Vu Thần Kỷ

Chương 1157: Băng sơn vô tận



“Này, này, giao vương đại thúc!” Viên Lực mờ mịt ngây thơ nhìn Bắc Minh giao vương, nhưng Bắc Minh giao vương chỉ nhìn hắn một cái, vứt lại một câu ‘Tự giải quyết cho tốt’, liền mang theo đám đông hàn giao phóng lên cao, không bao lâu đã biến mất trong mây đen trên trời.

Viên Lực ngơ ngác đứng trên mặt băng, tất cả vừa mới xảy ra giống như mộng ảo, mông mông lung lung, làm hắn có chút không nhớ rõ. Rất nhanh, hắn cũng chỉ mơ hồ nhớ, Bắc Minh giao vương tựa như đã an trí tốt cho Tuyết Lăng, nhưng nàng rốt cuộc đã đi nơi nào, vừa rồi đã xảy ra cái gì, tất cả ấn tượng đều biến mất khỏi trong đầu hắn.

“Đại thúc!” Viên Lực hơi ai oán ngẩng đầu lên, hướng về phương hướng Bắc Minh giao vương biến mất rống to: “Tuyết Lăng rốt cuộc thế nào rồi? Vừa rồi đã xảy ra cái gì? Ngươi đem thành trại của người ta đóng băng làm gì?”

Bắc Minh giao vương không có tiếng đáp lại, hắn đã sớm dẫn người đi xa.

Viên Lực bất đắc dĩ thở dài một hơi, có chút không biết làm sao xoay tại chỗ vài vòng, sau đó cúi đầu nhìn về phía núi băng thật lớn dưới chân.

Núi băng phạm vi hơn vạn dặm, nơi dày nhất gần tới trăm dặm. Nhưng một khối huyền băng dày như vậy, lại trong suốt như không có gì. Xuyên thấu qua tầng băng thật dày, Viên Lực có thể rõ ràng nhìn thấy chiến sĩ nhân tộc trong thành trại đang giận dữ đánh phá huyền băng, mấy chục vạn chiến sĩ nhân tộc hò hét đập phá bừa bãi, nhưng tầng băng không tổn hao gì.

Ngay sau đó là mấy chục tên Đông Di tiễn thủ cấp Vu Đế vận dụng Lang Nha Đột lực xuyên thấu mạnh nhất, bọn họ liên thủ hướng núi băng phong tỏa thành trại hung hăng đánh một đòn, núi băng dày nặng không tổn hao gì, Lang Nha Đột bị va đập vỡ nát trên núi băng, lại chưa thể lưu lại một chút dấu vết nào.

Sau đó là Vu Đế các bộ tộc khác ùn ùn ra tay, vừa mới bắt đầu bọn họ còn có chút giữ lại, lúc động thủ cũng chưa thi triển lực lượng quá lớn. Nhưng mắt thấy núi băng mình công kích liên tục ngay cả một chút vết nứt cũng chưa có, Vu Đế các bộ tộc giận tím mặt, cũng liền không để ý tất cả vận dụng toàn bộ lực lượng.

Trong lúc nhất thời trên không thành trại lửa nóng sôi trào, lôi quang bộc phát, cơn lốc, mưa đá gào thét va chạm ở trên núi băng, càng có các loại vu pháp quỷ dị kéo theo các luồng sáng kỳ dị đánh vào trên núi băng.

Bắc Minh giao vương lấy bản thể phun ra một ngụm khí lạnh biến thành núi băng vẫn không tổn hao gì, đám đông cao thủ nhân tộc trong thành trại liên thủ ước chừng một khắc đồng hồ, chưa ai có thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trên núi băng.

“Thực cứng rắn như vậy?” Cách huyền băng dày tới trăm dặm, Viên Lực thấy được mọi người trong thành trại hành động, lại không nghe được chút thanh âm nào. Hắn rất kinh ngạc nhìn núi băng không tổn hao gì, rất hiếu kỳ rút ra Bàn Long Bổng Vũ Dư đạo nhân ban cho.

Rống to ‘Hây ~ da’ một tiếng, lông rậm màu bạc quanh thân Viên Lực dựng thẳng lên từng sợi một. Hắn nhấc Bàn Long Bổng hung hăng rung lên, kéo ra vạn tia sáng lành hung hăng bổ vào trên núi băng. Một đòn này hắn đã vận dụng toàn lực, ngay cả sức bú mẹ cũng đã sử dụng ra.

Bàn Long Bổng hung hăng đánh vào trên núi băng, chợt nghe một tiếng vang lớn, mượn dùng uy lực linh bảo Vũ Dư đạo nhân ban cho, Viên Lực để lại ở trên núi băng một chỗ lõm xuống bằng nắm tay, theo sát mà đến là một tiếng rú thảm, Bàn Long Bổng bị lực phản chấn bắn bay, hai cánh tay Viên Lực bị chấn động tới mức da tróc thịt bong, một mảng lớn máu tươi không ngừng hắt ra, xương cánh tay gãy gập hắn khóc trời kêu đất đặt mông ngồi xuống đất.

Đoàn người Da Ma Sát Nhất nhanh chóng ghé qua, bọn họ cúi đầu nhìn nhìn đám đông chiến sĩ nhân tộc trong thành trại ngửa mặt lên trời, lại nhìn nhìn Viên Lực đôi bàn tay hầu như bị lực phản chấn nổ thành phấn, khóc nước mắt nước mũi trào hết ra, Da Ma Sát Nhất cũng không khỏi thấy cái mình thích là thèm, đem trọng kiếm bên hông rút ra.

“Ám Nhật vĩ đại chí caoơi, ban cho ta lực lượng hủy diệt vô biên! Để vạn vật thế gian chứng kiến sự vĩ đại và đáng sợ của ngài.”

Da Ma Sát Nhất thì thào niệm tụng từ ngữ cầu nguyện, thân thể hắn hóa thành một làn sương khói màu đen bao lấy trọng kiếm trong tay, sau đó trọng kiếm hung hăng bổ xuống. Da Ma Sát Nhất thực lực có thể so với Vu Thần không hề giữ lại bổ ra cái này một kiếm.

Chợt nghe một tiếng vang lớn, Da Ma Sát Nhất rú thảm lên tương tự với Viên Lực.

Trọng kiếm va chạm trên huyền băng, sau khi phát ra một tiếng rít quái dị, trên huyền băng nứt ra một vết rách đại khái dài mười mấy dặm, rộng hơn một thước, sâu hơn ba thước, trọng kiếm lại bị lực phản chấn bắn bay thật xa. Da Ma Sát Nhất một lần nữa khôi phục hình người, đôi tay cũng bị chấn rách tung toé, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy ra.

“Cái này... con giao long kia, hắn thế mà... mạnh như vậy?” Da Ma Sát Nhất kinh hãi ngẩng đầu, hướng phương hướng Bắc Minh giao vương biến mất nhìn một cái: “Ám Nhật vĩ đại chí cao tại thượng, năm đó chúng ta xâm nhập thế giới này, ta thực lực nhỏ yếu, chưa gặp phải thằng cha đáng sợ này!”

Thân thể Da Ma Sát Nhất loạng choạng, hắn đã có nhận thức rõ ràng đối với thực lực của Bắc Minh giao vương.

Hắn không khỏi âm thầm kinh hãi, năm đó dị tộc xâm nhập Bàn Cổ thế giới, có không ít đại năng dị tộc vượt không gian ra tay, Da Ma Sát Nhất âm thầm may mắn, may mắn có các đại năng đó ra tay.

Cơ Hạo chân đạp một luồng sáng, nhanh chóng xẹt qua hư không quay về thành trại.

Xa xa, Cơ Hạo đã thấy thành trại bị một ngọn núi băng đóng băng, đôi tay Viên Lực và Da Ma Sát Nhất đều biến thành be bét máu thịt, đang không ngừng chảy máu. Chiến sĩ nhân tộc trong thành trại cũng thấy được Cơ Hạo quay về, Man Man, Thiếu Ti cách băng thật dày, đang không ngừng hướng hắn vẫy tay.

“Phá!” Cách núi băng còn có mười mấy dặm, Cơ Hạo vung tay đem Thái Cực Thần Phong đánh ra.

Thái Cực Thần Phong hóa thành hai dải cầu vồng một vàng một bạc quấn quanh lẫn nhau, mang theo tiếng xé gió bén nhọn hung hăng cắm ở trên núi băng. Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, Thái Cực Thần Phong dài đến nghìn trượng chui thật sâu vào núi băng ba mươi dặm.

“Nổ!” Hai tay Cơ Hạo khẽ động, kết một cái pháp ấn nhanh chóng buông ra.

Thái Cực Thần Phong biến thành luồng sáng hai màu vàng bạc nhanh chóng hòa hợp một thể, thái âm, thái dương chi khí kịch liệt va chạm, chợt hóa thành mấy trăm viên Thái Cực Lôi Hỏa to bằng nắm tay từ lưỡi kiếm hướng bốn phương tám hướng lao đi.

Thái Cực Lôi Hỏa như vật vô hình vô tích, nhanh chóng xâm nhập vào sâu trong núi băng. Chợt nghe ‘Băng băng’ vài tiếng trầm đục, lôi hỏa nổ tung thành kích cỡ trăm trượng, trong lôi hỏa các luồng thái âm chi khí khuếch tán ra, nhanh chóng dẫn động một luồng tiên thiên âm hàn khí cực kỳ tinh thuần trong núi băng.

Tiếng ‘Xẹt xẹt’ kéo dài không dứt, có một khối núi băng phạm vi trăm dặm bị Thái Cực Lôi Hỏa phá hủy, lượng lớn huyền băng hóa thành hơi nước bốc lên, trên không thành trại lộ ra một lỗ thủng đường kính mấy chục dặm, đủ để chiến sĩ nhân tộc tùy ý ra vào.

“Ha ha, đã biết núi băng quỷ này không làm khó được Cơ Hạo mà!” Man Man vẫn luôn tràn ngập lòng tin đối với Cơ Hạo, nàng rất hưng phấn giơ hai thanh đại chuỳ, hung hăng dùng sức đánh cổ vũ trợ uy cho Cơ Hạo.

“Cái này... Đây là bởi thuộc tính lực lượng trời sinh khắc chế nhỉ?” Da Ma Sát Nhất không dám tin nhìn Cơ Hạo một đòn phá vỡ trăm dặm núi băng, một đòn toàn lực của hắn cũng chỉ có thể xé ra một vết rách nhỏ như vậy, nhưng nhìn xem chiến quả của Cơ Hạo?

“Đây là công pháp cùng bảo kiếm quan hệ, không có bất cứ quan hệ nào với tu vi bản thân... Chủ nhân tôn quý tuy cường đại, nhưng tu vi của hắn, dù sao chỉ là cấp bậc Vu Đế nhân tộc... Cực phẩm công pháp, cực phẩm bảo kiếm, quả thực làm người ta rất hâm mộ.” Da Ma Sát Nhất kính cẩn hướng Cơ Hạo cúi đầu hành lễ thật sâu, hướng hắn bày tỏ kính ý cao nhất.

Trong tiếng hoan hô của vô số người, vô số luồng hàn quang màu xám trắng trong núi băng khép lại, cái lỗ to Cơ Hạo phá vỡ một lần nữa bị huyền băng thật dày đông lại rắn chắc.