Vu Thần Kỷ

Chương 1159: Cứu binh



Trên làn nước mênh mông, vô số ngọn núi băng liên miên một mạch, trong bóng đêm, thỉnh thoảng có các luồng yêu khí, yêu hỏa màu xanh lục từ trong núi băng phun ra. Yêu khí, yêu hỏa như ma trơi thong thả xông lên trời, vô thanh vô tức thiêu đốt một lúc, sau đó dần dần tắt, ngay sau đó lại có yêu khí yêu hỏa mới không ngừng dâng lên.

Yêu khí, yêu hỏa màu xanh lục chiếu sáng trời đất, sông băng mênh mông bị chiếu một mảng xanh mượt, nhìn qua rất dọa người.

Phía nam sông băng, một bức tường cao khí xám ngưng tụ thành đang xoay tròn lăn lộn, vô số thủy yêu tinh thông yêu pháp băng hệ đang tụ tập trên mặt nước, dốc hết toàn lực phun hàn khí, hóa thành một bức tường băng tương đương với khí xám ngưng tụ thành bức tường sương mù giữ lẫn nhau.

Ngẫu nhiên sẽ có một số thủy yêu cạn kiệt tinh lực mềm nhũn ở trong nước, bên cạnh sẽ lập tức có cự yêu đốc chiến vội vã chạy tới, mặc kệ xanh đỏ đen trắng đem đám thủy yêu đó cùng đồng bạn bên cạnh bọn chúng đông lạnh thành khối băng, sau đó đem bọn chúng coi là gạch xây vào tường băng.

“Đông lạnh, đông lạnh hết!” Một con băng thiềm (cóc băng) cự yêu vỗ cái bụng to béo lớn tiếng kêu: “Ai biết là mệt không còn sức nữa, hay là nhiễm bệnh rồi? Đông lạnh toàn bộ, đông lạnh an tâm, ộp, xuống tay nhanh lên, dứt khoát chút!”

Nhiều tiểu yêu mệt tới mức lè lưỡi nghe xong băng thiềm cự yêu nói, mạnh mẽ nhấc lên một chút sức lực cuối cùng, run rẩy đứng dậy, hướng tới tường băng phía trước phun ra một ngụm hàn khí bé nhỏ không đáng kể.

Một ngụm hàn khí này đã hao hết một chút sức lực cuối cùng của bọn hắn, bọn hắn kiệt sức ngã sấp xuống trên mặt nước, đám cự yêu đốc chiến vội vàng lao tới, phun ra từng ngụm hàn khí, đem bọn hắn tính cả đám đông tiểu yêu bên người, kéo theo một mảng lớn thuỷ vực đông lạnh thành khối băng, thi triển yêu pháp đem khối băng khuân vác lên không, đập thật mạnh trên tường băng.

Trên sông băng, trong vô số khối băng to nhỏ đóng băng vô số đại yêu, cự yêu, thủy yêu hình thù kỳ quái bị đóng băng trong khối băng, khí tức toàn thân như có như không, cơ năng sinh mệnh đã hạ thấp đến cực hạn, tốc độ ôn độc phát tác cũng bị suy yếu đến cực hạn.

Nhiều cự yêu bản thể nguyên hình thể tích quá lớn, khối băng đóng băng bọn họ nghiễm nhiên là các dãy núi loại nhỏ. Long kình, cá mập khổng lồ, rùa khổng lồ, bạch tuộc, mực… các thủy yêu to lớn toàn thân cứng ngắc nằm trong núi băng trong suốt, trên người dày đặc bọc mủ to nhỏ, trong đôi mắt lớn nhỏ không đồng nhất lộ ra lộ vẻ sự tuyệt vọng hoảng sợ tới cực điểm.

Một ít đại yêu, cự yêu mới xâm nhập Bàn Cổ thế giới, còn chưa lây ôn dịch kết đội di chuyển trong sông băng, bọn họ run rẩy nhìn đồng bạn phong ấn trong núi băng, thì thầm nguyền rủa đầu sỏ gây nên thi triển ôn dịch đáng sợ như thế.

Đồng thời còn có một số cự yêu ở trong bộ tộc Bắc Hoang bối cảnh hùng hậu, lão tổ đều là thân phận như Vô Chi Kỳ, Tương Liễu bực bội thấp giọng rít gào. Bọn hắn đang oán trách vì sao còn chưa có ai tới cứu viện bọn hắn —— phải biết rằng, cho dù là đông lạnh nhiệt độ siêu thấp, cũng sắp không khống chế được ôn độc Hoành Hành rồi.

Ôn Thần Phiên phóng ra ôn độc có tiềm lực biến dị thật lớn, nhiệt độ thấp ở ngay từ đầu đối với ôn độc tạo thành khắc chế thật lớn, nhưng thời gian qua đi từng phút từng giây, ôn độc trong cơ thể nhiều đại yêu, cự yêu bị đóng băng đã thích ứng nhiệt độ thấp bên ngoài, những ôn độc đó đang cắn nuốt máu thịt của đám thủy yêu, xảy ra dị biến không lường được.

Một đội thủy yêu lắc lư thân thể, hùng hùng hổ hổ đi qua bên cạnh một con mực dài ba trăm dặm, bị huyền băng dày tới gần trăm trượng bao vây lại to lớn. Bọn hắn chưa chú ý tới, một cái xúc tu của con mực to lớn này đang cấp tốc mấp máy, vô số bọc mủ trên xúc tu vừa lúc quay cuồng như cháo loãng sôi trào.

‘Phành’ một tiếng vang lớn, xúc tu của con mực to lớn nổ tung, huyền băng dày tới trăm trượng bị nổ vỡ nát, một mảng lớn máu đặc sền sệt phun đầy người đầy mặt lũ thủy yêu kia.

Đám thủy yêu những ngày qua đã biết ôn độc Vũ Mục phóng ra đáng sợ bao nhiêu khóc trời kêu đất hét rầm lên, còn chưa chờ bọn hắn có bất cứ động tác nào, xa xa mười mấy cự yêu bay vút đến, cách thật xa đã là một chuỗi yêu pháp đánh xuống.

Trong tiếng ‘Ong ong’, khu vực phạm vi mấy chục dặm bị đông lạnh thành một khối băng lớn, toàn bộ thủy yêu bị máu đặc dính vào đều bị nhốt trong khối băng.

Nhưng một lần này, ôn độc trong xúc tu con mực to lớn phun ra đã thích ứng hoàn cảnh nhiệt độ thấp, mắt thấy trên làn da đám thủy yêu bị đóng băng cấp tốc chảy ra lượng lớn bọc mủ, sau đó thân thể bọn hắn nhanh chóng hòa tan, nhanh chóng biến thành một bãi nước mủ.

Càng đáng sợ hơn là, nước mủ giống như vật còn sống, rất nhanh xâm nhiễm huyền băng xung quanh, giống như vô số con giun thật nhỏ, theo huyền băng hướng bốn phương tám hướng bơi ra ngoài.

“Trời ạ, trời ạ!”

Đám cự yêu thấy tất cả cái này sợ tới mức hồn vía lên mây, bọn hắn khóc thét một tiếng, ùn ùn vứt bỏ một mảng sông băng này, vứt bỏ vô số đồng bạn đóng băng trong đoạn sông băng này, mất hồn mất vía hướng bốn phía chạy trốn.

Ở một lần này, sĩ khí của bọn thủy yêu triệt để sụp đổ, chỉ tiếc thượng cổ thiên đình đã sớm suy bại điêu linh, nếu không những gia hỏa này khẳng định sẽ niệm tụng tôn hiệu của thượng cổ thiên đế, khóc xin đám thiên đế che chở.

Trên trời, một đạo cuồng phong gào thét mà đến, trong cuồng phong Tương Liễu mang theo đám đông chiến sĩ mặc giáp đen thuận gió mà tới.

Cách thật xa, Tương Liễu đã thấy được một mảng tường sương mù màu xám mai phục vô số Ôn Hoàng kia. Hắn rùng mình, mắng: “Cơ Hạo tiểu tử đó thủ đoạn thật tàn nhẫn... Thật sự là không có thiên lý, Ôn Thần truyền thừa, sao có thể rơi vào trên tay hắn?”

Lấy ra hồ lô thuốc Hoa đạo nhân ban cho, Tương Liễu đắc ý cười lạnh một tiếng: “Chỉ tiếc, lão tổ cũng có tạo hóa của lão tổ! Hắc hắc, có chiêu này, lão tổ tiến có thể công lui có thể thủ, tùy ý ngao du trong thiên địa, ai còn có thể làm gì được lão tổ hay sao?”

Cười điên cuồng vài tiếng, Tương Liễu từ trong hồ lô thuốc đổ ra một viên linh đan màu xanh to bằng ngón cái, hắn đem linh đan nhét vào trong mồm nhai nuốt một phen, dùng nước bọt của mình đem linh đan biến thành cháo thuốc, sau đó phun ra một ngụm nước bọt, thi triển ra thuật hô mưa gọi gió trong thiên phú thần thông.

Mưa gió khắp trời gào thét mà đến, mưa rền gió dữ cuốn lên nước thuốc do viên linh đan màu xanh kia biến thành, nhất thời trong mưa gió phạm vi mấy ngàn dặm đều tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt. Từng giọt hạt mưa thanh khí lượn lờ hạ xuống, rơi ở trên tường sương mù màu xám, vô số Ôn Hoàng trong tường sương mù gào thét chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, thân thể ùn ùn nổ thành các đám khí độc tan tác.

Hạt mưa rơi trên thân đám thủy yêu kia, các thủy yêu bị ôn khí lây dính, chỉ cảm thấy toàn thân nặng trịch chợt thần thanh khí sảng, độc khí toàn thân bị quét sạch.

Hạt mưa xâm nhập núi băng, không ngừng rót vào trong cơ thể thủy yêu đã trúng độc cực sâu, các thủy yêu đó đồng thời hít sâu một hơi, ôn độc trong cơ thể trở thành hư không, thân thể nhanh chóng khôi phục lực lượng. Bọn hắn hò hét quẫy thân thể, đem núi băng chấn động phá thành mảnh vụn, ùn ùn từ trong sông băng dựng lên thân thể cao lớn.

Tương Liễu hài lòng gật gật đầu, hắn chỉ hướng nam, rống lớn: “Các con, đi phía nam, đi, đi, đi xử lý hết tất cả phàm nhân các ngươi nhìn thấy! Chỉ cần là nhân tộc dám qua lại ở dã ngoại, giết bọn hắn, ăn bọn hắn, tận tình chà đạp nô dịch bọn hắn! Đi, đi!”

Vô số thủy yêu cùng cất tiếng rít gào, bọn hắn xông qua bức tường sương mù đã không còn lực sát thương, cuồn cuộn hướng phía nam phóng đi.

Cùng lúc đó, một bóng người trường bào nón cao, quanh thân mơ hồ bị sương mù màu đỏ vờn quanh đột ngột đi tới trên không doanh trại của Cơ Hạo.