Vu Thần Kỷ

Chương 534: Khóc lóc om sòm



Trên đường hướng tới đại điện thảo luận chính sự, Tự Văn Mệnh rất nghiêm túc hỏi Cơ Hạo: “Chiếm lý không?”

Cơ Hạo nghiêm túc tương tự nhìn Tự Văn Mệnh: “Ta chưa bao giờ làm chuyện không có đạo lý.”

Vì thế Tự Văn Mệnh luôn cau mày chợt phun ra một hơi dài, vô cùng thoải mái cười cười, hung hăng cho ngực Cơ Hạo một nắm đấm: “Chiếm lý là tốt rồi, chỉ cần có đạo lý, Vô Chi Kỳ lão yêu quái đó cũng đừng nghĩ gây sóng gió.”

Cơ Hạo thuận thế nói: “Văn Mệnh a thúc, ta đã mở toàn bộ vu huyệt có thể mở được rồi. Thành tựu Vu Vương, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tự Văn Mệnh kinh hãi nhìn Cơ Hạo một cái: “Nhanh như vậy?”

Giây lát hắn nghĩ nghĩ, nhất thời cười lên: “Cũng đúng, ngươi cũng nên nhanh như vậy mới đúng. Quay về cẩn thận thương lượng, tìm kiếm bản mạng vu tinh chuyện này nói khó cũng khó, nói dễ dàng cũng dễ dàng.”

Đánh giá cao thấp Cơ Hạo một cái, Tự Văn Mệnh rất nghiêm túc nói: “Đối với ngươi, có lẽ không phải nan đề gì.”

Sau đó hắn đảo mắt nhìn về phía Cơ Hạ, rất kinh ngạc hỏi: “Trái lại là Cơ Hạ huynh đệ, ngươi như thế nào đã thành Vu Đế rồi?”

Cơ Hạ cười to ‘hắc hắc’ vài tiếng, không phải không đắc ý đem chuyện Cơ Liệu lưu lại đế mộ, mình may mắn tìm được đế mộ, thu hoạch Vu Thần truyền thừa nói rõ một lần. Cơ Liệu lưu lại là huyết mạch truyền thừa, trừ phi là Cơ Hạ huyết mạch đích hệ một mũi tộc nhân này, người khác chiếm được truyền thừa này cũng không có khả năng kế thừa lực lượng bên trong, cho nên không có cơ mật gì phải giữ lại.

Tự Văn Mệnh nghe chậc chậc lấy làm kỳ. Hắn cân nhắc một phen, cảm khái từ đáy lòng nói: “Cơ Liệu đại nhân, đó là mãnh tướng ai cũng biết dưới trướng đại đế Hiên Viên, về sau đột nhiên mai danh ẩn tích, thì ra là duyên cớ này.”

Kim Ô bộ vốn suy sụp, Kim Ô bộ ngay cả Vu Vương cũng không có, đột nhiên có nhiều cao thủ kế thừa lực lượng tổ tiên thượng cổ, đến thẳng Vu Đế như vậy xuất hiện. Tuy so sánh với các đại bộ tộc nội tình hùng hậu, chút Vu Đế cùng Vu Vương đó của Kim Ô bộ vẫn tỏ ra thế lực mỏng manh, nhưng Kim Ô bộ dù sao đã có dấu hiệu quật khởi.

Tự Văn Mệnh nhìn nhìn Cơ Hạo, không khỏi âm thầm cảm khái —— rốt cuộc là Kim Ô bộ khí vận khôi phục, hay là Cơ Hạo khí vận quá mạnh mẽ, dẫn dắt toàn bộ Kim Ô bộ đều được lợi?

Một đường không nói, đoàn người tới ngoài đại điện thảo luận chính sự, cách thật xa đã nghe được tiếng gào khan thê lương bén nhọn trong đại điện.

Có thanh có lệ là khóc, có thanh vô lệ là gào, trong đại điện truyền ra tiếng gào khan giống như mấy vạn con lợn rừng bị người ta đuổi theo, trong khàn cả giọng mang theo vài phần tâm thần điên cuồng, quả thực khó nghe được cực điểm.

Trong đại điện, Đế Thuấn ngồi xếp bằng dưới đất, mặt không biểu cảm nhìn Vô Chi Kỳ nằm dưới đất.

Mấy chục vị trọng thần nhân tộc cũng cau mày, trong mắt lóe sáng, mặt không biểu cảm tương tự nhìn Vô Chi Kỳ quay cuồng khóc lóc om sòm ở trên mặt đất.

“Đế Thuấn! Ngươi quản hay không? Thế này còn có thiên lý vương pháp sao?”

“Đế Thuấn! Từ trước tới giờ chỉ có Vô Chi Kỳ ta bắt nạt người khác, nào có ai dám bắt nạt ta?”

“Đế Thuấn! Vô Chi Kỳ ta tuy con cái đông đúc, nhưng thành tựu Vu Đế cũng chỉ một ít như vậy, một lần bị người ta xử lý ba mươi sáu đứa! Ba mươi sáu đứa! Đây là đang móc thịt tim ta!”

“Hu hu! Đế Thuấn, ngươi nhân vương này là làm như thế nào? Người cùng hung cực ác như vậy, ngươi còn không bắt hắn cho ta lôi ra làm thịt?”

“Nghiêu Bá Cơ Hạo, giết ba mươi sáu đứa con của ta, ta muốn cả nhà hắn chôn cùng! Hắn xuất thân Kim Ô bộ? Ta muốn diệt toàn bộ bộ tộc hắn!”

Vô Chi Kỳ nằm dưới đất quay cuồng không ngừng, hai chân đạp lung tung. Ngẫu nhiên hắn quay cuồng đến cạnh cột đại điện, một cước đạp trên cột, nhất thời toàn bộ đại điện đều kịch liệt run rẩy một phen, dẫn tới bốn vách tường, trần nhà cùng trên sàn trong đại điện hiện lên vô số vu văn phù lục.

Nếu không phải đại điện có vu trận thủ hộ, Vô Chi Kỳ lăn qua lộn lại như vậy, đại điện đã sớm sập.

Đế Thuấn không nói lời nào, Cao Đào đứng ở bên người Đế Thuấn, quát lớn: “Vô Chi Kỳ, đứng dậy nói chuyện hẳn hoi! Ngươi nói Nghiêu Bá giết con ngươi, khi nào, nơi nào, vì sao giết?”

Vô Chi Kỳ trợn mắt, trong mắt khí đen mơ hồ. Hắn quát lớn: “Còn cần hỏi nhiều lời thừa như vậy làm gì? Dù sao con lão tử bị hắn giết ba mươi sáu đứa, các ngươi phải giết hắn cho ta!”

“Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên!” Vô Chi Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát: “Ngọc Long Hà Bá cũng bị hắn làm thịt! Đế Thuấn, Ngọc Long Hà Bá, đó là Hà Bá chính thần Đế Nghiêu sắc phong, cũng bị hắn làm thịt. Hắn chính là một Nghiêu Bá, tiểu khốn kiếp nhà giàu mới nổi, hắn giết Ngọc Long Hà Bá!”

Đế Thuấn chợt biến sắc, hắn đứng thẳng dậy, lạnh giọng quát: “Ngọc Long Hà Bá cũng bị Nghiêu Bá giết?”

Trong lòng Vô Chi Kỳ mừng rỡ, nhìn thấy Đế Thuấn biến sắc, hắn vội thét to: “Không phải sao? Thằng nhãi con đó xuống tay thật ác, lão tử tận mắt thấy Ngọc Long Hà Bá bị hắn một đao làm thịt!”

Gia hỏa này chỉ lo cáo trạng cho hả giận, không để ý Ngọc Long Hà Bá là ở trong phủ đệ Nghiêu Bá Nghiêu Sơn thành bị Cơ Hạo đánh chết, hơn nữa đánh chết Ngọc Long Hà Bá là trường kiếm Bà La Tư đã dùng, nào phải bị Cơ Hạo chém một đao?

“Ngươi tận mắt thấy?” Đế Thuấn không khỏi vỗ một chưởng xuống đất, giận dữ quát: “Vô Chi Kỳ, đừng cố tình gây sự, ngươi tận mắt thấy Ngọc Long Hà Bá bị Nghiêu Bá giết? Lấy tính tình của ngươi, ngươi không đi cứu người?”

“Hắn phòng thành quá mạnh, ta không dám!” Vô Chi Kỳ duỗi cổ, đúng lý hợp tình nhìn Đế Thuấn.

“Phòng thành quá mạnh mẽ? Ngươi không dám đi cứu người?” Đế Thuấn, Cao Đào và một đám trọng thần nhân tộc đều trợn tròn mắt, đây là đạo lý gì?

Mặt Vô Chi Kỳ đen sì một phen, hắn lí nhí tìm cớ một phen, lại thật sự là không lời nào để nói. Hắn dứt khoát lại ở dưới đất bắt đầu lăn lung tung: “Đế Thuấn, ngươi phải làm chủ cho ta! Ngươi thân là nhân vương, cũng không thể bao che Cơ Hạo tiểu tử đó! Hắn giết ba mươi sáu đứa con trai của ta! Ta vất vả cả đời, từ thời Thiên Hoàng đã bắt đầu sinh con, hiện tại con cái cộng lại cũng chỉ…”

Há há mồm, Vô Chi Kỳ trong chốc lát không rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu con cái, một câu nghẹn ở trong cổ họng, hắn nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, hắn tức giận đến mức thở ‘Hổn hển, hổn hển’.

Cơ Hạo theo phía sau Tự Văn Mệnh đi vào đại điện thảo luận chính sự, hắn liếc một cái liền thấy được Vô Chi Kỳ nằm dưới đất khóc lóc om sòm.

Vô Chi Kỳ nghe được tiếng bước chân, nhất thời ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt phun lửa nhìn chằm chằm Cơ Hạo. Rống to ‘Nha’ một tiếng, thân thể Vô Chi Kỳ hóa thành một đạo thủy quang lao về phía Cơ Hạo, một quyền nhằm ngay vào mặt đánh xuống.

“Cơ Hạo, ngươi phải đền mạng cho con ta!”

“Dám tìm đứa nhỏ nhà ta gây sự, chết cho lão tử!” Cơ Hạ rít một tiếng, một quyền sạch sẽ lưu loát đánh về phía Vô Chi Kỳ.

Nổ vang một tiếng, nắm tay Cơ Hạ và trọng quyền của Vô Chi Kỳ va chạm. Thân thể Vô Chi Kỳ không chút sứt mẻ, Cơ Hạ bị chấn đến mức lảo đảo quay cuồng về phía sau, nhưng một quyền này của Vô Chi Kỳ cũng bị Cơ Hạ hóa giải.

Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, đỉnh đầu lao ra một ánh lửa, hắn nắm lấy Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên muốn hướng Vô Chi Kỳ hạ độc thủ.

Đế Thuấn đột nhiên rít gào một tiếng: “Nơi này là địa phương nào? Cho phép các ngươi làm càn? Cao Đào, ai dám động thủ, lôi ra ngoài ra sức đánh một vạn đại chuỳ!”

Động tác của Cơ Hạo dừng lại, chỉ có Vô Chi Kỳ rít lên một tiếng, nhằm ngay vào mặt một bàn tay hướng Cơ Hạo xé xuống.