Vũ Trụ Đã Mất

Chương 3



Diệp Hiệu đóng gói một ít cơm tối rồi quay về.

Ba cô vừa nhìn thấy cô đã thận trọng hỏi han: “Hai anh chàng trẻ tuổi vừa mới tới đây là bạn cùng lớp của con hả?”

Diệp Hiệu ngồi xuống băng ghế gần đó rồi trả lời ông: “Cái anh mà nói chuyện với ba là người từng học cùng trường cấp ba với con. Hiện giờ anh ấy đang học y, chuyện lần này cũng là con nhờ anh ấy giúp đỡ đấy ạ. Người còn lại là bạn của anh ấy. Cả hai đều là người tốt ạ.” Câu nói cuối cùng là ý kiến ​​chủ quan của Diệp Hiệu.

Diệp Hải Minh khẽ nói: “Trông bọn họ rất giàu có.”

Diệp Hiệu cảm thấy buồn cười: “Ba đang lo lắng gì vậy?”

“Không. Không có gì đâu.”

Diệp Hiệu lên tiếng: “Thật sự chỉ là giúp đỡ thôi ạ. Ba còn không biết con là kiểu người như thế nào sao? Con biết bản thân nên làm gì mà. Con sẽ không học thói xấu đâu ạ.”

Ông Diệp vội vàng xua tay: “Không phải, không phải đâu, ba không có ý đó.” Diệp Hải Minh cũng chẳng biết rõ mình đang lo lắng chuyện gì, vì thế ông chỉ nói với vẻ mơ hồ: “Không thân thiết cũng chẳng quen biết. Nếu người ta đã giúp đỡ chúng ta thì con phải cảm ơn họ đàng hoàng đấy.”

“Con biết mà.” Diệp Hiệu hiểu rõ sự lo lắng của ba mình. Không có cách nào để che giấu sự nghèo khổ. Cô cũng rất buồn bã khi nhìn thấy ba mình đứng cùng bọn họ trong dáng vẻ túng thiếu.

Vừa qua sáu giờ, bác sĩ đã tới phòng khám. Trong phòng khám bệnh có vô số người đang đứng. Đoàn Vân định ngày mai sẽ cạo đầu. Sau khi khám bệnh định kỳ, bác sĩ Cố vừa cười vừa hỏi bà có sợ đầu trọc không.

Diệp Hiệu dần dần lơ đãng nên không nghe rõ Đoàn Vân đã trả lời ra sao. Nhưng cô đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện. Diệp Hiệu và Trình Hàn không được xem là bạn bè, vì sao anh ấy lại đặc biệt dẫn một người đến đó rồi nghiêm túc giới thiệu anh với cô? Người đàn ông kia họ Cố, mà vị viện trưởng này cũng họ Cố, lẽ nào bọn họ là người một nhà, là ba con sao?

Ngày hôm sau, điều dưỡng đến cạo tóc cho Đoàn Vân.

Diệp Hải Minh tiến vào giúp đỡ. Khi đi ra, ông cũng cạo trọc đầu mình luôn. Tuy Diệp Hải Minh không thấp nhưng lưng đã khòm vì bị vật nặng đè lên quanh năm, khiến cơ thể ông trông vừa cong queo vừa gầy guộc. Hơn nữa, do không có tóc nên hốc mắt lại lồi lên, nếp gấp ở hai bên mũi rất sâu, nom như một lão khỉ buồn cười và già nua.

Diệp Hiệu ngây ngẩn.

Diệp Hải Minh sờ đầu mình, xấu hổ thốt lên: “Mẹ con nhát gan lắm. Để ba cạo cùng bà ấy. Có lẽ bà ấy sẽ không còn sợ hãi nữa.”

Diệp Hiệu bất ngờ, không kịp phòng bị nên chỉ bật ra một tiếng “à”.

“Xấu hả?”

Mũi Diệp Hiệu hơi cay cay. Cô cố gắng không đặt nặng một loại cảm xúc nào đó, gượng cười: “Vâng. Nhìn không đẹp chút nào. Nếu ba ra ngoài thì sẽ dọa bọn trẻ khóc mất thôi.”

Diệp Hải Minh cũng cười ngây ngốc: “Không sao đâu, ba đội mũ là được mà.”

Ca phẫu thuật cũng không kéo dài quá lâu, chỉ có vài tiếng đồng hồ thôi nhưng mà đối với Diệp Hiệu, một ngày lại dài như một năm, thậm chí một giây cũng đằng đẵng như một năm ròng. Cả đời cô chưa từng trải qua cảm giác sụp đổ, dĩ nhiên cô cũng chẳng biết nếu tiếp tục suy sụp thì sẽ biến thành bộ dạng gì. Từ trước đến nay, Diệp Hiệu luôn sống trong một vùng trời chật hẹp.

Hôm đó, mặc dù Diệp Hiệu đang ngồi đợi ở hành lang nhưng linh hồn cô lại như đang tách khỏi cơ thể, sau đó lửng lơ. Luvevaland chấm co. Cô bấu chặt tay vào đệm ghế, đầu óc choáng váng, bụng dưới quặn đau như đang bị máy khoan điện tàn phá lung tung. Diệp Hiệu cảm thấy buồn nôn đến độ muốn ói ra.

Cô chẳng biết mình đang bị làm sao nữa.

Diệp Hiệu muốn nhờ ba giúp đỡ nhưng ông chỉ cúi đầu xuống, không làm gì và cũng chẳng nhìn bất cứ thứ gì.

Mãi đến khi đèn phẫu thuật tắt đi, một bác sĩ mới bước ra thông báo với họ: “Ca phẫu thuật cực kỳ thuận lợi. Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng ICU*.”, Diệp Hiệu mới giật mình nhận ra: Cô đã đổ mồ hôi khắp người, còn sau lưng sắp ướt sũng rồi.

*Phòng ICU: Phòng chăm sóc tích cực (Intensive Care Unit), là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, điều dưỡng chuyên khoa theo dõi từng bệnh nhân thường xuyên.

Đoàn Vân tỉnh lại sau đó tám tiếng.

Bác sĩ cho phép một người nhà vào trong thăm bà. Ông Diệp không thể chống chọi nổi nên đã dựa ghế mà ngủ, mười ngón tay siết chặt đang đặt trên bụng, có vẻ ông cũng đang gặp phải chuyện gì đó căng thẳng trong giấc mơ.

Diệp Hiệu mặc bộ quần áo vô trùng, bọc giày lại rồi bước vào. Đoàn Vân đang đeo máy thở. Bà nằm lọt thỏm trên giường bệnh, dáng vẻ không còn sức sống và hao gầy như những chiếc lá vừa mỏng tang vừa dễ vỡ vào mùa thu, vừa chạm vào đã nát vụn ngay tức khắc.

Diệp Hiệu đến gần bà, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Hình như Đoàn Vân nghe được nên đang khẽ nói mớ. Diệp Hiệu nghe không rõ nên lại đến gần hơn.

“Hiệu…. Hiệu… Tiền… Có đủ không con… Đừng… Tiết kiệm nhé…”

Chiếc khẩu trang của cô ướt đẫm, dán sát vào hai má, mang lại cảm giác lành lạnh.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Hiệu thức thâu đêm suốt sáng, khó ngủ, trằn trọc, chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Cuối cùng cô đã tìm được lối thoát rồi. Cảm xúc của Diệp Hiệu đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn, không thể nào xây dựng lại được nữa.

Diệp Hiệu chẳng biết trên thế giới này có thần linh hay không, mà cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu có, Diệp Hiệu hy vọng rằng: Các vị thần linh hãy ban ơn, dù chỉ một chút, cho những sinh mệnh không hề có trọng lượng này. Cả đời này, cô không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần những người thân yêu của cô được bình an và khỏe mạnh thì Diệp Hiệu nguyện đánh đổi tất cả.

Hãy cho ba mẹ cô từ từ già đi, đừng ngã xuống nhanh như vậy. Cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

*

Đoàn Vân hồi phục tương đối nhanh chóng nhưng cơ thể vẫn còn suy nhược.

Diệp Hiệu muốn họ ở lại thêm một thời gian nữa, đồng thời dự định tìm một căn phòng cho thuê ngắn hạn để cô có thể chăm sóc ba mẹ thuận tiện hơn. Ít nhất thì họ có thể dưỡng bệnh thật tốt, xóa bỏ phiền não rồi hẵng quay về.

Nhưng Đoàn Vân lại nhất quyết không đồng ý: “Mẹ đã ổn rồi mà. Con còn tiêu số tiền này làm gì chứ? Chỗ con dễ sống lắm hả?”

Diệp Hải Minh đại khái cũng có chung ý kiến với Đoàn Vân. Trong thời gian chữa bệnh này, bọn họ đã tiêu rất nhiều tiền vào khách sạn và ăn uống rồi, như thể nếu họ tiếp tục ở lại đây thêm một giây nào nữa thì con gái họ sẽ càng khổ sở hơn một phần.

Diệp Hiệu bèn đưa bọn họ trở về. Cô ở nhà chưa quá hai ngày đã lập tức mua vé quay lại trường học.

Lúc Diệp Hiệu đến ký túc xá đã là buổi tối rồi. Ký túc xá của cô là kiểu hai người ở một phòng, bạn cùng phòng là dân địa phương ở thành phố B. Lúc học đại học, gia đình đã mua nhà cho đối phương nên ngoại trừ thời điểm bận học hành, người kia cơ bản không ngủ ở ký túc xá.

Lúc này, trong phòng chỉ còn một mình Diệp Hiệu nên hết sức yên tĩnh. Cô bật một chiếc đèn bàn nho nhỏ rồi ngồi vào bàn học, sau đó không thể không suy nghĩ về một vấn đề cực kỳ thiết thực: Tiền bạc.

Ca phẫu thuật của mẹ đã tốn hàng chục nghìn nhân dân tệ rồi. Nó đã dốc hết khoản tiền tiết kiệm ít ỏi của Diệp Hiệu. Bây giờ, số tiền sót lại trong ví chẳng còn bao nhiêu cả.

Đoàn Vân không có khả năng lao động, ông Diệp cần phải chăm sóc bà nên cũng không thể nào đi làm được. Chi phí sinh hoạt của một gia đình có ba người cộng với tiền bồi bổ cho mẹ là một khoản cực lớn, gánh nặng đè lên một mình Diệp Hiệu, mà cô thì vẫn chưa xin được việc làm chính thức.

Diệp Hiệu lấy tay chống cằm, còn tay kia thì viết và vẽ lên giấy. Cô đang lên kế hoạch cho những chuyện mai sau.

Đối với Diệp Hiệu, kiếm tiền không phải là một việc quá khó khăn. Cô vừa có học ​​thức vừa có năng lực, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Kể từ khi còn học đại học, Diệp Hiệu đã tiếp xúc với nhiều kiểu công việc bán thời gian khác nhau rồi. Nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng: Khả năng chống chọi với rủi ro của gia đình mình về cơ bản là bằng không. Cô phải nhanh chóng vực cả nhà dậy càng sớm càng tốt.

Vào tối thứ bảy, Diệp Hiệu đi làm gia sư tại nhà.

Đứa bé kia tên là Giảo Giảo, là một học sinh cấp hai, ba mẹ là quản lý cấp cao của công ty nước ngoài nên họ khá bận rộn trong công việc. Khi xin nghỉ phép, Diệp Hiệu đã giải thích lý do rõ ràng, vậy nên hôm nay vừa đến nơi, mẹ Giảo Giảo đã lập tức hỏi thăm Diệp Hiệu rằng chuyện gia đình đã được sắp xếp như thế nào rồi.

Diệp Hiệu trả lời: “Ca phẫu thuật thành công, mẹ cháu đã về nhà rồi ạ.”

Vì vậy, mẹ của Giảo Giảo bèn nói với Diệp Hiệu rằng: Hai vợ chồng họ sẽ chuyển nơi công tác, Giảo Giảo cũng sẽ chuyển trường, điều đó có nghĩa là việc dạy kèm này sắp kết thúc rồi.

Diệp Hiệu cũng không hề thất vọng vì cô cũng sắp tốt nghiệp để bắt đầu công việc chính thức rồi. Mà việc dạy kèm vốn chẳng phải là giải pháp lâu dài.

Ba mẹ của Giảo Giảo đối đãi với Diệp Hiệu rất tốt. Bọn họ đã đưa ra một số cách để bù đắp cho cô: “Có một bạn nữ cùng lớp với Giảo Giảo cũng cần dạy kèm nhưng vẫn chưa tìm được giáo viên phù hợp. Không biết cháu có ý kiến gì không nhỉ?”

Diệp Hiệu trả lời: “Thật sự không sao đâu ạ.”

Mẹ của Giảo Giảo biết hiện giờ Diệp Hiệu đang gặp chút khó khăn nên bà ấy đã dứt khoát liên lạc với khách hàng tiếp theo giúp cô, hơn nữa còn khen ngợi tính cách cũng như năng lực của Diệp Hiệu suốt một hồi.

Cô bé này tên là Trình Hạ, xuất thân từ một gia đình không có ba, mẹ là chủ doanh nghiệp tư nhân, quanh năm làm việc ở nước ngoài, vậy nên Trình Hạ sống với anh trai mình. Diệp Hiệu không thể nào không thể mặt người khác một cách thẳng thừng như vậy, thế nên cô đành phải liên lạc với phụ huynh của đối phương trước.

Nào ngờ, anh trai của Trình Hạ lại là Trình Hàn.

Ngoài việc khá ngạc nhiên, Trình Hàn đã trực tiếp quyết định chọn Diệp Hiệu mà hoàn toàn không cần tiến hành khảo sát hay liên lạc gì thêm với cô.

Theo lịch trình khóa học hiện giờ của Trình Hạ, anh và Diệp Hiệu đã thỏa thuận rằng: Cô sẽ đến đây vào mỗi thứ ba và chủ nhật hàng tuần, từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi tối để dạy kèm cho Trình Hạ. Luvevaland chấm co. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là Diệp Hiệu cần phải gặp mặt Trình Hạ để làm quen với nhau, hoặc là phỏng vấn lẫn nhau.

Chỉ khi hai người họ cùng hài lòng về nhau thì mới có thể tiếp tục được.

Chuyện này tiến triển rất nhanh. Vào tối chủ nhật, Diệp Hiệu đến nhà Trình Hàn để gặp Trình Hạ.

Hôm nay, trời đổ mưa từ lúc chạng vạng. Diệp Hiệu chỉ phát hiện ra điều này khi rời khỏi nơi mình thực tập. Cô không mang theo ô, vậy nên trong lúc đi bộ từ ga tàu điện ngầm đến khu chung cư, trên người Diệp Hiệu đã bị ướt mưa một chút.

Đáng lẽ bảy giờ mới bắt đầu nhưng cô lại đến nơi lúc sáu giờ ba mươi, bởi Diệp Hiệu muốn làm quen với tình hình học tập của Trình Hạ trước.

Một người đàn ông mở cửa ra. Cả hai đều ngạc nhiên một thoáng.

Diệp Hiệu khẽ hé môi: “Cố…” Cô có phần không chắc tên của anh là gì.

“Yến Thanh.” Cố Yến Thanh giúp cô bổ sung đầy đủ nhưng vào giây tiếp theo, anh lại mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên, là kiểu nụ cười vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy rất thú vị. Diệp Hiệu chẳng hiểu tại sao anh lại cười.

Diệp Hiệu: “Tôi đến đây để dạy kèm cho Trình Hạ. Bây giờ em ấy có ở nhà không?”

Cố Yến Thanh nói với cô rằng Trình Hàn đã đi công tác rồi, Trình Hạ đi dự sinh nhật của bạn cùng lớp nên cũng chưa về. Nhưng anh lại không nói về lý do mình đang có mặt ở đây.

“Cô đợi một lúc được không?” Anh thản nhiên hỏi.

“Được.”

Diệp Hiệu ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da to tướng, có màu cà phê trong nhà Trình Hàn. Mặc dù cái tên của khu chung cư Cẩm Hoa này nghe có vẻ bình thường nhưng căn nhà này thực sự lộng lẫy như một hộp trang sức. Đây là kiểu căn hộ hai tầng cực kỳ rộng lớn.

Vì quần áo trên người ẩm ướt nên Diệp Hiệu cảm thấy hơi khó chịu. Cô chỉ có thể ngồi thật thẳng, không để cho thắt lưng của mình cong xuống.

Căn phòng im lặng như tờ, không ai nói chuyện cả.

Diệp Hiệu trông thấy Cố Yến Thanh đang dựa vào bàn ăn để uống nước. Mái tóc của anh còn ướt, chắc là trước khi mở cửa, anh vừa mới tắm xong nên làn da vô cùng sạch sẽ, lại có mùi thơm rất đặc trưng.

Trên người anh có một loại cảm giác mâu thuẫn cực lớn. Bây giờ Cố Yến Thanh đang mặc áo thun cùng với quần thể thao, dáng người cao gầy, tràn đầy khí chất trẻ trung. Tuổi tác của anh không chênh lệch với cô là bao nhưng ở anh lại có một điểm đặc biệt nào đó, khiến Cố Yến Thanh trông già dặn hơn cô rất nhiều, thậm chí còn trưởng thành hơn cả Trình Hàn.

Cùng lúc đó, Cố Yến Thanh đang biếng nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên kính đang phản chiếu một bóng dáng mảnh mai, tình cờ rơi vào đôi mắt anh.

Cố Yến Thanh đã từng bắt gặp nhiều dáng vẻ của cô rồi, bao gồm nét mong manh riêng biệt và cả sự sắc bén trong việc bảo vệ gia đình mình nữa. Lúc này, Diệp Hiệu đang ngẩng cao cổ, cả người toát ra một loại khí chất xa cách mà kiêu ngạo. Luvevaland chấm co. Cô có một đôi mắt phượng hết mực quyến rũ, đường nét quai hàm sắc sảo, đôi môi mím chặt. Kiểu người như cô luôn cực kỳ thông minh và cố chấp.

Cố Yến Thanh cảm thấy tư thái của Diệp Hiệu không phải do căng thẳng, mà sự kiêu kỳ kia cũng chẳng phải giả vờ.

Cổ họng của Cố Yến Thanh hơi ngứa ngáy. Anh quay đầu lại, dứt khoát nhìn về phía Diệp Hiệu chứ chẳng buồn giấu diếm. Con ngươi của cô vừa trong veo vừa đen lay láy, làn da mịn màng. Anh đoán, nếu vân vê khuôn mặt cô thì chắc chắn cảm giác sẽ mềm mại vô cùng.

Diệp Hiệu đợi đến bảy giờ nhưng Trình Hạ vẫn chưa về. Cô bèn hỏi: “Anh có số điện thoại của em ấy không?”

Cố Yến Thanh: “Tối nay cô còn có kế hoạch gì khác à?”

“Không có.” Diệp Hiệu trả lời.

Khi anh bước tới gần, mùi hương độc đáo kia càng nồng đậm hơn nhưng lại rất dễ chịu. Luvevaland chấm co. Chiếc áo thun màu đen trễ xuống theo động tác ngồi xuống của anh, để lộ những đường nét đầy nam tính ở phần cổ lẫn cánh tay, thứ chỉ có ở những chàng trai trẻ tuổi.

Anh bấm điện thoại một lúc: “Trẻ con hiếm khi được thư giãn, vậy nên đừng thúc giục con bé, có được không?”

Diệp Hiệu chỉ nhìn anh chứ không nói gì. Giọng nói của Cố Yến Thanh khiến Diệp Hiệu không thể nào từ chối yêu cầu vô lý này được.

Cô ngồi thẳng như một nàng thiên nga đen lạnh lùng, xinh đẹp. Màu đen đã che giấu sự ẩm ướt trên váy cô nhưng hơi nước lại thấm vào vỏ ghế sofa, họa nên một bãi nước như địa đồ.

Vì vậy, Cố Yến Thanh không khỏi mỉm cười lần nữa. Anh lập tức ném một chiếc khăn sạch sẽ lên đầu gối của cô.

Diệp Hiệu đưa tay bắt lấy theo bản năng, nó có cảm giác khô khốc và mềm mại.

Cố Yến Thanh lên tiếng: “Lau đi. Cô không thấy lạnh à?”

Diệp Hiệu không lau mà chỉ gấp chiếc khăn lại thành một hình lập phương nhỏ, sau đó đặt nó lên đùi mình rồi lắc đầu với vẻ hờ hững.

Cố Yến Thanh không để ý. Anh cũng chẳng lo lắng chuyện Trình Hạ chưa về nhà mà chỉ cầm lấy điều khiển từ xa, sau đó hỏi Diệp Hiệu: “Xem tivi không? Cô thích xem chương trình gì?”