Vu Thần Kỷ

Chương 530: Kinh sợ



‘Thùng ~ thùng ~ thùng ~’, Đãng Hồn Chung đồng xanh hình tam giác gấp gáp gõ vang, Vu Đế vây công đám người Cơ Hạ nhất thời thân thể mỗi người lay động, như uống say động tác cũng chậm đi rất nhiều.

Đãng Hồn Chung chính là thiên địa thần khí, uy lực cực lớn, chuyên tấn công nguyên thần. Người tu đạo tầm thường nghe được tiếng chuông, phương pháp phòng hộ có chút sơ sót, nguyên thần sẽ rời cơ thể bay ra, bị tiếng chuông chấn động vài lần sẽ hồn phi phách tán.

Cho dù có bí bảo bảo hộ, có thần thông bí pháp chuyên môn bảo vệ chu toàn, nếu là bí bảo và bí pháp không đủ phẩm giai, bị tiếng chuông Đãng Hồn Chung chấn động vài cái, nguyên thần ở trong cơ thể cũng sẽ bị thương nặng, hơi vô ý sẽ bị thương nặng nguyên thần, vẫn là kết cục ngã xuống.

Đại Vu nhân tộc không tu linh hồn, không luyện nguyên thần, bọn họ hoàn toàn dựa vào tinh huyết bản thân cường đại vô cùng tẩm bổ linh hồn, theo thân thể cường đại linh hồn cũng theo đó trở nên cường tráng. Mà thân thể mạnh mẽ thì là phòng tuyến linh hồn trời sinh, có lực phòng ngự cường đại đối với các loại bí pháp linh hồn.

Nhưng Đãng Hồn Chung uy lực quá lớn, ngay cả những Vu Đế kia nghe được tiếng chuông, cũng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen từng đợt, trong đầu trời đất xoay chuyển từng đợt, dưới chân lảo đảo không đứng vững, mỗi người chỉ cảm thấy linh hồn như muốn rời cơ thể bay ra.

May mắn bọn họ dù sao đều là Vu Đế chi tôn, ở trong bộ tộc của mình địa vị cao thượng, mà nhân tộc Đại Vu từ dị tộc Tịch Nguyệt nhất mạch chuyên môn nghiên cứu linh hồn nơi đó, cũng học được một ít bí pháp bí chú nhằm vào linh hồn, cho nên trên người bọn họ đều đeo các loại vu phù phòng bị linh hồn công kích.

Từng khối vu phù tạo hình khác nhau, chất liệu khác nhau chợt sáng lên, hoặc khói đen, hoặc sương mù, hoặc các loại chim bay cá nhảy hư ảnh linh hồn ngưng tụ thành bịt thất khiếu, các Vu Đế bị Đãng Hồn Chung chấn cho thất điên bát đảo phát động vu phù đeo bên mình, giúp bọn họ chặn tiếng chuông của Đãng Hồn Chung.

Một vị Vu Đế thất khiếu đều bị khói đen ngưng tụ thành con rắn nhỏ bịt lại khàn giọng rống to: “Ai dám nhúng tay việc bộ tộc Nam Hoang?”

Lời còn chưa dứt, Sơn Xuyên Ấn nhằm vào đầu đập xuống, Vu Đế thân thể còn có chút run rẩy rú thảm một tiếng, bị Sơn Xuyên Ấn vỗ một nhát thật mạnh vào đầu. Thân thể Vu Đế mạnh mẽ dị thường, Sơn Xuyên Ấn nện ở đỉnh đầu hắn phát ra một tiếng nổ vang, phun ra vạn đốm lửa, nửa bên đầu lõm xuống, nhiều điểm hoa đào phun ra thật xa.

Con rắn nhỏ sương mù đen bịt thất khiếu của vị Vu Đế này bị Sơn Xuyên Ấn đập nát, tiếng chuông Đãng Hồn Chung nhất thời như giòi trong xương, hung hăng chấn động linh hồn vị Vu Đế này. Nửa bên đầu bị Sơn Xuyên Ấn đánh nát, còn chưa kịp chữa trị thương thế, tiếng Đãng Hồn Chung kéo dài mà đến. Vị Vu Đế này kêu đau một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, Viêm Long Kiếm đã xuyên tim.

“Cẩn thận! Mọi người để ý!” Lão nhân cầm cờ phướn rồng lửa lớn tiếng hô, chín mươi chín con rồng lửa vờn quanh người. Hắn thì chưa bị Đãng Hồn Chung ảnh hưởng quá lớn, nhưng Cơ Hạo toàn lực tế ra Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, khắp trời đều là thái dương tinh hỏa cực nhỏ quét ngang, trong chớp mắt mười mấy con rồng lửa bị cắt thành mảnh vỡ. Càng có mười mấy Vu Đế bị thái dương tinh hỏa chặt đứt tay chân, lực sát thương đáng sợ khiến hắn không khỏi cao giọng cảnh cáo mọi người.

‘Keng keng keng’ một chuỗi tiếng đánh vang lên dày đặc, Cửu Long Hỏa Châu bắn loạn đầy trời, như viên đạn hung hăng đánh vào trên đầu đám đông Vu Đế.

Cửu Long Hỏa Châu phun lửa đối với các Vu Đế kia lực sát thương gần như bằng 0. Các Vu Đế đó đều là tộc nhân đại bộ tộc Nam Hoang, mỗi người đều tinh thông bí pháp khống hỏa. Nhưng bản thể Cửu Long Hỏa Châu cực kỳ cứng rắn, hỏa châu lấy tốc độ cực cao va chạm ở trên đầu bọn họ, đánh tới mức các Vu Đế kia nổ đom đóm mắt, trong lúc nhất thời rối loạn đầu trận tuyến.

Viêm Long Kiếm gào thét, Sơn Xuyên Ấn đập loạn, Đãng Hồn Chung câu hồn đoạt phách, Cửu Long Hỏa Châu đánh cho mọi người mặt mũi bầm dập, càng có Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phát ra thái dương tinh hỏa ngưng tụ thành thanh đao sắc bén như tia ánh sáng cắt loạn khắp trời, hơn năm mươi Vu Đế xuất thân đại bộ tộc Nam Hoang hoàn toàn bị Cơ Hạo đánh trở tay không kịp.

Cơ Hạ và tộc nhân Kim Ô bộ bên cạnh mừng như điên. Bọn họ ùa lên, nhắm ngay mấy Vu Đế cách bọn họ gần nhất điên cuồng chém giết một phen, đương trường đánh cho mấy Vu Đế khàn giọng rú thảm, bị bạo lực oanh kích một trận đánh cho không thành hình người, thiếu chút nữa đã hao hết tinh huyết mà chết.

Trên xe liễn, Chúc Dung Long cầm đầu tám vị Vu Đế chân đạp mây lửa, mang theo mấy chục vị Vu Vương Chúc Dung thị xông lên. Mắt thấy đối tượng Cơ Hạo đang công kích, Chúc Dung Long không khỏi tức giận rít gào: “Lớn mật! Một đám các ngươi dám mạo phạm Nghiêu Bá? Quỳ xuống, quỳ xuống, hướng Nghiêu Bá bồi tội, bằng không mỗi người các ngươi đều chết!”

Chúc Dung Long lớn tiếng quát, hỏa diễm thần lực thuộc về Chúc Dung thần tộc khuếch tán ra, thần uy cuồn cuộn tràn ngập thiên địa, dọa một đám Vu Đế Nam Hoang trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Rõ ràng là Cơ Hạo xông lên hướng tới bọn họ đánh một trận đòn hiểm, dựa vào vài món dị bảo uy lực đáng sợ, đánh cho bọn họ mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa bị Cơ Hạo đánh chết hai người, vì sao hiện tại lại thành bọn họ đắc tội?

Lão Vu Đế cầm cờ phướn rồng lửa ngơ ngác nhìn Chúc Dung Long. Hắn ở Bồ Phản nhiều năm, tự nhiên nhận ra Chúc Dung Long là người nào —— đây là thị vệ thủ lĩnh của Hỏa Thần Chúc Dung thị lúc xuất hành ở Bồ Phản, là tâm phúc đáng tin của Chúc Dung thị!

Mà Chúc Dung thị là người nào? Là chúa tể Nam Hoang bọn họ, toàn bộ bộ tộc Nam Hoang đều chỉ nghe theo lệnh đối với Chúc Dung thị, bất cứ bộ tộc Nam Hoang nào có gan làm trái Chúc Dung thị, kết cục duy nhất chính là cả nhà bị diệt.

“Long đại nhân!” Thân thể lão Vu Đế nhoáng lên một cái, tránh được một đòn vào tim của Viêm Long Kiếm, lớn tiếng hô to: “Đám ác đồ này tập kích Nam Hoang tập chúng ta, đả thương nhiều binh sĩ của chúng ta, chúng ta thật không dễ gì mới tìm được bọn hắn, đang bắt về xử lý!”

“Thúi lắm!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “A cha của Nghiêu Bá Cơ Hạo ta, sao có thể là ác đồ? Các ngươi đám vô liêm sỉ này, chẳng lẽ là cấu kết dị tộc, muốn hãm hại a cha của bản bá cố ý trả đũa bản bá, báo thù trút giận cho dị tộc chết thảm ở vịnh Ác Long hay sao?”

Lão Vu Đế cùng một đám Nam Hoang Vu Đế nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời.

Còn có thể nói chuyện tử tế không? Cơ Hạ quả thực ở Nam Hoang tập đả thương một đám người, tuy chưa tai nạn chết người, nhưng Nam Hoang tập cũng bị hắn quấy nhiễu không nhẹ. Bọn họ ra tay bắt Cơ Hạ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngay cả Đế Thuấn cũng chưa nhúng tay đâu.

Sao đến trong mồm Cơ Hạo, liền biến thành bọn họ cấu kết dị tộc cố ý trả đũa?

Tội danh này có chút lớn, chụp mũ vậy có chút nặng, bọn họ tựa như có chút không gánh nổi đâu!

Lão Vu Đế như lửa đốt mông nhảy dựng lên. Hắn lớn tiếng quát: “Nghiêu Bá, ngươi phải giảng đạo lý, chúng ta làm sao… Cấu kết dị tộc?”

Nói xong, sự tự tin của lão Vu Đế chợt tiêu tán, bởi vì Cơ Hạo đã đạp mây lửa bay đến trước mặt Cơ Hạ, dứt khoát lưu loát quỳ gối trên mây lửa hướng Cơ Hạ dập đầu vang vài cái: “A cha, người cùng các vị a thúc sao lại đến đây? Con còn nói để người đi đón mọi người đấy. A nha, mọi người sao đều thành Vu Đế rồi? Lúc này mới vài năm không gặp?”

Một đám Vu Đế Nam Hoang gắt gao ngậm miệng, vẻ mặt ai cũng quái dị nhìn về phía lão Vu Đế.

“Cái này…” Lão Vu Đế cầm cờ phướn rồng lửa xuất thân Hỏa Long bộ, Diêu Khai Nguyên chính là con cháu trực hệ hắn, cho nên chuyện bắt Cơ Hạ hắn hăng say nhất, cũng ra sức nhất.

Nhưng, trời đất chứng giám, ai biết Cơ Hạ là phụ thân của Cơ Hạo?

Lão Vu Đế có một loại cảm giác êm đẹp đi ở trên đường, đột nhiên giẫm một bước vào một bãi phân trâu lớn, đây quả thực chính là họa từ trên trời xuống sao!

“Ai dám bắt nạt Cơ Hạ đại thúc của Man Man?” Man Man cưỡi Nha Công nhanh chóng bay tới, cực kỳ mãnh liệt rít gào: “Các ngươi muốn tạo phản? Các ngươi muốn là địch với Chúc Dung thần tộc? Chúc Dung Long, đem bọn hắn chém hết!”

Một đám Vu Đế Nam Hoang co rụt cổ lại, không dám hé răng nữa.