Vu Thị Khuynh Thần

Chương 66



"A......" Huuuuu, xe ngựa vẫn đang lao nhanh trên đường đột ngột thắng gấp làm ta nhào về phía trước theo quán tính.

"Cẩn thận!" Ta còn chưa kịp phản ứng đang có chuyện gì xảy ra thì cánh tay đã bị kéo lại, tư thế đang nhào ra phía trước chuyển thành giật ngược về đằng sau tông vào người đại tướng quân.

Sau khi va chạm xong, tại mũi và miệng xuất hiện một cảm giác ê ẩm.

"Ngô......" Hốc mắt nóng lên, không đợi ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì nước mắt đã trào ra.

"Làm sao vậy?" Âm thanh khẩn trương của đại tướng quân vang lên trên đỉnh đầu.

Đang choáng váng giữ nguyên tư thế, đại tướng quân liền nhẹ nhàng đưa tay nâng đầu ta lên, lo lắng xem xét, lúc này ta mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay che mũi nhìn đại tướng quân hỏi: "Phu nhân, nàng không sao chứ?"

Nói xong mới nhận ra mình đã tông vào ngực của đại tướng quân, ta cũng không để ý đến cảm giác đau ở mũi và miệng mình nữa mà vội vàng đưa tay định kéo áo đại tướng quân ra kiểm tra xem ngực nàng có bị răng của ta cắm vào hay không.

"Ta không sao!" Đại tướng quân đỏ mặt đẩy bàn tay của ta đang đưa đến trước ngực nàng ra.

"Sao lại không sao được?" Ngay cả mũi của ta cũng bị đụng dập, môi rách một đường, nước mắt thành dòng.

"Phu quân, người đứng lên đi đã......" Đại tướng quân đỏ mặt bắt lấy bàn tay vẫn chưa từ bỏ ý đồ của ta.

"A......" Chớp chớp đôi mắt ngập nước, vài giây sau mới nhận ra mình đang đè trên người đại tướng quân, ta vội vàng thu tay lại rồi bắt đầu ôm cái mũi đau nhức.

"Buông tay ra để ta xem xem!" Đại tướng quân kéo tay ta xuống.

"Ngô......" Ta che mũi lui đầu ra sau, né khỏi bàn tay của đại tướng quân,lúc lắc đầu, nước mắt trong hốc liền ồ ạt tràn ra.

"Ngồi yên nào, không chuẩn trốn, để ta xem xem......" Đại tướng quân cau mày giữ đầu ta lại.

"Không cần lo lắng, ta không sao, phu nhân thì sao?" Một người da dày thịt dày như ta còn bị tông thành như vậy, tốt nhất vẫn nên kiểm tra xem chỗ đại tướng quân bị đụng trúng có đau hay bị thương chỗ nào không.

Vừa nghĩ vậy thì ta liền đưa tay muốn kiểm tra nơi đại tướng quân bị đụng trúng.

Đại tướng quân chặn tay của ta lại, cau mày, nhìn đầu của ta rồi kiểm tra một cách cẩn thận, sau một hồi lâu mới giãn mày ra, cầm một chiếc khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa môi ta, ôn nhu bảo:"Ân, môi bị rách một chút, mũi cũng đỏ cả lên!"

"Ân ~ Phu nhân, để ta xem xem ta có làm nàng bị thương ở đâu không." Mị mị đôi mắt ướt át,tránh khỏi bàn tay đang giúp ta xoa xoa miệng của đại tướng quân, không từ bỏ vươn tay muốn kiểm tra thương thế của đại tướng quân một chút.

"Ta không sao!" Đại tướng quân giận dỗi nhìn ta một cái, đẩy móng vuốt đang chực sờ tới của ta ra.

"Nhưng mà......" Ta vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn đại tướng quân.

Đại tướng quân trừng sang đây.

"Ta chỉ muốn nhìn xem chỗ đó có bị sao hay không......" Ta mếu máo, yếu ớt chỉ chỉ nơi bị ta đụng phải.

"......" Đại tướng quân đỏ mặt, tiếp tục ngăn trở ta......

"Tiểu thư, cô gia, thuộc hạ thất trách......" Ngoài xe vang lên một giọng nam trầm đục phá vỡ tình huống giằng co của ta và đại tướng quân.

"Chúng ta không sao!" Đại tướng quân trừng mắt cảnh cáo ta một cái, thu lại khăn tay, thanh âm lạnh nhạt hỏi:"Có chuyện gì vậy?"

"Con đường phía trước có chút trở ngại......" Một giọng nam trầm đục cung kính trả lời.

"Ân!" Đại tướng quân thản nhiên đáp, nói xong thì tầm mắt lại dừng trên người ta.

"Phu nhân, làm sao vậy?" Ta vô tội chớp mắt mấy cái, tầm mắt dời khỏi vị trí đại tướng quân ' bị thương ', di động lên trên, khó hiểu nhìn đại tướng quân.

"Không sao cả!" Đại tướng quân đạm cười nói.

"Nha ~" Ta gật đầu, ngoài xe truyền đến tiếng vó ngựa đều đều.

"Phu nhân......" Ta do dự nhìn đại tướng quân vẫn đang cực kì bình thản, thực sự là ta vẫn còn lo cho thương thế của đại tướng quân.

"Ân?" Đại tướng quân mỉm cười đáp.

"Thật sự không có việc gì sao?" Ta lo lắng nhìn đại tướng quân, đều lão phu lão thê, sao lại còn thẹn thùng như thế, hơn nữa ta cũng chưa làm gì a......

Mảng đỏ ửng trên mặt đại tướng quân chuyển sang màu đỏ tươi, mím môi trừng sang đây......

Ta bị đại tướng quân trừng liền chột dạ, sờ sờ mũi nói:"Phu nhân, chúng ta có nên ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì không?" Sau tiếng vó ngựa vừa rồi, bên ngoài lại trở nên im ắng, nghe có vẻ như đúng lời đại tướng quân nói là không có việc gì, nhưng lần này lại im lặng một cách bất thường.

Đại tướng quân nhìn ta cười nói:"Có Tư Hàn ở ngoài, bọn họ sẽ xử lý!"

"Nha......" Gật đầu theo bản năng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đại tướng quân, tuy tò mò bên ngoài đã phát sinh chuyện gì nhưng nếu đại tướng quân đã nói như vậy, kia tự nhiên không cần lo lắng sẽ có chuyện gì.

"Cẩn thận!" Ngoài xe vang lên thanh âm lạnh băng của Tư Hàn, theo sau là tiếng vó ngựa cùng tiếng ngựa hí vang, sau đó lại là một trận huyên náo.

"Phu nhân......" Một tiếng cẩn thận của Tư Hàn khiến cho nỗi lo lắng vừa mới vất vả lắm mới trấn định được lại dâng lên, đáy lòng có chút dự cảm không lành.

Vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, lời nói khi nãy của xa phu vang lên bên tai. Thần kinh căng thẳng loạn nghĩ một hồi, sau đó, nghĩ đến,sự cố này không phải là sơn tặc trong truyền thuyết chứ, tục xưng là thổ phỉ thì phải.

"Phu nhân, bên ngoài là......" Ta dùng vẻ mặt chờ mong nhìn đại tướng quân, nếu như là sơn tặc thật, có phải họ sẽ mấy câu tuyên ngôn kinh điển như trên phim không.

"Hẳn là gặp phải trở ngại chốn hoang vu!" Đại tướng quân bình thản đáp.

"Trở ngại chốn hoang vu?" Ta khó hiểu nhìn đại tướng quân.

Đại tướng quân nhìn ta một cái rồi bất đắc dĩ cười nói:"Tục xưng là kiếp phỉ!"

"A!" Ta há mồm, nhìn đại tướng quân, sau đó khẩn trương mà hưng phấn nhìn đại tướng quân nói:"Thật sao!"

Đại tướng quân bất đắc dĩ nhìn ta nói:" Xem bộ dạng phu quân kìa, có vẻ như chúng ta gặp phải kiếp phỉ còn khiến phu quân rất thích thú?"

"Ha ha, chỉ là có chút kích động mà thôi." Ta cười nhăn nhở với đại tướng quân:"Này kiếp phỉ ta chỉ toàn nghe danh mà chưa từng thấy mặt, hôm nay khó có dịp gặp được nên có hơi chút kích động á mà ha ha......" Cũng may đại tướng quân biết lai lịch của ta, nếu đổi thành người khác nhìn thấy như ta vậy, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng ta là một người nhát gan bị dọa cho choáng váng nên bây giờ bắt đầu mê sảng.

"Phu quân, không phải lúc vừa tới người đã được gặp kiếp phỉ trong truyền thuyết rồi sao?" Đại tướng quân cười nói.

"Ngạch ~" Nhìn đến sự trêu chọc trong mắt đại tướng quân, nhớ tới câu chuyện ta kể cho đại tướng quân nghe khi ta vừa tới đây, dường như kiếp phỉ trong truyền thuyết gì đó cũng từng nếm miễn phí một chảo ta đưa tặng, bất quá, da mặt ta luôn rất dày, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn đại tướng quân biện minh:"Cái đó sao có thể xem là kiếp phỉ chân chính được?" Bị một cái chảo thu phục còn chưa nói, đã vậy lại hoạt động đơn lẻ không có tổ chức đàng hoàng gì hết.

"Cho nên sao?" Đại tướng quân cười hỏi.

"Ân, phu nhân, ta có thể ra ngoài xem một chút sao?" Lúc trước chỉ gặp được đúng một tên kiếp phỉ, lại là một kẻ cực kì vô dụng, hiện tại thật vất vả gặp được kiếp phỉ chân chính, đương nhiên là phải nhìn lén một chút mới được.

Đại tướng quân mím môi cười cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta, trầm mặc không nói.

Ta bị đại tướng quân nhìn đến lạnh hết cả sóng lưng, sau đó cả kinh nhận ra, lần hồi kinh này của chúng ta, tuy tướng sĩ đi theo không nhiều lắm nhưng người người đều là chiến binh nếm qua mùi máu ở chiến trường mà sống sót. Tình huống lại có thể khiến Tư Hàn la cẩn thận, chỉ có thể nói là bọn kiếp phỉ mà chúng ta đụng phải lần này có lẽ là một tổ chức kiếp phỉ chuyên nghiệp, không những là cướp chuyên nghiệp mà còn có thể là tinh anh trong hàng ngũ kiếp phỉ. Bất giác sờ sờ mũi chột dạ nhìn đại tướng quân nói:"Phu nhân, kỳ thật ta cũng chỉ tò mò mà thôi!"

Đại tướng quân cười cười, không nói gì thêm.

Ta nghĩ đến tình huống bên ngoài vẫn chưa xử lý xong liền nhích đến cạnh đại tướng quân, đưa tay ôm lấy vòng eo đại tướng quân rồi kéo nàng vào lòng ta.

Đại tướng quân thuận theo dựa vào người ta, trầm mặc một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu cười cười nhìn ta, sau đó mới cất giọng hỏi."Phu quân, cho rằng thế nào là' thiện ', thế nào là ' ác '?"

"Ngạch?" Ta nghe được vấn đề mà đại tướng quân đột nhiên đặt ra liền ngẩn người, khó hiểu nhìn nàng, chớp mắt vài cái.

Đại tướng quân mỉm cười, dời tầm mắt, tựa vào vai ta mà nhìn về phía trước, không đợi ta trả lời đã bình tĩnh cất giọng:"Kiếp phỉ và hộ vệ của chúng ta ở bên ngoài kia, phu quân cho rằng bên nào là thiện, bên nào là ác?"

"......" Ta nghiêng đầu nhìn đại tướng quân, nhìn khóe miệng nàng hiển hiện nụ cười nhợt nhạt như có như không, tâm khẽ run lên, rõ ràng là một nụ cười thật ôn nhu, nhưng lại khiến người ta không cảm giác được sự ấm áp, đại tướng quân như vậy khiến ta cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt đầy đau đớn.

"Khuynh Thần, cái gì là thiện, cái gì là ác, ta không biết cũng không hiểu rõ! Chỉ biết là, thiện, đôi khi, thế nhân nói nó thiện, nó chính là thiện; Thế nhân nói nó ác, nó chính là ác; Thiện ác trên thế gian này rốt cuộc là gì? Con người chấp nhận thì nó chính là thiện, không thể chấp nhận thì chính là ác!"

Khóe miệng đại tướng quân khẽ cong lên rồi sau đó quay đầu nhìn ta nói:"Phu quân có muốn xem một chút cho biết kiếp phỉ trong truyền thuyết là như thế nào không?"

Đại tướng quân đột nhiên chuyển sang một đề tài khác làm ta phản ứng không kịp.

"Phu quân, sau khi ra ngoài không được rời khỏi cạnh ta!" Đại tướng quân nói xong liền đưa tay giúp ta sửa lại vạt áo.

"Ngạch?" Đối với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của đại tướng quân, ta ngẩn người.

"Đi ra ngoài đi!" Đại tướng quân khẽ cười, nắm tay ta đứng dậy đi ra ngoài.

Ta cùng đại tướng quân hai người một trước một sau ra khỏi xe, khi vừa chạm chân xuống mặt đất, Thị Kiếm và Thị Vũ đều kinh ngạc nhìn chúng ta, Thị Kiếm hô:"Tiểu thư, cô gia!" Trong giọng nói mang theo nghi hoặc.

Đại tướng quân nhìn các nàng một cái, sau đó cũng không nhiều lời.

Thị Vũ và Thị Kiếm nhìn nhau, Thị Kiếm thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa mà cùng Thị Vũ xoay người xuống ngựa, một trái một phải bảo hộ hai bên ta và đại tướng quân.

Thị Kiếm quay đầu nhìn ta một cái rồi đưa tay chỉ về phía trước nói:"Tiểu thư, Tư Hàn đang chỉ huy ở phía trước, lão gia trấn giữ ở phía sau!"

"Ân!" Đại tướng quân ngẩng đầu nhìn phía trước, thản nhiên lên tiếng.

Ta nhìn đại tướng quân một cái rồi cũng đưa mắt nhìn về nơi cách chúng ta khoảng một trăm thước phía trước mà Thị Kiếm vừa chỉ. Hai phe đang giằng co, phe đưa lưng về phía chúng ta sắp thành hàng ngũ chỉnh tề tạo thành một trận pháp bảo vệ hình vòng cung, đó là các tướng sĩ do Tư Hàn dẫn dắt. Còn phe đối mặt với chúng ta là một đám người ô hợp tay cầm đủ loại vũ khí tạo thành một đội ngũ hỗn loạn.

Hiện tại chúng ta đang băng qua một con đường xuyên rừng, tuy đường cũng khá rộng nhưng cách bên phải tầm mười thước là Huyền Nhai, còn bên tay trái lại là rừng cây rậm rạp, mười thước xung quanh đều là đại cổ thụ che kín ánh mặt trời, bên trong mơ hồ còn có không ít kiếp phỉ cầm cung nỏ phục kích chúng ta. Nhìn đến đội cung nỏ, ta khẩn trương nhích sát về phía đại tướng quân.

Nơi ta đứng cũng là trung tâm của vòng bảo hộ. Những xe ngựa ở phía sau chúng ta đều là trẻ con hoặc phụ nữ già yếu không có năng lực tự vệ. Bất quá, bên ngoài mỗi xe đều có năm sáu tướng sĩ cầm khiên bảo hộ.

"Chậc chậc......" Vào lúc ta đang đánh giá thế cục tranh chấp của song phương, thanh âm chán ghét của Phong quân sư lại vang lên từ phía sau:"Hôm nay chúng ta đã xâm nhập hang ổ thổ phỉ sao?"

Phong quân sư phe phẩy chiếc quạt, giống như đang ngắm cảnh mà thong thả rảo bước nhàn nhã lại gần chúng ta.

"Phong quân sư ~" Ta không nói gì, nhìn Phong quân sư ra vẻ thảnh thơi nhàn nhã mà khóe miệng co rút.

"A, biểu muội phu, ngươi cũng ra ngoài này? Nơi này đang rất nguy hiểm đó nha......" Vừa nói còn vừa đảo tròng mắt đánh giá qua lại trên người ta và đại tướng quân.

Khóe miệng ta khẽ kéo, sau đó quyết định không bận tâm đến nàng nữa. Đại tướng quân cũng chỉ nhìn nàng cười nhẹ, cũng không trả lời.

Phong quân sư híp đôi mắt nhỏ cười gian nhìn ta một cái rồi quay đầu hỏi Thị Vũ đang đứng bên cạnh ta:" Thị Vũ cũng biết lần này chúng ta đã xông vào hang ổ của thổ phỉ nào phải không?"

"Hai năm trước, trên giang hồ quần tụ một đám đạo tặc, họ tụ tập ở Hưởng Cốc, thường xuyên giết người cướp của. Không ít thương đội dân chúng chịu hại, đăng báo triều đình, một năm trước, Tả tướng quân đóng quân ở Phong thành phụng mệnh dẫn quân càn quét, tiêu diệt toàn bộ hơn một trăm ba mươi mạng đạo tặc không chừa một ai, sau đó nơi đây cũng không còn sơn phỉ lui tới nữa!" Thị Vũ tường thuật xong, từ đầu đến cuối thanh âm vẫn lạnh lùng chậm rãi, không có chút biến đổi.

"Ồ......" Phong quân sư kéo dài giọng, ra vẻ thấu hiểu gật đầu nhìn khung cảnh phía trước, sau đó quay đầu nhìn đại tướng quân nói:"Khuynh Thần, xem ra lần này chúng ta thật sự gặp được ' Kiếp phỉ ' nha." Trong câu còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ' Kiếp phỉ '.

"Ân!" Đại tướng quân nhàn nhạt ứng tiếng.

"Chậc chậc, tuy rằng hiện tại có vẻ rất náo nhiệt; Bất quá, loại náo nhiệt múa đao múa kiếm này không thích hợp với bản quân sư!" Phong quân sư nói xong liền thu hồi cây quạt trên tay, sau đó xoay người đi về phía xe ngựa của mình, vừa đi vừa dặn nhỏ Tư Phong đang bảo hộ bên cạnh nàng:"Sau khi đến Phong thành thì bảo ta một tiếng, bây giờ bản quân sư lên xe nghỉ một chút!"

"Vâng, quân sư!" Tư phong trả lời đồng thời cẩn thận bảo hộ Phong quân sư lên xe.

Ta áp chế cảm giác khẩn trương, nhìn tình huống phía trước như đã sắp chuẩn bị giao chiến, ta quay đầu nói với đại tướng quân:"Phu nhân, chúng ta về lại xe đi!" Tuy rằng xe ngựa có vẻ mỏng manh nhưng bất quá cũng tốt hơn so với việc đứng ở chỗ này làm bia ngắm cho người khác.

Đại tướng quân quay đầu nhìn ta, lúc mở miệng định nói gì đó thì phía trước truyền đến tiếng gầm giận dữ " Giết!".

Lúc ta quay đầu nhìn sang thì Tư Hàn đã muốn dẫn chúng tướng xông về phía trước rút đao bổ về phía đám kiếp phỉ, một đao chém xuống, một tên kiếp phỉ đã ngã nhào xuống mặt đất.

Nhìn dóng máu đỏ tươi phun ra văng tung tóe, ta theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó cổ họng co rút.

"Keng keng "......

Bên tai là âm thanh gào thét đầy chết chóc, kết hợp cùng tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc cũng như tiếng tên rời khỏi cung lao vun vút trong không khí.

" Vu Thị!" Thanh âm mềm mại của đại tướng quân vang lên bên tai.

"Phu, phu nhân!" Ta cứng đờ xoay người nhìn đại tướng quân.

Đại tướng quân cười cười với ta một chút, sau đó đột nhiên buông tay ta ra, nhìn ta nhẹ nhàng nói:"Thị Kiếm!"

Ta ngơ ngác nhìn đại tướng quân, nhìn nàng mỉm cười nhận lấy trường cung và túi tên trong tay Thị Kiếm, thần sắc lạnh nhạt đứng giữa mưa tên đạn lạc.

Ta há miệng thở dốc, ngơ ngác đứng tại chỗ, bị Thị Vũ và Thị Kiếm che chở xung quanh, nhìn đại tướng quân lướt qua ta rồi đứng yên tại nơi cách ta hai bước chân.

Đại tướng quân đưa lưng về phía ta, tay phải giương cung, tay trái cầm lấy một mũi tên trong túi. Trầm mặc một hồi, sau đó động tác lưu loát rút một mũi tên ra, lắp vào dây cung. Lơ đãng kéo căng dây cung về phía sau, cuối cùng buông tay. Mũi tên đen tuyền bật khỏi dây cung, lao đi vun vút mang theo tiếng xé gió bay về phía kiếp phỉ đang núp trên đại thụ xa xa bên trái, cung nỏ trong tay kiếp phỉ lặng lẽ rớt xuống đất, người vẫn đứng trên cây như cũ, chỉ là cái đầu gục xuống cùng tay chân buông thõng báo cho mọi người biết rằng sinh mệnh của hắn cũng đã kết thúc.

Đại tướng quân đưa lưng về phía ta, bắn tên, cài tên, kéo cung, động tác nhanh chóng mà sạch sẽ lưu loát.

Cho đến khi bắn sạch cả túi tên thì đại tướng quân mới dừng tay. Toàn bộ tên bay ra đều găm vào trên người kiếp phỉ núp trong tán cây, thậm chí có tên còn găm vào một lúc hai người, tất cả bọn đều như nhau, bị đính chặt vững vàng trên thân cây trong tàn lá um tùm.

Đại tướng quân nắm chặt trường cung, một tay duỗi bên người, dáng người thanh mảnh tinh tế vẫn đứng thẳng tắp như cũ, lạnh lùng xoay lưng về phía ta.

Ngọn gió mang theo mùi vị tanh hôi đến gay mũi, tốc lên tà áo trắng của đại tướng quân, vài lọn tóc đen cùng dây buộc sắc tím cũng nhẹ nhàng phất phơ.

Nhìn đại tướng quân đưa lưng về phía ta mà đón đầu ngọn gió, nhìn bóng lưng rõ ràng là yếu ớt lại mang theo khí thế ngạo nghễ và kiên cường bất khuất của nàng.Gió nhẹ nhàng lướt qua, trong mùi vị tanh hôi bí mật mang theo một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc xông vào mũi. Trái tim co thắt đến phát đau, trên mặt có một thứ gì đó ấm áp chảy xuống, cổ họng nghẹn ngào, miệng liều mạng cất tiếng, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào.