Vu Thần Kỷ

Chương 569: Ân cừu năm cũ



Bán đứt Long Đàm, chuyện này khẳng định không có khả năng, Cơ Hạo tuyệt đối làm không ra chuyện đem bằng hữu mình làm hàng hóa buôn bán.

Nhưng chỉ cần bảng giá đủ, bán đứt quyền mua toàn bộ sản phẩm của Long Đàm trong vạn năm tương lai, loại chuyện này có thể thương lượng.

Phượng tộc cần trái cây cùng nhựa cây của Long Đàm tăng lên, chiết xuất linh hồn lực, đặc biệt trái cây cùng nhựa cây của Long Đàm đối với tộc nhân Phượng tộc mới sinh có hiệu lực rất mạnh, có thể giúp bọn họ tạo căn cơ càng thêm chắc chắn, lót tiền đồ tốt hơn.

Hơn nữa Phượng tộc thực lực tổng hợp cực kỳ hùng hậu, tộc nhân đông đảo cao thủ, gò Phượng chiếm vô số địa mạch linh huyệt, đồng thời nhân tộc cũng có truyền thuyết ‘Phượng Hoàng không đậu nơi không có bảo bối’, cho nên muốn nói tài phú, Phượng tộc giàu chảy mỡ như long tộc nắm giữ hầu như toàn bộ hải dương.

Bảy ngày sau khi Cơ Hạo đưa ra điều kiện của bản thân, một món đỉnh cấp thiên địa thần khí ‘Xích Điện Song Luân’ đã được đưa đến trong tay Cơ Hạo.

Phượng tộc giở một trò thông minh vặt, Xích Điện Song Luân tất nhiên là đỉnh cấp thiên địa thần khí, nhưng không phải vật công kích, phòng ngự trân quý, cũng không phải kỳ môn chi bảo hiếm lạ nhất, mà chỉ là một thần khí phụ trợ gia tăng tốc độ phi độn.

Trong thiên địa vạn tộc, nếu bàn về tốc độ phi độn, tốc độ Phượng Hoàng nhất tộc chỉ so với Kim Sí Đại Bằng hơi chậm hơn một tia, cho nên Xích Điện Song Luân loại thiên địa thần khí gia tăng tốc độ phi độn này đối với Phượng tộc mà nói thuần túy là gân gà, là một loại không đáng tiền nhất.

Nhưng Cơ Hạo không có ý tứ xù. Sau khi Phượng tộc đem Xích Điện Song Luân đưa đến trên tay hắn, hắn lập tức tìm tới Tự Văn Mệnh làm chứng, kéo Long Đàm và Phượng tộc ký hiệp nghị trong vạn năm chỉ cung ứng cho Phượng tộc.

Đương nhiên phần hiệp nghị này không phải không ràng buộc, Long Đàm sẽ ở trong một vạn năm đem quả cùng nhựa cây của mình cung ứng cho một mình Phượng tộc, mà Phượng tộc cũng cần dựa theo giá trung gian nhiều lần bán đấu giá trong mấy năm qua, dựa theo giá trả cho Long Đàm cùng Vu Điện.

Hai bên theo như nhu cầu, đều vui mừng.

Sau khi rời khỏi Long Đàm, Cơ Hạo liền đem Phong Lôi Song Luân ném cho đỉnh tròn năm màu trong bụng nuốt vào.

Xích Điện Song Luân này phẩm cấp so với Cửu Long Hỏa Châu ngày đó cao hơn một mảng lớn. Đỉnh tròn năm màu sau khi luyện hóa nó phóng ra hỗn độn chi khí nồng đậm hơn đâu chỉ gấp mười. Cơ Hạo ở trong phủ đệ Nghiêu Bá bày ra tư thế Vạn Vật Sinh, tinh thần lực, thiên địa linh khí như thủy triều không ngừng ùa vào trong cơ thể, hỗn độn chi khí cấp tốc rèn luyện thân thể, thân thể hắn nóng từng đợt, lực lượng thân thể một lần nữa được tăng mạnh thật lớn.

Lấy thần thức quan sát bên trong, mạch lạc cùng vu huyệt Cơ Hạo sau khi trải qua hỗn độn chi khí tẩy luyện, vu huyệt ban đầu nhỏ nhất cũng mở rộng khoảng ngàn lần, ở trong thần thức quan sát bên trong, các vu huyệt đó như từng cái hồ lớn, bản mạng tinh lực màu vàng ở trong vu huyệt, mạch lạc cấp tốc mở rộng lui tới lưu chuyển, so với vu huyệt, mạch lạc sau khi mở rộng, bản mạng tinh lực nóng cháy mỏng manh như một dòng suối trong hồ lớn.

Nhưng trân quý nhất, là một quầng tạo hóa chi lực to bằng đầu người trong đỉnh tròn.

Ngày đó Man Man chỉ hao phí một quầng to bằng quả trứng gà, đã khiến Man Man bắt đầu nhanh chóng tăng lên, nay tạo hóa chi lực to bằng đầu người, chỉ dùng ở trên thân một mình Phong Hành thật sự có chút lãng phí.

Cân nhắc một phen, Cơ Hạo đem quầng tạo hóa chi lực này chia làm năm phần, Thiếu Ti, Man Man, Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành đều chiếm một phần. Nhưng bốn người bọn Thiếu Ti đều tự có tạo hóa của mình, nay bên cạnh Cơ Hạo là Phong Hành yếu nhất, hơn nữa tài sản cũng mỏng nhất, cho nên Cơ Hạo đem khoảng một nửa quầng tạo hóa chi lực này để lại cho Phong Hành.

Sau khi tìm được Phong Hành đang ở dã ngoại nghênh đón cuồng phong chạy như điên, thân hình như quỷ mỵ ở trong gió lập loè, đồng thời không ngừng kéo cung bắn tên, Cơ Hạo không nói hai lời đem quẩng tạo hóa chi lực này đánh vào trong cơ thể Phong Hành.

Đồng thời thúc dục Thập Nhị nguyên thần Điên Đảo Loạn Không Trận, Cơ Hạo đem Phong Hành dịch chuyển đến hậu viện phủ đệ Nghiêu Bá, đem hắn ngâm ở trong nước hồ linh dịch màu tím.

Không đợi Phong Hành làm rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, trên da hắn đã có một tầng gió mạnh màu xanh không tiếng động lan ra, từng vòng gió xoáy nhỏ bé không ngừng từ trong mỗi một lỗ chân lông của Phong Hành phun ra, mỗi một gió xoáy nho nhỏ đều như một lốc xoáy, tham lam cắn nuốt linh dịch màu tím.

“Đông Hoang Di nhân, nhiều Thanh Mộc thuộc tính. Chủ phong, lôi lực.” Cơ Hạo lẩm bẩm: “Phong Hành, xem ngươi ngày thường thi triển tiễn kỹ thần thông, bản mạng vu lực của ngươi hẳn là phong thuộc tính nhỉ?”

Thiên Địa Đại Trận biến ảo một trận, Cơ Hạo muốn đem toàn bộ tinh thần lực phong thuộc tính trong tinh không tiếp dẫn xuống, trực tiếp rót vào trong cơ thể Phong Hành.

Nhưng Phong Hành ở sau lúc ban đầu khẩn trương, phát hiện tất cả dị biến đều là Cơ Hạo tạo thành, sắc mặt hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Nghe được Cơ Hạo lẩm bẩm, Phong Hành chợt mở to mắt, trong con ngươi hai luồng thanh khí chợt lóe rồi biến mất, chợt trong con ngươi hắn phun ra vô số điện quang.

“Cơ Hạo, bản mạng vu lực của ta là cơn lốc, lôi đình song tướng, trừ Vũ Mục, bí mật này thế gian chỉ có ngươi biết. Thuộc tính lực lượng thật sự của ta, là Phong Lôi song tướng! Còn cần tiếp dẫn tinh lực lôi đình thuộc tính xuống cho ta… Ngươi dùng bảo bối gì cho ta? Ta có chút không áp chế được nữa!”

Lời còn chưa dứt, trên làn da Phong Hành chợt trồi lên mấy cái vu văn màu xanh như gông xiềng, những xiềng xích vu văn như các cơn gió xoáy thật nhỏ tạo thành từ đỉnh đầu Phong Hành kéo dài mãi đến lòng bàn chân hắn, như xiềng xích trói tù phạm, đem hắn phong ấn toàn bộ ở chính giữa.

Một khí tức lôi đình cuồng bạo từ trong cơ thể Phong Hành khuếch tán ra, chính giữa mi tâm hắn xuất hiện một phù ấn cơn lốc to bằng nắm tay như thái cực, ở chính giữa phù ấn cơn lốc màu xanh, một phù ấn lôi đình màu tím cuồng bạo từ trên tơ tóc hắn gào thét mà xuống, hầu như xuyên thấu toàn bộ khuôn mặt hắn.

Phong ấn màu xanh, lôi ấn màu tím ở trên mặt Phong Hành tỏa sáng rạng rỡ, phong ấn cuồng bạo, lôi ấn tàn sát bừa bãi, vu văn màu xanh ngưng tụ thành xiềng xích dần dần tan rã, thân thể Phong Hành phát ra ánh sáng màu xanh, màu tím chói mắt, dần dần ánh sáng hai màu xanh tím dần dần dung hợp, ở trong cơ thể hắn có tiếng sấm sét nặng nề mơ hồ truyền đến.

“Cừ thật, Phong Hành, ngươi giấu đủ sâu!”

Cơ Hạo kinh hãi nhìn Phong Hành thằng cha này, nếu không phải một quầng tạo hóa chi lực đánh vào thân thể hắn, khiến thân thể hắn xảy ra tiến hóa kỳ diệu đoạt thiên địa tạo hóa, Cơ Hạo nằm mơ cũng không ngờ, lại có người dùng hậu thiên phong ấn cường đại mà thần kỳ như thế ngăn cách khí tức của Phong Hành.

Gió vô hình vô tích, không lỗ nào không vào, là thuộc tính bản mạng vu lực thông thường nhất của Đông Hoang Di nhân.

Nhưng truyền thuyết Trung Đông Hoang Di nhân hoặc nhiều hoặc ít đều có một tia huyết mạch Mộc Thần Thanh Đế phương đông, Thanh Mộc chủ diễn hóa Phong Lôi, cho nên sẽ có số rất ít Đông Hoang Di nhân thiên tư trác tuyệt, bản mạng vu lực của bọn họ sẽ biến thành lôi đình thuộc tính uy mãnh bá đạo, lực sát thương kinh người.

Mà Đông Hoang Di nhân Phong Lôi song thuộc tính, ở Đông Hoang được coi là hậu duệ thần linh, địa vị tôn sùng vô cùng.

Nhưng thấy thế nào, Phong Hành từ nhỏ đã ở trên hoang dã Trung Lục thế giới sống nương tựa lẫn nhau với Vũ Mục, phiêu bạc lưu lạc khắp nơi, địa vị trông cũng không tôn sùng thế nào!

Gầm lên giận dữ ‘Ngao’, từ trong cơ thể Phong Hành một luồng khí tức cường đại phóng lên cao.

Cùng lúc đó, trong một tòa tửu quán của Bồ Phản, Nghệ Thần đang cùng Chúc Dung Thiên Mệnh uống rượu mua vui khiếp sợ nhảy dựng lên, một ngọc phù màu tím lơ lửng trước mặt hắn, đang không ngừng phun ra điện quang chói mắt.

“Tiểu tạp – chủng, bắt được ngươi rồi! Ngươi cách đây không xa! Ngươi chạy không thoát!”

“Trấn tộc thần khí, ngươi phải trở về, đó là thần khí bản thái tử mới có tư cách khống chế! Ngươi tiểu tạp – chủng chết tiệt này!”