Vu Thần Kỷ

Chương 477: Cướp đường



Trong thành trại La Sơn bộ, mười mấy vạn con dân ở trong phòng ngập nước chuẩn bị hành trang.

Mười mấy trưởng lão bộ lạc mang theo người tuần tra bốn phía, lớn tiếng hô quát, bảo tộc nhân đem toàn bộ vật có thể dùng tới đóng gói mang hết đi. Bọn họ muốn theo đội ngũ di chuyển của Cơ Hạo, hướng tới Nghiêu Sơn lĩnh xa xôi nhưng càng thêm rộng lớn, càng thêm phì nhiêu.

Bọn họ hiện tại đã là bộ lạc phụ thuộc của bộ tộc Nghiêu Bá, bọn họ hiện tại mang đi toàn bộ vật tư, tương lai ở Nghiêu Sơn lĩnh đều dùng tới. Bọn họ muốn xây dựng quê hương, sinh sản sinh lợi, tích góp lực lượng, chờ đợi ngày đó La Sơn quay về Dĩ sơn lĩnh tiếp quản tất cả.

Trên núi đất nhỏ ngoài thành, Cơ Hạo ngắm nhìn ba trưởng lão La Sơn bộ mang theo mấy chục tộc nhân, ở dưới sự hộ tống của đại quân vạn người mình phái ra, phân biệt hướng ba phương hướng lao nhanh đi. Bọn họ muốn đi bộ tộc của mấy tên ma quỷ bọn La Phong, tiêu diệt tâm phúc vây cánh của bọn hắn, bắt buộc tộc nhân của bọn hắn theo Cơ Hạo đồng loạt di chuyển.

Tộc nhân ba bộ lạc đó, sẽ bị mạnh mẽ nhập vào bộ lạc của La Sơn.

Nếu họ ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ có được thân phận bình dân của bộ lạc La Sơn. Nếu bọn họ dám phản kháng hoặc là làm ra bất cứ hành vi nào khác không thỏa đáng, Cơ Hạo sẽ không chút do dự đem bọn họ biếm làm nô lệ.

“Cơ Hạo, ta thu La Sơn làm đồ đệ là được, đệ cần bộ lạc của nó theo đệ di chuyển làm gì?” A Bảo đứng ở bên người Cơ Hạo, rất khó hiểu nhìn hắn: “Nơi này là lãnh địa của phụ thân, cũng là đất phong của tổ phụ hắn, đệ mang đi tộc nhân của hắn làm gì?”

“Nghiêu Sơn lĩnh của ta thiếu người!” Cơ Hạo rất thẳng thắn nhìn A Bảo: “La Sơn đã là đồ đệ của đại sư huynh, cũng sẽ là đệ tử của ta, người trong nhà tộc nhân, đặt ở trong lãnh địa yên tâm, không có nhiều thứ tranh quyền đoạt lợi lộn xộn như vậy.”

Nháy nháy mắt, Cơ Hạo nói rất trắng ra: “Thật ra, biện pháp tốt nhất đối với La Sơn, là đại sư huynh ở chỗ này truyền thụ La Sơn đạo pháp, chờ sau khi hắn có đủ tu vi, có đủ quyền uy và danh vọng, hắn có thể hoàn toàn nắm giữ Dĩ sơn lĩnh, đại sư huynh có thể buông tay rời khỏi. Nhưng ta nơi này, còn cần đại sư huynh hỗ trợ, La Sơn khẳng định chỉ có thể mang theo trên người!”

“La Sơn đã muốn rời khỏi, như vậy liền mang theo tộc nhân của hắn đi thôi, bằng không…” Cơ Hạo nhìn các trưởng lão ở trong thành trại hô ba gọi bốn, thản nhiên nói: “Bằng không một mình La Sơn rời khỏi lâu, các trưởng lão này đều sẽ quên La Sơn là ai nhỉ? Bọn họ hiện tại trung thành và tận tâm, nhưng ai có thể cam đoan thời gian qua mười năm, hai mươi năm, bọn họ còn có thể giữ khối cơ nghiệp này cho La Sơn?”

“Càng không cần nói, a công La Lâm của La Sơn, tông tộc Hồn Lang nhất tộc của hắn, còn có nhiều người như vậy như hổ rình mồi. Một cái phong hào ‘Bá’, một cái bá lĩnh độc lập, đây chính là một miếng thịt béo lớn!”

“Vậy liền ngay cả toàn bộ con dân của Dĩ sơn lĩnh cũng mang đi?” A Bảo cân nhắc một phen, tựa như là đạo lý này.

La Sơn không thể rời khỏi con dân của hắn thời gian dài, nếu không con dân hắn một khi phai nhạt La Sơn, phai nhạt lực ảnh hưởng phụ thân của La Sơn lưu lại, ở thời đại hỗn loạn này, ở thời đại bộ lạc tranh đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ này, ai biết vài năm sau sẽ là chuyện thế nào?

A Bảo không có khả năng ở lại Dĩ sơn lĩnh dạy dỗ La Sơn. Như vậy vì bồi dưỡng tiểu đồ đệ được mình coi trọng này, A Bảo phải đem hắn mang theo bên người ân cần dạy bảo. Một khi đã như vậy, biện pháp của Cơ Hạo chính là biện pháp tốt nhất, dứt khoát lẫn cả toàn bộ tộc nhân của La Sơn cùng nhau mang đi.

Đã muốn dẫn đi La Sơn tộc nhân, A Bảo cũng rất tò mò, vì sao không đem toàn bộ người của Dĩ sơn lĩnh mang hết đi?

Xem động tác của Cơ Hạo, hắn chỉ muốn mang đi bộ lạc của phụ thân La Sơn cùng ba thúc bá của hắn. Vậy mới bốn năm trăm vạn dân cư, toàn bộ Dĩ sơn lĩnh là có hơn ngàn vạn nhân khẩu, bộ lạc lớn nhất còn ở trong lãnh địa lệ thuộc trực tiếp Dĩ Bá phụ cận Dĩ sơn.

Cơ Hạo trầm mặc một phen, nhìn về phía Dĩ sơn: “Có lẽ đã muộn rồi. Dù sao Dĩ sơn ngay tại trên đường chúng ta đi Nghiêu Sơn, lúc đi ngang qua, nếu còn kịp, thì đem toàn bộ người của bọn họ cùng nhau mang đi. Nếu không kịp, ta cũng không muốn tranh chấp nhiều với bọn họ.”

A Bảo cũng nhìn về phía Dĩ sơn, sắc mặt hắn liền có chút khó coi.

Vũ Dư đạo nhân nhất mạch, xưa nay đều có một cái tật xấu không thế nào tốt, đó là bao che khuyết điểm, nhất là môn nhân đệ tử nhà mình, mình đánh phạt như thế nào cũng được, nhưng người khác dám chạm vào một sợi tóc môn nhân của nhà mình, đó là thực sẽ dẫn phát trận chiến sinh tử.

Cho nên A Bảo từ trong lời nói cử chỉ của Cơ Hạo phán đoán ra, tựa như có người đã xuống tay đối với lãnh địa cùng tộc nhân của tiểu đệ tử nhà mình?

Là không thể nhẫn nhịn được nữa? Sắc mặt A Bảo trở nên âm u, khí tức trên người liền mang theo một tầng hàn khí khiến Cơ Hạo không rét mà run.

Thế mưa nhỏ đi chút, sáng sớm hôm sau, đại đội di chuyển của Cơ Hạo tiếp tục hướng phía đông bắc xuất phát. Nơi đó là phương hướng Nghiêu Sơn, cũng là phương hướng Dĩ sơn. Lấy tốc độ tiến lên của đại đội nhân mã, nhiều nhất bảy ngày thời gian có thể đến Dĩ sơn.

Giữa trưa ngày thứ tư, ba mũi quân đội Cơ Hạo phái ra đã thuận lợi quay về, bọn họ cướp đoạt bộ lạc ba người bọn La Phong lưu lại, mạnh mẽ di chuyển trên trăm bộ lạc hơn ba trăm vạn con dân, lệnh bọn hắn di chuyển theo, tới hội hợp với đại bộ đội.

Quy mô đội ngũ của Cơ Hạo chợt to ra gấp hai có thừa, ở dưới sự trợ giúp của các trưởng lão bộ lạc La Sơn, đại bộ đội di chuyển thuận lợi chỉnh biên, xếp thành đội ngũ cuồn cuộn dài đến hơn trăm dặm, rộng hai mươi mấy dặm tiếp tục tiến về phía trước.

Lại tiến lên về phía trước nửa ngày thời gian, phía trước hai ngọn núi kẹp nhau, để lại chính giữa một cái thông đạo rộng mười mấy dặm. Một mũi đại quân ở trên yếu đạo giao thông giữa hai ngọn núi này cắm doanh địa, đào ra chiến hào rộng mười mấy trượng, đem đường đi tới chặn rất kín kẽ.

Trận hình vuông hai vạn người rời khỏi doanh địa, xếp thành hàng chữ Nhất ở trước đại đội di chuyển của Cơ Hạo.

La Thịnh cưỡi trên một con man tượng lông đỏ hiếm thấy, ở dưới mấy chục tên Đại Vu cao giai vây quanh đứng ở trước trận địa hình vuông vạn người, mắt tham lam nhìn đại quân di chuyển của Cơ Hạo. Ở trong đội ngũ di chuyển này, có tứ cây đồ đằng chiến kỳ ác lang khiếu thiên của Dĩ sơn lĩnh đang tung bay, theo La Thịnh thấy, đây đều là con dân thuộc về hắn, tài phú tư nhân thuộc về hắn!

Thời điểm Liệt Sơn Húc giúp La Thịnh đoạt được quyền khống chế Dĩ sơn lĩnh, đã thuận tay phái ra sát thủ tinh nhuệ đi làm thịt ba huynh đệ bọn La Phong.

Nhưng người của Liệt Sơn Húc phái ra hồi báo tin tức lại làm bọn họ dở khóc dở cười —— ba huynh đệ bọn La Phong thế mà dẫn dắt quân đội đi thôn chiếm lãnh địa phụ thân của La Sơn lưu lại, ba người lại đều bị Cơ Hạo chặn ngang một tay trực tiếp xử lý?

Hiện tại toàn bộ Dĩ sơn lĩnh, duy nhất còn có tư cách tranh đoạt vị trí Dĩ Bá với La Thịnh, chỉ còn lại La Sơn!

Chỉ cần xử lý La Sơn, ở dưới sự ủng hộ của Liệt Sơn Húc, La Thịnh chính là Dĩ Bá việc nhân đức không nhường ai!

Vô luận từ trên pháp lý, từ trên quyền kế thừa huyết mạch, hay là từ trên bối cảnh, không có ai có thể cạnh tranh với La Thịnh nữa!

Đại quân di chuyển của Cơ Hạo ngừng lại, Phong Hành cưỡi tọa kỵ lười biếng tiến đến trước mặt La Thịnh.

“Này, cần gì cản đường chúng ta đi? Là bằng hữu, hay là kẻ địch!”

La Thịnh nhìn Phong Hành uể oải, gầy như cây gậy trúc, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên đầu, hắn lớn tiếng quát:

“Lên cho ta! Xử lý tiểu tử này, đem toàn bộ tộc nhân thuộc về ta đều cướp về!”