Vu Thần Kỷ

Chương 254: Gặp gỡ



Thái Ti ngã chỏng vó nằm ở trên bãi sông, hai mắt trắng dã nhìn bầu trời.

Đã là thực lực Đại Vu, nhưng thân thể vẫn yếu ớt chẳng mạnh hơn Vu Nhân bình thường đến đâu, chạy ít ỏi mấy trăm dặm, Thái Ti đã ho đến mức tim gan phèo phổi đều thiếu chút nữa phun ra.

Vũ Mục rất nghiêm túc chăm sóc lửa trại, dưới lửa trại hừng hực chôn vài cục bùn, bên trong bọc mấy con gà rừng mới đánh hạ được. Đây là thủ đoạn nấu nướng từ chỗ Tự Hi học được, Vũ Mục gần đây rất trầm mê vào đem các loại nguyên liệu nấu ăn dùng quả cầu bùn bọc lại sau đó dùng lửa lớn nướng.

Thiếu Ti, Man Man và Phong Hành ngồi thành chữ Nhất ở trên phiến đá lớn bên cạnh, sững sờ nhìn chằm chằm lửa trại trước mặt Vũ Mục. Man Man vừa lau nước miếng, vừa thấp giọng lẩm bẩm toàn bộ chân gà đều là của nàng. Phong Hành nheo mắt âm thầm nổi hung, âm thầm thề lần này nhất định phải cướp một cái chân gà.

Thái Ti vẫn nằm ở trên bãi sông thở hổn hển như trâu, nhưng không một ai liếc hắn thêm một cái, ngay cả Thiếu Ti cũng lười quan tâm huynh trưởng mất mặt tới cực điểm của nhà mình. Vẻn vẹn vài trăm dặm núi mà thôi, ngay cả Man Man tiểu nha đầu này cũng không bằng!

“Hu, hu, vững chút. Dám chạy loạn, trực tiếp đánh chết!”

Cơ Hạo cưỡi một con mãnh hổ toàn thân đen sì, nhanh như một cơn gió xoáy từ trong rừng bờ sông bên kia lao ra. Mãnh hổ thân dài khoảng ba trượng thở hồng hộc, khóe miệng không ngừng phun nước dãi màu trắng, ngẫu nhiên phẫn nộ rít gào một tiếng, Cơ Hạo lập tức vung nắm tay nhằm vào đầu nó đánh loạn một trận.

Nắm đấm nặng nề đánh con hổ lớn tối tăm mặt mũi, bốn chân mềm nhũn chật vật ngã xuống đất.

Nha Công lập tức hét lên một tiếng, trong miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ đốt ở trên đầu con hổ to. Rú thảm ‘Ngao’ một tiếng, đại hổ lảo đảo bò dậy, ngoan ngoãn dựa theo Cơ Hạo chỉ điểm hướng bờ sông bò tới.

“Uống nước, súc sinh, ngươi hẳn là ít nhiều có thể nghe hiểu lời của ta chứ?” Cơ Hạo lại hung hăng cho đại hổ một nắm đấm, con đại hổ này nhu thuận ghé vào bờ sông, nửa đầu cũng chìm vào trong nước sông, nuốt cả ngụm to nước sông lạnh lẽo.

Sau khi gia nhập Kỳ Binh doanh của Hoa Tư Liệt, đây đã là ngày thứ ba.

Các học đồ Vu điện sớm đã phân tán ra chung quanh, chia làm tiểu đội nhân số khác nhau, xông vào Xích Phản sơn mênh mông.

Khác với chiến sĩ bộ tộc bình thường chỉ biết vung đao chém lung tung, các học đồ Vu điện, cho dù là tiêu chuẩn kém cỏi nhất, ít nhất cũng tinh thông một môn tạp học. Vô luận là vu dược, vu phù, vu trận, vu chú, hoặc là câu thông quỷ thần, ra roi độc trùng mãnh thú, khống chế phong bạo lôi tuyết vân vân, điều này làm bất cứ một học đồ Vu điện nào, lực phá hoại ở trên thực tế đều tương đương với mười mấy thậm chí hơn trăm chiến sĩ bộ tộc thực lực ngang nhau.

Mấy ngàn học đồ Đại Vu lựa chọn kỹ càng bị ném vào Xích Phản sơn, không bắt mắt như một hòn đá nhỏ ném vào trong biển lớn, nhưng lực sát thương bọn họ phát huy ra lại cực kỳ kinh người.

Chỉ nói bọn Cơ Hạo, ngắn ngủn ba ngày thời gian đã đánh giết mười mấy chi quân mũi nhọn thăm dò của dị tộc, giết chết hơn ngàn nô lệ dị tộc.

Nhóm sáu người bọn Cơ Hạo phối hợp cực kỳ hoàn mỹ, sức chiến đấu cũng không có điểm yếu rõ rệt. Cố phải nói có điều không như ý, chính là thân thể Thái Ti quá yếu ớt, hắn đã là thực lực Đại Vu, nhưng lực lượng thân thể lại yếu ớt tới mức làm người ta không còn lời nào để nói.

Cho nên Cơ Hạo tự mình ra tay, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, ở trong núi bắt con mãnh hổ thực lực sắp đột phá đến Đại Vu cảnh này.

“Thái Ti, Thái Ti!” Cách con sông rộng mười mấy trượng Cơ Hạo cất tiếng cười to: “Kiếm con vật cưỡi cho ngươi, ngươi thấy thế nào? Một con mèo to rất nhu thuận đó!”

Xách gáy đại hổ, Cơ Hạo một tay đem đầu đại hổ xách lên, dùng sức hướng Thái Ti quơ quơ.

Thái Ti thở hổn hển ngẩng đầu lên. Mắt hắn sáng lên, vội vàng đứng dậy, dương dương đắc ý đi vài bước vào trong nước sông, nhìn Cơ Hạo lớn tiếng cười lên: “Ha ha, Cơ Hạo, quả nhiên chỉ có ngươi là người tốt…”

“Hử?” Man Man nhe răng trợn mắt trừng mắt nhìn Thái Ti một cái.

“Đại huynh. Ngươi nói lời này như thế nào vậy?” Thiếu Ti rất lạnh, rất lạnh liếc xéo Thái Ti một cái.

Phong Hành không nói chuyện, chỉ lấy ra một mũi tên, lặng lẽ không lên tiếng hướng tới mông Thái Ti ngắm ngắm.

Thân thể Thái Ti run rẩy một chút, vội vàng giơ hai tay kêu to: “Ha ha ha, chúng ta đều là người trong nhà. Ài, chúng ta đều là thân huynh đệ, thân tỷ muội, hu hu, tất cả các ngươi đối với ta quá tốt, ta quá cảm động rồi!”

Thiếu Ti không nói gì, hai tay che mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Có một huynh trưởng như vậy, thật sự là mất mặt đến cực điểm!

Cơ Hạo lắc đầu, xua đại hổ lên xuống một cái nhảy đến bên người Thái Ti, thân hổ khổng lồ nện ở trong nước sông, bắn tung tóe cả mảng lớn bọt nước, phun đầy mặt Thái Ti. Thái Ti bất chấp lau đi nước sông trên mặt, vội vàng ôm con hổ to thân thiết vuốt ve.

“Đại miêu, ngoan ngoãn nghe lời, về sau có ta thịt ăn, ngươi ít nhất có thể cắn mấy khúc xương!” Thái Ti thâm tình đối diện với đại hổ, đại hổ nhe răng trợn mắt hướng hắn rít gào một tiếng, há mồm hắt xì một cái, phun nước miếng đầy mặt hắn.

Sắc mặt Thái Ti chợt âm trầm xuống, đôi mắt nháy mắt biến thành màu đen toàn bộ, trong con ngươi đen nhánh u quang xoay tròn, như hố đen muốn đem linh hồn đại hổ rút ra. Đại hổ sợ hãi ‘ngao ngao’ rống loạn, bốn chân chợt như nhũn ra, chật vật nằm mọp vào trong nước sông không dám nhúc nhích.

Thái Ti hừ nhẹ một tiếng, hai tay điểm nhẹ ở mi tâm đại hổ, chợt nghe một tiếng rú thảm từ trong đầu đại hổ truyền ra. Một đám lục quang to bằng ngón cái bọc hư ảnh một con đại hổ mông lung chậm rãi bay ra, sau đó bị Thái Ti nuốt vào trong bụng.

Thân thể đại hổ chợt cứng ngắc, trong ánh mắt nó nhìn về phía Thái Ti tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, vốn sâu trong con ngươi còn lưu lại một tia kiệt ngạo bất tuân không còn sót lại chút gì, trở nên nhu thuận nghe lời như mèo nhà.

Cơ Hạo yên lòng, Thái Ti có bí pháp khống chế con đại hổ này, vậy không còn gì tốt hơn.

Dùng sức vỗ vỗ đầu đại hổ, Cơ Hạo nhảy xuống khỏi lưng hổ, dùng sức vỗ bả vai Thái Ti một cái: “Về sau đây là vật cưỡi của ngươi. Hắc hổ sắp đột phá Đại Vu cảnh, ở trong núi rừng tốc độ bôn tẩu không so với chúng ta chậm, về sau sẽ là trợ thủ tốt của ngươi.”

Thái Ti cười ‘khanh khách’ liên tục gật đầu, hài lòng vòng quanh đại hổ nhiều vòng.

Đột nhiên, đại hổ chợt ngẩng đầu lên, hướng về một chỗ cánh rừng đối diện con sông rít gào một tiếng.

Cơ Hạo vội vàng một tay đem Thái Ti kéo đến phía sau, dùng thân thể mình bảo vệ hắn.

Phía sau Phong Hành nhảy một cái, thân hình kéo theo mấy chục tàn ảnh, rất nhanh lướt đến trong rừng rậm phía sau nấp đi. Vũ Mục hừ hừ cười, vác cái nồi sắt to sải bước hướng Cơ Hạo bên này đi tới. Thiếu Ti nhẹ nhàng niệm tụng chú ngữ, mấy luồng bạch quang rất nhỏ trên bầu trời hạ xuống, để lại ở trên đầu bọn Cơ Hạo một phù văn màu trắng mắt thường khó có thể thấy rõ.

Man Man xách đại chuỳ, lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Cơ Hạo, trên đầu chùy liệt hỏa hừng hực, nước sông phụ cận chợt sôi trào lên.

Trong rừng cây đối diện, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô dồn dập:

“Không nên động thủ, chúng ta là người, chúng ta là người, không phải ác quỷ!”

Cành cây lay động, trong chớp mắt mấy trăm phụ nữ người già trẻ con lảo đảo từ trong rừng cây đi ra.