Vu Thần Kỷ

Chương 664: Thiên Cơ liên trảm



“Có chiêu trò đấy!” Cơ Hạo từ đáy lòng tán thưởng một tiếng.

Thiên Cơ trưởng lão ra tay như chim bay lướt mắt sông, để lại ở trên mặt sông một tia dấu vết như có như không, lại biến hoá kỳ lạ không dấu vết để tìm kiếm đến cực điểm. Khi kẻ địch ra tay hắn đồng thời ra tay, khi kẻ địch công kích thất bại công kích của hắn đã trúng kẻ địch.

Hơn nữa lực lượng công kích của Thiên Cơ trưởng lão cũng rất cổ quái, không giống như công kích vật lý thuần túy, nhưng cũng không có pháp lực dao động khuếch tán ra của công kích pháp thuật. Một chưởng đó của hắn giống như tồn tại cao cao tại thượng nào đó quan sát một khay tro hương, nhẹ nhàng quệt một chút dấu vết trên tro hương, liền thoải mái gạt bỏ lão nhân Ngu tộc kia.

‘Thùng’ một tiếng, lão nhân Ngu tộc nặng trịch ngã xuống đất. Thân thể hắn giống như gỗ mục nát, sau khi ném xuống đất lập tức biến thành vô số mảnh vỡ, thậm chí còn có một làn tro bụi từ trong thi hài hắn phun ra.

“Lực lượng rất đáng sợ.” Tự Văn Mệnh kinh ngạc mở to mắt nhìn: “Không hổ là người mạnh nhất một phương thế giới.”

Cơ Hạo im lặng, đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng nhìn nhau một cái, đồng thời nhấc tinh thần lên. Lời Tự Văn Mệnh nói đột nhiên bừng tỉnh bọn họ, mặc kệ bổn nguyên lực lượng Bàn Hi thế giới nhỏ yếu bao nhiêu, mặc kệ đám dân bản xứ Bàn Hi thế giới ở phương diện lực lượng có chỗ thiếu hụt lớn bao nhiêu, mặc kệ bọn họ so sánh với nhân tộc, dị tộc tinh nhuệ có sự thiếu sót rất lớn.

Tóm lại, Thiên Cơ trưởng lão là tồn tại cường đại nhất trong toàn bộ dân bản xứ thế giới này.

Từ trên sự đối chiếu lực lượng thế giới bổn nguyên, nhân tộc đến từ Bàn Cổ thế giới có thể xem nhẹ dân bản xứ Bàn Hi thế giới. Nhưng ở trên lực lượng tuyệt đối cá nhân có được, Thiên Cơ trưởng lão sâu không lường được đáng để toàn bộ mọi người tôn kính.

Vô luận là Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh, hay là tổ linh trưởng lão các tộc trong lòng sinh ra một số ý nghĩ xa xôi nào đó, đều phải đối với Thiên Cơ trưởng lão biểu hiện ra tôn kính thậm chí là sợ hãi tối thiểu nên có.

“Ít nhất Thiên Cơ trưởng lão làm người không tệ.” Cơ Hạo lẩm bẩm: “Hắn trái lại là đang kiệt lực tính toán vì tộc nhân của mình. Nói cách khác, hắn cũng sẽ không đem bảo bối đó tiện nghi ta.”

Cái gọi là ‘bảo bối đó’, tự nhiên chính là bản mạng thánh binh Bàn Hi Thần Kính của Bàn Hi. Thiên Cơ trưởng lão không câu giờ chút nào đem tấm thần kính đó hiến cho Cơ Hạo, về tình về lý, Cơ Hạo đều phải đứng ở Thiên Cơ trưởng lão bên này.

Như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua đám đông tổ linh trưởng lão dân bản xứ sắc mặt khó coi, Cơ Hạo đột nhiên đề cao thanh âm: “Thiên Cơ trưởng lão và ta vừa gặp như đã quen từ lâu, Văn Mệnh a thúc, chờ sau khi lần đánh cược này kết thúc, ta sẽ mời Thiên Cơ trưởng lão đi Nghiêu Bá lãnh địa của ta ở lại, để hắn đi Vu Điện làm vu lão trên danh nghĩa đi. Hắn bói toán thiên cơ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta.”

Tự Văn Mệnh cười lên, hắn nhìn đám đông tổ linh dân bản xứ sắc mặt chợt âm trầm xuống, thản nhiên cười nói: “Như thế không còn gì tốt hơn. Thiên Cơ trưởng lão ổn trọng lão thành, kiên định đáng tin, còn có rất nhiều chuyện cần hắn giúp đỡ.”

Sắc mặt Thổ Chính Nhất bọn tổ linh trưởng lão các tộc càng thêm âm trầm khó coi, Thiên Cơ trưởng lão ổn trọng lão thành, nói cách khác bọn họ không đủ ổn trọng, không đủ lão thành, không đủ kiên định, không đủ tin cậy sao? Một đám người nhìn nhìn nhau, đồng thời hướng các vị đế tử đứng ở bên người Tự Văn Mệnh nhìn tới.

Đám đông đế tử ánh mắt lóe lên, lúc đánh giá lẫn nhau cũng đều có thêm vài phần cẩn thận.

Tuy mọi người đều là người ủng hộ Tự Văn Mệnh, nhưng mọi người đến từ các bộ tộc khác nhau, các nhà đều có lập trường lợi ích của các nhà, dân bản xứ Bàn Hi thế giới, rất có thể sẽ trở thành chiến binh chủ lực của các nhà. Lợi ích trong đó quan hệ quá mức trọng đại, trong lòng mỗi người đều đang ấp ủ vô số ý niệm.

Thiên Cơ trưởng lão một đòn chém giết đối thủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn như trẻ con tám chín tuổi tràn ngập sát khí.

Hắn nhìn Da Ma Sát, một chưởng đem tinh cầu màu đen vẫn trôi nổi ở không trung vỗ thành phấn, lớn tiếng quát: “Thiên Cơ ở đây. Ai dám đến chiến? Đầu lâu, ai có thể chém?”

Không đợi Da Ma Sát mở miệng, Thiên Cơ trưởng lão lớn tiếng quát: “Bàn Hi thế giới, là nhà của chúng ta, chúng ta cũng không thỉnh cầu các ngươi tới. Các ngươi thế cường, các ngươi lực lớn, chúng ta tiếp nhận số phận! Nhưng chúng ta miếng thịt béo này, bên trong ít nhiều cũng có mấy khúc xương cứng. Cẩn thận vỡ răng của các ngươi!”

Cơ Hạo không hé răng, Tự Văn Mệnh cũng không nói chuyện, lời Thiên Cơ trưởng lão nói là nói cho bọn Da Ma Sát nghe, đồng thời cũng là nói cho Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh bọn họ nghe. Ý tứ Thiên Cơ trưởng lão rất rõ ràng, cho dù vận mệnh Bàn Hi thế giới không thể vãn hồi, ai cũng đừng nghĩ lung tung quyết định vận mệnh của dân bản xứ Bàn Hi thế giới!

Cho dù Bàn Hi thế giới cuối cùng sụp đổ, dân bản xứ Bàn Hi thế giới cuối cùng phải phụ thuộc vào tộc đàn cường đại nào đó, thành phụ thuộc của bọn hắn, Thiên Cơ trưởng lão vẫn hy vọng tộc nhân của hắn có thể bảo trì tính độc lập nhất định.

Thiên Cơ trưởng lão tiếp nhận số phận, hắn cùng tộc nhân của hắn có thể trở thành phụ thuộc, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép tộc nhân của mình trở thành nô lệ!

Đây là niềm kiêu ngạo cuối cùng trong một miếng thịt béo bọc mấy khúc xương cứng! Tuy bất đắc dĩ, nhưng thể hiện đủ bi tráng!

“Mỗi chủng tộc đều sẽ có anh hùng của mình.” Cơ Hạo đứng ở bên người Tự Văn Mệnh thản nhiên nói: “Thiên Cơ trưởng lão chính là vậy… Nhưng may mắn, chúng ta cũng không thiếu anh hùng, cột sống của chúng ta vẫn rất vững chắc.”

Tự Văn Mệnh ôn hòa cười. Hắn khẽ gật đầu, dùng sức vỗ bả vai Cơ Hạo một cái.

Hắn thâm trầm nhìn Thiên Cơ trưởng lão, nhưng không nói một câu. Thiên Cơ trưởng lão chủ động tác chiến tuy bi tráng, nhưng cái này quan hệ sinh tử vinh nhục của vài chủng tộc, anh hùng không dễ làm… Anh hùng cũng không phân đúng sai.

“Giết hắn!” Da Ma Sát tức giận đến khóe mắt giật giật.

Vốn tưởng rằng là cơ hội tốt lấy lòng Đế Thích Sát, còn có thể thuận tay kiếm một khoản công lao tăng lên địa vị mình ở trong tộc. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, chuyện vốn dễ như trở bàn tay, lại sẽ trở nên phức tạp như vậy!

Dựa theo tình báo nhận được, một đường đuổi giết Cơ Hạo tới Vẫn Lạc Tuyệt Uyên nơi rách nát này, kết hợp đại điện bay rơi hỏng, khoản hao tổn đó khẳng định sẽ ghi tới trên đầu của hắn. Chỉ một tòa đại điện bay thì thôi, một vị lão nhân chấp sự trong tộc đi theo lại cũng bị người ta đánh chết, Da Ma Sát chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, bắt buộc phải ở trên người Thiên Cơ trưởng lão tìm về chút mặt mũi.

Cả thảy một trăm chiến sĩ Già tộc cầm đao sắc, dưới chân đột nhiên xuất hiện vòng tròn kim loại đường kính cả trượng. Trên vòng tròn kim loại đen sì sáng lên từng vòng phù văn, vòng tròn nâng các chiến sĩ Già tộc đó bay lên, kéo theo những cơn gió dữ hướng Thiên Cơ trưởng lão xung phong.

Thiên Cơ La Bàn hiện lên từ phía sau Thiên Cơ trưởng lão, Thiên Cơ trưởng lão mặt không biểu cảm nhìn các chiến sĩ Già tộc đó, thân thể hắn đột nhiên cất cao một tấc có thừa, khuôn mặt cũng từ đứa bé tám chín tuổi biến thành chừng mười tuổi.

Phun ra một ngụm máu, Thiên Cơ trưởng lão như một u linh, nhẹ nhàng xuyên qua đội ngũ xung phong do cả thảy một trăm tên tinh nhuệ Già tộc tạo thành.

“Các ngươi, thực cho rằng Bàn Hi thế giới có thể mặc cho các ngươi tùy ý làm loạn?” Thiên Cơ trưởng lão cười lạnh một tiếng, trong thất khiếu đồng thời có máu tươi dần dần chảy xuống, khuôn mặt hắn lại lớn thêm khoảng một tuổi.

Tiếng ‘Phốc phốc’ không dứt bên tai, một trăm tên Già tộc tinh nhuệ đồng thời phun ra lượng lớn máu đen và mảnh vỡ nội tạng, từng người nặng trịch rơi xuống mặt đất chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.