Vũ Thần

Chương 782: Trở lại kinh thành



Ổn định cỡi trên Lôi điện, Hạ Nhất Minh tay ôm bảo trư. Hai đầu Thánh thú lúc này với quyết định của Hạ Nhất Minh không có dị nghị nhưng hiển nhiên không nỡ rời đi. Mặc dù chỉ ở chung vài canh giờ nhưng ba đầu Thánh thú lúc này tình cảm đã rất thân thiết.
Bảo trư cùng Lôi điện hống lên, lúc này mới xem như cáo biệt.
Long xà rõ ràng không muốn hai người bạn này rời đi nhưng nó cũng không ngăn cản. Có lẽ với trí thông minh của mình nó đã nhìn ra, trong tổ hợp này, Hạ Nhất Minh mới chính là nhân vật trung tâm.
Bởi thể trong lòng nó không muốn nó cũng không ngăn cản lại.
Đám người Hạ Nhất Minh rời Quỷ Khốc Lĩnh với tốc độ nhanh như chớp, chỉ thoáng chốc đã tới bên ngoài.
Hoàng Tuyền Lão tổ cùng Long xà từng ở đây đại chiến một hồi, uy lực của bọn họ dễ dàng phá hủy nơi này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng khi ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn tới, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác khác thường, chính là nơi đây như tự động phục hồi lại.
Giống như trong rừng rậm, tùy ý chặt đi một mảnh cây cối, nhưng chỉ cần rừng rậm vẫn còn tồn tại, vài năm sau, vài chục năm sau mảnh cây cối lúc trước lại phục hồi nguyên trạng.
Nơi này không ngờ lại có năng lực như vậy, hơn nữa thời gian phục hồi còn ngắn hơn rất nhiều.
Đang khi Hạ Nhất Minh cảm khái, hắc vụ phía sau đột nhiên bốc lên.
Chứng kiến cảnh này Hạ Nhất Minh sắc mặt nhất thời đại biến, bởi hắn từng nhìn qua, khi Long xà rời đỉnh núi cảnh tượng như vậy đã từng xuất hiện.
Thật không biết vì sao Long xà lại một lần nữa rời khỏi hang ổ.
Hắc vụ cuồn cuộn mà đến, nếu những người khác thấy được cảnh này, không quay người bỏ chạy cũng là toàn thân giới bị.
Bất quá đám người Hạ Nhất Minh không ai lo lắng, chỉ tò mò nhìn hắc vụ bao vây lấy họ.
Một đầu rắn không lồ đưa tới, sau khi tới trước mắt họ vài trượng mới ngừng lại, theo sau hộc ra từ miệng một gốc đại thụ.
Rống một tiếng thật lớn, hắc vụ cùng đầu cự mãng nhanh chóng tiêu tán.
Đám người Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn cảnh này,bất luận là ai trong bọn họ cũng không tin chuyện đang diễn ra.
Thở dài một hơi, Hạ nhất Minh gõ nhẹ lên đầu bảo trư, nói:
- Tiểu gia hỏa kia, ta có nhìn lầm không?
Long xà chẳng nhưng rời Quỷ Khốc Lĩnh tiễn chân họ, lại đưa tới một chiếc sừng làm quà. Mặc dù tận mắt chứng kiếm nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có cảm giác như mơ.
Bảo trư bất mãn lầm bầm vài câu, bất quá cũng không phản kháng, dù sao đầu nó rất cứng, gõ nhẹ như vậy không ăn thua.
Hạ Nhất Minh nhảy khỏi lưng Lôi điện, đi tới trước gốc đại thụ,hắn đi quang hai vòng , không khỏi lấy làm lạ.
Gốc đại thụ này so với lần trước bảo trư khiêng ra còn lớn hơn vài phần, tựa hồ không giống với sừng Long xà lức trước. Điều này khiến Hạ Nhất Minh hoài nghi, không biết trong hang ổ Long xà còn bao nhiêu chiếc sừng nữa.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Hạ Nhất Minh mà thôi, cụ thể có phải như vậy hay không cho dù lá gan của hắn có lớn hơn cũng không dám tiến vào hang ổ Long xà tìm kiếm.
Bảo trư nhất thời nhào tới ôm chặt sừng Long xà, bộ dạng hưng phấn không chút nào che giấu.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, ánh mắt vừa chuyển,nói:
- Bảo trư, ta cần nhanh chóng rời đi. Nhưng thứ lớn thế này làm sao khiêng đi được?
Bảo trư nhất thời sửng sốt, với trí tuệ của nó lập tức hiểu ý Hạ Nhất Minh, cái miệng nhất thời lầm bầm bất mãn.
Bất quá vô luận Lôi điện hay Bách Linh Bát đối với kháng nghị này cũng coi như không thấy. Bảo trư bất đắc dĩ đành phải rời khỏi gốc đại thụ, xoay người không thèm nhìn lại Hạ Nhất Minh.
Cười lớn mấy tiếng, Hạ Nhất Minh lấy ra không gian hạng liên cất sừng Long xà vào, sau đó tiếp tục từ Không gian giới chỉ lấy ra một đoạn sừng Long xà đưa tới trước mặt bảo trư.
Tiểu tử này nhất thời hớn ha hớn hở, tựa hồ như đã quên mất khối đại thụ vừa rồi.
Ôm bảo trư trên lưng Lôi điện, âm thanh Bách Linh Bát đột nhiên vang lên:
- Theo tính toán của ta. Long xà hẳn biết kẻ đánh cắp sừng lần trước chính là bảo trư.
Nhưng lời này vang lên rất nhỏ trong tai Hạ Nhất Minh. Bất luận Lôi điện hay bảo trư đều không nghe ra.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt nhìn hắc vụ mênh mông bao quanh Quỷ Khốc Lĩnh , trong lòng nghĩ tới điều gì đó.
Lấy kinh nghiệm cùng thực lực Long xà, chẳng lẽ dễ dàng bị bảo trư lừa gạt như vậy? Nếu nó thật sự tin tưởng bảo trư, sau khi đuổi Hoàng Tuyền Lão tổ đi, lại đưa tới chiếc sừng nữa làm quá.
Tất cả những điều này xâu chuỗi lại, trong lòng Hạ Nhất Minh bừng tỉnh.
Long xà qua thật biết rõ, nó chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi.
Khẽ thở dài một hơi, ba đầu Thánh thú này nắm giữ Huyết mạch theo Hạ Nhất Minh đoán, có lẽ là cùng một Thần thú.
Cũng bởi lí do này Long xà mới có vài phần coi trọng bảo trư cùng bạch mã. Cho dù rõ ràng bảo trư nói dối nhưng nó cũng thuận theo mà không vạch trần.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh trong lòng thừa nhận, tình cảm của Thánh Thú có đôi khi còn hơn cả nhân loại.
*****
Lôi điện tung bốn vó, như bay nhằm hướng kinh thành phóng tới.
Từ lúc bắt đầu đuổi giết tới khi bị Hoàng Tuyền Lão tổ truy sát, cuối cùng tới Quỷ Khốc Lĩnh, Long xà phẫn nộ ra tay, một loạt biến cố này rất lớn nhưng chỉ xảy ra trong một ngày mà thôi.
Khi Hạ Nhất Minh trở lại kinh thành, đồng dạng cũng là giữa trưa.
Bất quá so với hôm qua, lúc này kinh thành tràn ngập cảm giác bi thương tang tóc. Đặc biệt tại viện lạc xinh xắn lúc trước lại càng là một mảnh hỗn độn, vô số kiến trúc như đống củi cháy dở, vô số xác chết cháy bốc mùi khét lẹt suốt một ngày trời không thể tiêu tán.
Thấy được cảnh thê lương này, lại nghĩ tới thái độ hăng hái khi Vũ gia lão tổ xuất quan, Hạ Nhất Minh không khỏi lắc đầu thở dài.
Tốc độ Lôi điện quả thực rất nhanh, mặc dù ban ngày nhưng khi nó chạy vội, người thường sao có thể thấy rõ.
Tận khi tới nơi vô số người Vũ gia bỏ mạng nó mới ngừng lại.
Ngay lúc này, âm thanh từ những trạm gác thi nhau vang lên.
Hạ Nhất Minh mặc dù không hiểu âm thanh đó truyền tải nôi dung gì, nhưng hiển nhiên đây là Vũ gia đệ tử cầu viện binh.
Hắn không xuống ngựa, cứ như thế trên lưng Lôi điện lẳng lặng chờ.
Nhưng ngoài ý liệu của hắn, chờ đợi một hồi không phải đại quân quy mô kéo tới đây, mà cho dù là những chạm gác phát ra âm thanh vừa rồi, đám người trên đó đều quay đầu bỏ chạy.
Cả đống đổ nát phía trước dĩ nhiên chỉ còn Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát cùng hai đầu
Thánh thú mở mắt nhìn nhau vẻ bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh phẫn nộ nói:
- Bọn họ tại sao còn chưa ra?
Bách Linh Bát tỉnh táo phân tích, nói:
- Bọn họ biết đánh không lại ngươi. Cũng như ngươi không đánh lại Hoàng Tuyền Lão tổ, nên không thể lưu lại.
Nhắc tới Hoàng Tuyền Lão tổ, Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy đau đầu. Hắn thề, ngày sau chỉ cần có thể, hắn tuyệt đối sẽ không chọc tới những lão quái vật như vậy.
Ánh mắt khẽ đảo, Hạ Nhất Minh nói:
- Làm sao bây giờ?
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Tìm người đứng đầu Vũ gia, bọn họ khẳng đinh biết bí tịch cất tại đâu.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, đem bảo trư đang ngủ vùi gọi dậy.
Bảo trư dọc đường đi coi Lôi điện như cái nôi, thoải mái ngủ, đột nhiên phát hiện có người gõ gõ vào đầu nhất thời trợn trừng mắt. Bất quá sau khi thấy Hạ Nhất Minh, ánh mắt trợn trừng đó lập tức đổi sang vẻ nịnh nọt thường thấy.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi biết lai lịch bảo trư, cũng biết uy lực nó nắm giữ, đối với tiểu gia hỏa này, hắn cũng có chút nhẹ tay hơn.
Bất quá bản tính bảo trư so với lúc đầu gặp hắn đã tốt lên trông thấy, bởi vậy hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Bảo trư. Giúp ta tìm Vũ Mạc Phi.
Sau khi Vũ gia lão tổ cùng Vũ Phi Dương chết đi, nhân vật số một của Vũ gia không ngi ngờ chính là Vũ Mạc Phi. Nếu có thể tìm được lão, nhất định có thể đạt được Thần đạo chi thư.
Bảo trư khẽ gật đầu, cái mũi dài chun lại.
Hạ Nhất Minh cũng Vũ gia không tiếp xúc quá nhiều nhưng Vũ Mạc Phi không nghi ngờ là một trong hai người hắn tiếp xúc nhiều nhất. Mà bảo trư đi theo Hạ Nhất Minh dĩ nhiên không xa lạ khí tức người này.
Sau một hồi, bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh đột ngột nhảy xuống, hơn nữa lập tức chạy
đi.
Lôi điện không đợi nhắc nhở cũng nhu thuận chạy đi theo.
Bảo trư vòng vo một hồi, lúc này chạy thẳng theo đường lớn.
Trong kinh thành phồn hoa, mỗi ngày nhưng thứ cố quái không ngừng được trình diễn tại đây, độ phồn vinh này dùng đệ nhất đại lục hình dung cũng không quá đáng.
Nhưng lúc này rõ ràng khác biệt, trên đường rất ít người qua lại, cho dù ngẫu nhiên gặp vài người, cũng là dáng vẻ vội vàng căn bản không dám cản trở đám người Hạ Nhất Minh.
Cứ như vậy chỉ một lát bọn họ đã tới được một đại trang viên.
Hạ Nhât Minh ngẩng đầu nhìn qua, nơi này không có bất cứ biểu hiện nào, nhưng nếu bảo trư tìm tới, ắt hẳn bên trong là ai không cần nghĩ cũng biết.
Lôi điện không chút khách khí, nó trực tiếp phóng vào.
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa sắt của đại trang viện cứ thể mà bị đụng vỡ.