Vu Thị Khuynh Thần

Chương 15



Có thể là vì cân nhắc đến nguyên tắc việc nhà không thể rêu rao bên ngoài khi có quá nhiều người ở đây,sau khi nguyên soái đại nhân tra xét rõ ràng thân phận của ta xong liền ra lệnh một tiếng, thông báo rằng việc cầu hôn lần này của ta là một việc trọng đại, cần quay về trung trướng bàn lại.

Vì vậy, dưới những ánh nhìn chăm chú của đại nguyên soái đại nhân cùng vài vị lão tướng quân, ta phải cố nhịn xuống vẻ bất bình cùng những kháng nghị mong manh trong lòng. Dưới sự chiếu cố của hai cận vệ mà nguyên soái đại nhân phái tới, ta thành thật đi theo sau bọn họ, lao vào một chiến trường kế tiếp — trung trướng.

Mà tướng quân đại nhân vẫn đang cầm nhánh hoa dắt trâu tịnh đế ta tặng cùng đi song song với ta, chẳng qua là, khóe môi nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, chân mày cũng nhẹ nhàng cong lên, hai má trắng nõn dường như còn nhiễm chút đỏ hồng, thoạt nhìn tổng thể có vẻ tự nhiên hào phóng lại mang theo một chút thẹn thùng, ngay cả ta đang áp lực dưới ánh mắt của mọi người cũng bị mê hoặc.

"Tướng quân đại nhân, một hồi nữa nếu ta cầu thân bất thành, ta có thể thấy mặt trời của ngày mai không?" Ta chuyển dời tầm mắt, lung tung tìm một đề tài, kỳ vọng dời đi lực chú ý của chính mình.

Mà lực lượng đông đảo những thí sinh ứng cử cho vị trí tế tử phủ nguyên soái cũng rất là nhiệt tình nhìn ta chăm chú, chẳng qua là trong ánh mắt đều bí mật mang theo đao quang kiếm ảnh.

Nàng quay đầu, ánh mắt mang theo nụ cười nhìn ta một cái, giọng điệu ôn hòa mà êm ái hỏi ngược lại: "Ngươi cố ý chọn một hoàn cảnh như mới vừa rồi để đi cầu hôn, không phải là đã có vạn phần nắm chắc có thể thành công sao?"

"Ngạch......" Ta lựa chọn một hoàn cảnh như vậy để đi cầu hôn, chỉ vì nghĩ đến việc có thể tạo ra sự oanh động ngày hôm nay mà thôi, cũng không nghĩ đến việc vạn phần nắm chắc có thể thành công hay không a? Lúc ấy sao ta chỉ nghĩ tới mỗi việc oanh động mà không nghĩ tới kết cục của mình nếu thất bại vậy trời?

"Chỉ cần ngày mai trời không đầy mây, đương nhiên là ngươi có thể thấy được mặt trời!" Vào lúc ta rối rắm và hối hận, giọng nói êm ái nhẹ nhàng vang lên bên tai ta.

"Hộc......Vậy là tốt rồi!" Vỗ vỗ ngực, có những lời này của nàng là đủ rồi, này sát khí của những ứng cử viên sáng giá gì đó đều là mây bay.

Đến trung trướng, một đám nhân sĩ gì đó toàn bộ đều bị hai vị thủ thành tướng cực kì tận trung chức trách chặn lại ngoài cửa.

Đại sảnh trung trướng rộng mở, chỉ còn lại mười người. Trừ ta, tướng quân đại nhân cùng nguyên soái đại nhân là ba người có liên quan trực tiếp, còn lại là ba lão tướng quân tuổi cao vọng trọng cùng một vị nam tử trung niên mặc nho phục,,mặt khác còn có ba vị thiếu tướng quân.

Nguyên soái đại nhân ngồi ở vị trí chính giữa, vị trí đầu tiên bên trái là của vị nam tử mặc nho phục kia, mặt khác ba vị lão tướng quân cũng lần lượt ngồi vào vị trí còn lại hai bên, ba vị thiếu tướng quân thì đứng sau các vị lão tướng quân kia. Mà tướng quân đại nhân lại cùng ta đứng song song ở chính giữa trung trướng, đối mặt với nguyên soái đại nhân ngồi chính giữa.

"Ngươi là Vu Thị?" Nguyên soái đại nhân nghiêm mặt lạnh lùng nhìn ta một hồi lâu, mới mở miệng nói.

"Vâng!" Thành thật gật đầu.

"Ngươi muốn lấy Thần nhi?" Những lời này của nguyên soái đại nhân tuy rằng nói ra bằng giọng điệu thật uy nghiêm, nhưng lại quá mức bình tĩnh làm cho người ta không thể nghe ra cảm xúc lúc này của hắn.

Ngẩng đầu chống lại ánh mắt đánh giá của hắn, tay đặt hai bên người, lặng lẽ nhéo nhéo đùi của chính mình, bảo bản thân phải thật trấn định, dùng sức gật đầu với hắn: "Vâng!"

"Ngươi chỉ là một tên lính quèn dưới phòng bếp, muốn lấy Thần nhi, ngươi dựa vào cái gì để có thể khiến bổn soái đem nàng gả cho ngươi?" Lần này nguyên soái đại nhân không chỉ là dùng giọng điệu lạnh như băng chất vấn, mà ánh mắt cũng bí mật mang theo hàn quang, trong giọng nói mang theo nồng đậm sát khí.

Bị hắn nhìn khiến trái tim nhảy lên một chút, ở mặt ngoài vẫn liều mạng nhắc nhở chính mình phải bảo trì trấn định. Nhưng mà sau lưng mồ hôi đã tuôn ra như tắm. Theo bản năng quay đầu nhìn qua bên cạnh, nhìn thấy tướng quân đại nhân cũng đồng dạng nhìn về phía ta, vẻ mặt lúc này của nàng rất thản nhiên, cặp mắt đen láy thâm thúy kia bình tĩnh nhìn ta.

Nhìn nàng, hít sâu một hơi. Cố lấy dũng khí, quay đầu chống lại tầm mắt của nguyên soái đại nhân ngồi chính giữa, cố gắng nói rõ ràng từng từ ra khỏi miệng: "Bẩm nguyên soái đại nhân, Vu Thị không dựa vào cái gì cả, chỉ có một tấm chân tình với Khuynh Thần!" Sau khi nói xong lời này, sau lưng nổi lên một cái nhọt, không thể tin được ta cũng có thể đem mấy cái từ này sắp thành một câu hoàn chỉnh.

"Chân tình??" Nguyên soái đại nhân lạnh lùng nhìn ta một cái.

"Vâng!" Lần này nói có chút lớn tiếng, bất quá giọng điệu thế này nghe mới có vẻ kiên định. Chẳng qua là, chỉ có mình ta mới biết được, vụ lớn tiếng này, chỉ là vì không cho bọn họ phát hiện ta đang chột dạ cỡ nào cộng thêm cặp chân run run kia đã muốn bắt đầu nhũn ra.

"Nếu như Thần nhi gặp nguy hiểm thì ngươi làm thế nào?" Ánh mắt nguyên soái đại nhân càng nghiêm khắc hơn so với vừa rồi.

Bị ánh mắt của hắn chú mục, lòng bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Lén nhéo đùi mình một cái, vội vàng hít sâu một hơi, cưỡng chế chính mình không được dời đi tầm mắt vẫn đang đối diện với nguyên soái đại nhân lúc này, nhìn hắn trả lời: "Nguyên soái đại nhân, Vu Thị bất tài. Nếu gặp phải nguy hiểm, nếu Vu Thị không cách nào cùng tiến thoái với Khuynh Thần, Vu Thị nhất định sẽ đem hết khả năng bảo hộ Khuynh Thần chu toàn." Thanh âm cuối câu có vẻ run một chút, không phải bởi vì ta nói đến mức kích động, chẳng qua là do khúc đầu quá hùng hồn dõng dạc nên chẳng mấy chốc đã xài hết dũng khí cố khua lên vừa nãy.

Nguyên soái đại nhân vẫn mặt lạnh như cũ, còn ánh mắt mắt thì càng ngày càng lạnh và càng sắc bén, rõ ràng hắn không quá vừa lòng với đáp án của ta.

"Chủ soái!" Một thiếu tướng quân tuấn lãng đứng ở bên cạnh nhịn không được đứng ra, ôm quyền thi lễ với nguyên soái đại nhân ngồi chính giữa: "Chủ soái, tiểu tướng vô lễ, nghe lời nói của người này, nhất thời nổi lên tâm hiếu chiến, cho nên, khẩn cầu chủ soái ân chuẩn tiểu tướng được lãnh giáo một phen." Nói xong quay đầu hung hăng trừng ta một cái.

"Chủ soái, tiểu tướng cũng có ý này!" Một thiếu tướng quân khác cũng đứng ra.

"Chủ soái, tiểu tướng cũng có ý này." Thiếu tướng quân cuối cùng cũng không cam lạc hậu nhào vô.

Tuy rằng ba lão tướng quân vẫn duy trì trầm mặc sau khi các vị thiếu tướng quân đang đứng phía sau lần lượt bước ra, nhưng trên mặt rõ ràng là mang vẻ ủng hộ cổ vũ, mà cái tên nam tử mặc nho phục kia đột nhiên cất cao giọng cười nhìn ta nói: "Chủ soái, lấy tài của tiểu thư, vị phu quân được chọn đó nhất định phải là một người đầy hứa hẹn!"

"......" Ngơ ra nhìn nam tử mặc nho phục đứng đó vuốt râu dê, hí mắt một cách nguy hiểm. Không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hắn cười giống y chang cái tên quân sư luôn mang vẻ mặt cười gian kia.

Vài vị tướng quân già trẻ nghe những lời này xong lập tức gật đầu phụ họa. Vẻ mặt của ba vị thiếu tướng quân lại cực kì vui mừng kích động, ánh mắt đều trông về hướng đại tướng quân đang đứng cạnh ta.

Ta là người duy nhất không vui vẻ nổi trong khi mọi người đều nghe xuôi tai những lời người này nói, nhìn ba tên thiếu tướng quân hăng hái bên cạnh, trong đầu không khỏi lôi đại Quan đồng học ra làm một bản tham chiếu thực tiễn so với bọn họ. Dáng người ba tên thiếu tướng quân này tuy rằng không khác đại Quan là bao, người người đều cao hơn ta một cái đầu, còn cường tráng hơn nữa. Nhưng tố chất bên trong bọn họ cũng không phải là thứ có thể dùng đại Quan đồng học tham chiếu được, ta tuyệt đối tin rằng bọn hắn có thể dùng một tay nhấc một thiếu nữ tay trói gà không chặt như ta lên sau đó thoải mái ném ra ngoài cửa lớn.

"Không phải mới vừa rồi rất lớn tiếng sao, hô nhất định phải bảo hộ tiểu thư chu toàn sao?" Một thiếu tướng quân thoạt nhìn có vẻ hung hăng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta tiếp tục nói: "Sao mới có chút như vậy mà đã sợ đến chân nhũn ra rồi?"

"......" Không hổ là thiếu tướng quân, bị bọn họ đoán trúng rồi, thật sự là hai chân ta bây giờ cứ như nhũn ra, kinh hồn táng đảm.

"Phụ thân!" Rốt cục đại tướng quân vẫn bảo trì trầm mặc nãy giờ cũng không bỏ mặc ta một mình chiến đấu hăng hái, chuẩn bị mở miệng lên tiếng ủng hộ.

"Thần nhi, việc này vi phụ đều có chủ trương!" Chẳng đợi đại tướng quân lên tiếng ủng hộ xong, nguyên soái đại nhân liền nhấc tay ngăn lại lời nàng muốn nói. Nói xong lại quét ta liếc mắt một cái, nhìn ba vị thiếu tướng quân kia nói: "Chuẩn!"

Chống lại đôi con ngươi đen láy mang theo lo lắng của đại tướng quân, thở sâu, kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, vờ mang vẻ mặt thâm tình nói với nàng: "Khuynh Thần, tuy rằng quanh năm ta chỉ ở phòng bếp làm việc cùng những con người già cả yếu ớt, chưa từng ra trận giết địch, cũng chưa từng đến giáo trường tham gia huấn luyện một lần nào, nhưng vì ngươi, cho dù bắt ta lấy một đấu ba, ta cũng sẽ không sợ, cũng sẽ không thua......" Bắt một tiểu hỏa phu chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn như ta đấu võ cùng ba tên thiếu tướng quân quanh năm suốt tháng sống trong đao quang kiếm ảnh, đám người các ngươi cũng thật là thông minh quá đi......

Thấy mắt đại tướng quân khẽ chớp động một chút, nghĩ nàng hẳn là hiểu được ý nghĩ của ta, liền xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, sờ sờ cái chảo vẫn giắt sau lưng. Nhìn sắc mặt ba vị thiếu tướng quân có chút đen thui khẽ động khóe miệng cứng ngắc nở một nụ cười rực rỡ, bày ra tư thế của các cao thủ đại hiệp mà trước kia vẫn thấy trên ti vi hỏi bọn họ: "Ba vị thiếu tướng quân, không biết các ngươi muốn tỷ thí thế nào? Muốn ba người các ngươi cùng lên hay là từng người một xa luân chiến?" Sắc mặt các ngươi đen thêm chút nữa đi, chỉ cần da mặt các ngươi đủ dày cũng đủ vô sỉ, các ngươi liền chọn mấy cái phương pháp ta nói.

"Hừ ~ cuồng vọng......" Lão tướng quân râu ria rậm rạp ngồi một bên giáo trường khinh bỉ nhìn ta hừ nhẹ một tiếng, còn hai lão tướng quân còn lại vẫn duy trì trầm mặc.

"Tiểu tử, chớ ngông cuồng, đừng nói ba ngươi chúng ta khi dễ một hỏa đầu binh vô dụng như ngươi. Trận tỷ thí hôm nay chỉ do một mình Lý Thiệu ta đấu với ngươi!" Đây hẳn là đầu lĩnh trong ba tên thiếu tướng quân, hắn đứng ra chỉ vào người ta nói.

"Ý thiếu tướng quân là một trận định thắng thua??" Tuy rằng không phải là ba người cùng tiến lên, cũng không phải từng người từng người xa luân chiến, nhưng giờ một chọi một kỳ thật ta cũng đã muốn chết lắm rồi, huống chi hiện tại tên này thoạt nhìn có vẻ là tên lợi hại nhất trong ba người.

"Đúng vậy!" Đối phương gật đầu.

"Đại soái, đao kiếm không có mắt, không bằng để hai người bọn họ tỷ thí quyền cước trong nội trướng đi!" Nam tử mặc nho phục vừa cười to ban nãy lại lên tiếng đề nghị.

"Hảo!" Đại soái gật gật đầu.

"Thỉnh!" Thiếu tướng quân tên gọi Lý Thiệu kia nhìn ta một cái, liền bước đến bãi đất chính giữa.

"......" Ta nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn đại tướng quân, ánh mắt cầu cứu: "Tướng quân đại nhân, ta nên làm cái gì bây giờ a, tuy rằng ta cũng biết đánh nhau một chút, nhưng đối thủ trước kia trên cơ bản đều là gián muỗi những thứ côn trùng có hại linh tinh a......"

Không nghĩ tới, đại tướng quân chỉ cười nhẹ với ta một tiếng như điều đương nhiên, sau đó cong lên chân mày nhìn ta, cho ta một ánh mắt cổ vũ cũng không nói lời nào.

"......" Khí thế đại hiệp cao thủ gì đó vừa rồi trên người ta hoàn toàn mất tăm mất tích, khi đối phương gần như mất hết kiên nhẫn, ta mới rề rà nhích từng bước đến bãi đất trống chính giữa. Tìm một vị trí tốt nhất cũng là nơi có độ an toàn cao nhất — một góc cách xa hắn hai thước.

Mà trong khi ta tìm vị trí an toàn để đứng, đại tướng quân cũng thoái lui về phía sau, cùng hai vị thiếu tướng quân kia đứng sau lưng Lý thiếu tướng quân, vừa lúc mặt đối mặt với ta.

"Như vậy, tỷ thí bắt đầu!" Nam tử mặc nho phục lại lên tiếng, không biết có phải do ảo giác hay không, ta lại cảm thấy giọng điệu của hắn có vẻ rất hưng phấn, giống như là đang xem một màn kịch vậy.

Lời vừa dứt, Lý thiếu tướng quân khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, cũng không thèm hô tiếng nào lập tức giơ nắm đấm lên chuẩn bị bay về phía ta.

Vào lúc hắn vừa động, ta vốn đang chuẩn bị trốn tránh, nhìn thấy tướng quân đại nhân sau lưng hắn, dường như khẽ giật mình ngộ ra, linh quang đột nhiên chợt lóe, theo bản năng liền nhấc tay chỉ vào nàng hô lớn: "A......Khuynh Thần, ngươi làm sao vậy?"

Thanh âm rất lớn, hiệu quả rất tốt, quả nhiên bởi vì câu nói của ta mà Lý thiếu tướng quân nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Ta nhanh chóng rút cái chảo giắt tại sau lưng ra, giơ lên, vọt tới gần hắn,canh ngay cái ót của hắn dùng sức vỗ xuống.

"Bangggg?~" Dư âm còn văng vẳng bên tai!

"Bịch~" Một vật nặng chạm đất ~

"Hèn hạ vô sỉ!""Tiểu nhân âm hiểm!" Vào lúc cát bụi trên mặt đất tung bay, người trong sảnh mới kịp phản ứng lại, hai thiếu tướng quân nổi giận gầm lên với ta một tiếng liền chạy đến nâng người đang té xỉu trên mặt đất trước mặt ta dậy.

Nhìn hai vị thiếu tướng quân tức giận mắng người cùng với ba vị lão tướng quân thổi râu trừng mắt, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận sảng khoái, ức chế không được giương lên khóe miệng, nở nụ cười rực rỡ với bọn họ, gằn từng chữ một:"Binh giả, quỷ đạo dã(1)!" Cái này gọi là hèn hạ sao? Cái này gọi là binh bất yếm trá, dương đông kích tây(2).

Tâm tình vui vẻ buông cái chảo vẫn còn đang giơ lên, lắc lắc tay phải. Đầu người này thật là cứng, tay cũng đã tê rần. Bất quá chất lượng của cái chảo này quả thực không tệ, đập vào một cái đầu cứng như vậy nhưng cũng không bị biến dạng.

Không biết vì sao trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh một chút, sau đó thư sinh vẫn cười tủm tỉm nãy giờ đột nhiên dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn ta, miệng còn nhắc đi nhắc lại:"Binh giả, quỷ đạo dã?"

Chú thích

1)Binh giả, quỷ đạo dã: Binh đao là dối trá. Đây là một câu trong binh sách Tôn Tử.

2)Binh bất yếm trá: Việc binh không ngại dối lừa. Thành ngữ gốc Hán.

Dương đông kích tây: Vờ đánh hướng đông, đánh hướng tây. Đây là một trong 36 kế trong chiến lược quân sự Trung Quốc.