Vu Thần Kỷ

Chương 695: Thừa dịp đánh cướp



Phòng thành của chiến bảo bị một đòn phá vỡ, theo lý các con rối kim loại, còn có gần trăm vạn tinh nhuệ Già tộc phía sau nên chuẩn bị lao vào trong thành chém giết mới đúng.

Tự Văn Mệnh đã liên tục hạ lệnh, lệnh chiến sĩ nhân tộc cùng dân bản xứ tinh nhuệ trong thành chuẩn bị nghênh đón huyết chiến.

Nhưng đại quân dị tộc ngoài thành cũng chưa xâm chiếm, ngược lại những con rối kim loại kia quay cuồng hướng hai bên tránh ra, ở giữa Tồi Thành Cự Pháo cùng thành trì nhường ra một khoảng đất trống to lớn.

Chiến sĩ Xi Vưu quân ban đầu ở trên tường thành chém giết khắp nơi không có ai cơ hội lao vào trong thành, ngược lại đang nhanh chóng hướng ngoài thành rút lui, hơn nữa bọn hắn cũng tránh phương hướng Tồi Thành Cự Pháo chỉ.

“Đây là cái quỷ gì!” Vừa rồi một đòn kinh thiên của Tồi Thành Cự Pháo chấn trụ tất cả người trong thành, Thiên Cơ trưởng lão chưa bao giờ gặp tạo vật chiến tranh đáng sợ bực này, không khỏi hét lên một tiếng.

“Thuật đúc của Tu tộc quả nhiên đáng sợ, các tông sư Vu Điện ta quả nhiên vẫn không so được với bọn hắn.” Tự Văn Mệnh giọng khàn khàn quát lớn: “Không thể để bọn hắn phát ra đòn thứ hai, lao ra đi, hủy vật đó, nếu không chúng ta chắc chắn thua.”

Dù sao cũng là người quen cầm binh đánh trận, Tự Văn Mệnh liếc một cái đã nhìn ra sự khủng bố của Tồi Thành Cự Pháo.

Vẫn Lạc Tuyệt Uyên tuy khiến dị tộc không thể vận dụng thiên đạo lực của Bàn Hi thế giới, nhưng Tồi Thành Cự Pháo chỉ cần có đủ tinh thạch cung cấp năng lượng, là có thể cuồn cuộn không ngừng bắn. Mà Cơ Hạo hao phí tâm lực to lớn bố trí phòng thành, ba tầng tường thành cho dù mấy trăm Vu Đế liên thủ tấn công cũng cực khó công phá.

Nhưng Tồi Thành Cự Pháo lại một đòn xuyên thủng ba tầng tường thành, loại lực sát thương này người ở đây không ai có thể ngăn cản. Nếu để dị tộc đánh thêm mấy cái, đại quân nhân tộc mất đi phòng thành bảo vệ nhất định hóa thành tro bụi.

“Cửu thái tử, Phượng thiếu chủ, làm phiền!” Tự Văn Mệnh hướng Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm xa xa xem cuộc chiến quát to một tiếng. Hắn biết hai người ở trong chiến bảo còn bố trí Vạn Long Phúc Hải Trận và Phượng Hoàng Phần Thiên Trận, hiện tại chính là lúc cần bọn họ ra tay.

Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm nhìn nhau, Ngao Lễ đột nhiên cười to lên: “Nói hay. Nói hay, ba tộc chúng ta môi hở răng lạnh, xương gãy gân còn nối liền. Hắc hắc, không biết trên người Nghiêu Bá Cơ Hạo, món bí bảo khiến bà nương khủng bố kia cũng vô kế khả thi lai lịch thế nào?”

Ngao Lễ không chút nào che dấu ý tham lam của hắn. Bàn Hi Thần Kính cổ quái, hắn cũng không phải người mù, sớm đã nhìn ra Bàn Hi Thần Kính bất phàm. Nhưng lấy hiểu biết của Ngao Lễ đối với Cơ Hạo, ở trước khi tiến vào Bàn Hi thế giới, trên tay Cơ Hạo chưa có bảo bối này.

Bí bảo có thể khiến Bàn Hi cũng không thể công phá, loại bảo bối này, Ngao Lễ hắn cũng rất muốn có.

Phượng Cầm Tâm mỉm cười, môi đỏ mọng khẽ mím không lên tiếng, nhưng cũng chưa thúc dục Phượng Hoàng Phần Thiên Trận. Lời Ngao Lễ nói, chính là vấn đề nàng cũng muốn hỏi. Nhưng nàng không ngu xuẩn giống Ngao Lễ. Loại chuyện đắc tội với người ta, vẫn là để Ngao Lễ đi làm đi. Nàng chỉ cần lẳng lặng chờ ở một bên, lẳng lặng chờ cơ hội tốt nhất để xuống tay là được.

Đại quân nhân tộc sắp bị diệt tới nơi, vì đổi lấy long tộc, phượng tộc viện thủ, Cơ Hạo chẳng lẽ không nên tỏ vẻ một chút sao?

Phải biết, thiên địa linh khí của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên gần bằng 0. Vạn Long Phúc Hải Trận cũng tốt, Phượng Hoàng Phần Thiên Trận cũng tốt, đó đều là dựa vào thiêu đốt của cải long tộc, phượng tộc bọn họ vất vả tích góp, do đó mới có thể bộc phát ra lực sát thương cường đại. Chẳng lẽ những thiên tài địa bảo bọn họ hao phí không phải tiền sao? Chung quy không thể để long phượng nhị tộc bọn họ ra sức miễn phí cho nhân tộc nhỉ?

Mặt Tự Văn Mệnh cứng lại. Hắn nhìn chằm chằm Ngao Lễ một hồi, thản nhiên hỏi: “Cửu thái tử nói cái gì?”

Ngao Lễ ngẩng đầu, sự kiêu ngạo ương ngạnh đặc hữu của long tộc biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người hắn: “Thế nào, là ngươi muốn ta nói, ta sẽ không khách khí. Món bí bảo phòng ngự kia trên người Cơ Hạo, bản thái tử rất thích. Muốn bản thái tử phát động Vạn Long Phúc Hải Trận giúp nhân tộc các ngươi phá hủy vật to xác kia, dùng bí bảo phòng ngự trên người Cơ Hạo đổi đi!”

Phượng Cầm Tâm mỉm cười, con rồng ngu ngốc này, lời này cũng chỉ có hắn có thể nói ra khỏi miệng.

Chẳng qua, đây cũng chính là lời nàng muốn nói, cho nên, nàng rất thích nghe.

Tự Văn Mệnh không hé răng, hắn chỉ là tỉ mỉ đánh giá cao thấp Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm một phen, sau đó quay đầu nhìn nhìn Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đứng ở phía sau hắn, đột nhiên mở miệng cười: “Nhân tộc chúng ta, đã lưu lạc đến mức phải bán đứng người trong nhà sao? Các vị huynh đệ, nguyện theo ta tử chiến hay không?”

Đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đều rút ra binh khí bên người, đồng thời cất tiếng cười to: “Chiến!”

Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm chợt biến sắc, bọn họ buồn bực nhìn Tự Văn Mệnh, đã sớm nghe nói Tự Văn Mệnh khó chơi, không dễ tiếp xúc, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Đến nước này rồi, không có hai tộc long phượng giúp, nhân tộc có thể làm gì?

Xi Vưu quân đoàn, hắn chống đỡ được sao?

Tồi Thành Cự Pháo, hắn chống đỡ được sao?

Còn có trăm vạn Già tộc tinh nhuệ, chỉ dựa vào đám tàn binh bại tướng của nhân tộc hiện tại, tàn quân nhân tộc bị Bàn Hi đánh cho sĩ khí hạ thấp, sao có thể ngăn được dị tộc toàn lực công kích?

Tự Văn Mệnh, hắn sao lại dám làm như thế? Hắn nên cưỡng chế Cơ Hạo nhanh chóng giao ra bí bảo, đổi lấy long phượng hai tộc bọn họ viện thủ mới đúng chứ!

Chúc Dung Thiên Mệnh nhìn quanh, bên người một mảng ánh lửa mơ hồ lóe ra, không ngừng hướng Thi đạo nhân, Bát Khâu Già nháy mắt ra dấu. Vừa rồi một đòn của Tồi Thành Cự Pháo đã dọa hắn vỡ mật, hắn không dám tưởng tượng Tồi Thành Cự Pháo công kích một lần nữa sẽ là tình huống thế nào.

Thi đạo nhân cũng co rúm mặt lại, Tồi Thành Cự Pháo loại sát khí đáng sợ dị tộc chế tạo này, trong công kích thế mà mơ hồ mang theo một tia hơi thở khủng bố hồng hoang phá diệt, một đòn toàn lực hầu như có thể so với một số linh bảo giết chóc mạnh mẽ nào đó toàn lực phóng thích lực lượng.

Bọn dị tộc này, rốt cuộc là như thế nào mà luyện chế ra sát khí đáng sợ như vậy?

Nhưng trong ánh mắt Thi đạo nhân nhìn Tồi Thành Cự Pháo lại tràn ngập tham lam, nếu loại tạo vật sức người này có thể bị sư môn phía sau hắn nắm trong tay, loại đại sát khí chỉ cần các loại thiên địa linh khí ngưng tụ thành tinh thạch có thể thúc dục này, đối với đại kế của sư môn tất nhiên có sự trợ giúp thật lớn.

Cộng Công Vô Ưu thì càng thêm dứt khoát lui bước, chiến sĩ các đại bộ tộc Bắc Hoang bên người hắn cũng đang mở hết tốc độ rút lui. Hắn vừa rút đi, vừa lớn tiếng quát: “Đùa cái quái gì thế? Tự Văn Mệnh, ngươi muốn đi ngạnh kháng loại quái vật này, ngươi đi đi… Ta cũng chưa ngu đến loại trình độ đó.”

Ngao Lễ lại rống to lên: “Tự Văn Mệnh, nhanh chóng, chỉ cần đáp ứng đem bí bảo đó tặng cho ta, cái gì cũng dễ nói chuyện. Bằng không, hắc, Vạn Long Phúc Hải Trận mấy ngày hôm trước xuất hiện chút sơ suất nho nhỏ, hiện tại muốn phát động cũng không dễ.”

Tựa như cảm thấy theo như lời mình đại trận hỏng hóc chút cái chi tiết này rất hài hước, Ngao Lễ tự đắc ý cười to lên.

Tự Văn Mệnh vẫn không nói một lời. Hắn nắm chặt trường kiếm, thân hình như núi lớn, trực tiếp đứng ở chính giữa chỗ hổng tường thành bị đánh thủng, cũng chính là vị trí trung tâm uy lực Tồi Thành Cự Pháo tập trung nhất.

“Các vị huynh đệ, theo ta tử chiến!”

Tự Văn Mệnh quát to một tiếng, đỉnh đầu hắn một làn khí vàng vọt lên, một tấm khiên lớn toàn thân màu vàng đất, mặt ngoài có hư ảnh năm ngọn núi lớn lóe ra từ trong khí vàng bay ra, được hắn nắm vững vàng ở trong tay trái.