi ngớ người, mím chặt môi gật đầu một cái.

Đội trưởng Lý hình gì còn có gì băn khoăn với tôi, trong con ngươi đen nhánh nhạy bén như nhìn thấu tất cả.

“Nhưng, cậu đường đường là quyền vương, theo thói quen thường dùng quả đấm, tại sao lại đột nhiên dùng gậy gỗ chứ?”

“Hơn nữa, những nơi khác đều có dấu vân tay của cậu, nhưng trên gậy gỗ lại không tìm thấy gì?”

Tôi nuốt nước bọt, thờ ơ nói: “Có thể các người tìm lộn cây gậy gỗ đó”.

Đội trưởng Lý gật đầu, ngỏ ý nói tôi kể tiếp.

Sau khi ba người phụ nữ bị trói tỉnh dậy, tôi tiện tay đem bảng “Ngừng bán nghỉ ngơi” treo ngoài cửa hàng trái cây, khóa trái cửa sổ.

Lúc sau hình như có người có thể từ cửa phụ đi vòng vào, vậy hàng hóa chuyên chở cũng đi từ cửa này.

Tôi xé miếng bọt biển trong túi đựng trái cây ra, nhét vào giữa khe hở cửa sổ của cửa hàng, tiến hành cách âm vật lý.

Khu vực nhà kho này, tôi nhìn qua một vòng, đây chính là địa điểm tốt để giết người phân xác.

Không cần phải lo lắng có tiếng động truyền ra.

13

Tôi tiện tay tắt đi camera trong tiệm, bóp đầu ngón tay thím Chương, dùng vân tay mở khóa điện thoại di động của bà ta.

Gửi đến chồng thím Chương cùng bố chồng bà ta một đoạn tin nhắn giống nhau.

Hệ thống chống lạnh của kho hàng đông lạnh xảy ra vấn đề, trái cây sắp hỏng hết rồi, ông mau đến xem thế nào đi.

Ban ngày xấp xỉ gần 40 độ, kho hàng nhiều trái cây như vậy, nếu nghe được tin tức không hay này, Chương Đại Huy và lão Chương nhất định sẽ đến.

Bởi vì chờ hơi lâu nên thím Chương rất nhanh đã tỉnh lại.

Bà ta đã nhìn thấy rõ tình cảnh của mình, bị trói chặt, nằm trên đống sầu riêng.

Bà ta vừa đau lại vừa sợ, mặt đầy sợ hãi nhìn tôi cầu xin sự tha thứ:

“Hảo hán, cậu tóm lại là ai? Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu! Ngàn lần xin cậu chớ làm tổn thương tôi và con gái tôi”

Tôi chỉ muốn đám người này đến đông đủ, cũng lười nói nhiều.

Nhặt lên cái giẻ rách, tôi vừa đi vừa hát tiến về phía khu vực phòng vệ sinh, ném xuống bồn cầu, dùng đũa vớt lên, sau đó trở lại không hàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn
2. Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
3. [ABO] Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!
4. Lột Xác Sống Lại
=====================================

Không để ý đến chuyện thím Chương điên cuồng kháng cự, tôi dùng hết sức nhét vào trong miệng bà ta, bịt chặt thật chắc, bà ta muốn ói cũng phun ra không nổi.

Tiếng động này đánh thức Trần Nhã và Chương Tuyết.