Vũ Trụ Đã Mất

Chương 7



Diệp Hiệu ôm túi giấy chạy một mạch về ký túc xá, cô chưa bao giờ mong đợi vào một phần quà như thế này.

Sau khi mở cửa, cô tùy tiện mở một cái đèn rồi bắt đầu mở bao bì ra.

Cố Yến Thanh cho cô một quả trứng đà điểu.

Thật ra đó là một quả trứng đà điểu được điêu khắc nghệ thuật, đặt trong cái hộp hình vuông, bên trong phủ đầy cỏ tránh làm trứng bị vỡ. To khoảng chừng một nắm tay, trên bề mặt được phủ một lớp dung dịch giống như dầu nên rất bóng và có một ít hoa văn với màu sắc rực rỡ, trong suốt từ trong ra ngoài.

Diệp Hiệu tắt đèn và đặt trứng đà điểu trên đèn pin điện thoại, làm như nó là một cái đèn lồng, ánh sáng lọt qua khe hở làm căn nhà trở nên lung linh.

Tiếc là cô không có thiết bị khác để chụp hình ảnh này lại.

Cô ngồi xổm bên cạnh ghế, tay chống má rồi vô thức cười ngây ngô. Cô không hề nhận ra rằng cô đang làm một việc kém hiệu quả nhất mà bản thân đã từng làm ở tuổi 18 - thầm thương trộm nhớ một ai đó.

Cố Yến Thanh… Người này tặng cô một món quà đúng là kì lạ thật.

Trước khi ngủ, Diệp Hiệu mang quả trứng đà điểu lên giường. Cô như một đứa trẻ mê mẩn một món đồ chơi đến nỗi không rời tay, cẩn thận quan sát, ngắm nghía rồi lại dùng đèn chiếu vào, trần nhà màu trắng hiện lên hoa văn được điêu khắc, đó là loài chim của Châu Phi mà cô không biết tên nhưng nó đủ để chứng minh tay nghề của người thợ.

Diệp Hiệu nhếch môi, trong thơ tình của Vương Tiểu Ba có một câu: Nghĩ đến anh, gương mặt xấu xí này lại nở nụ cười. Đúng là phù hợp với trường hợp của Diệp Hiệu.

Diệp Hiệu bỏ trứng trở lại hộp, nhắm mắt lại. Rung động với một người luôn có những tưởng tượng kì quái, nhìn trộm, hèn mọn…

Diệp Hiệu đã biết Cố Yến Thanh là phóng viên của đài truyền hình thành phố B nhưng cô biết kiềm chế mong muốn của bản thân, không cầm điện thoại để tìm kiếm bất cứ thông tin nào liên quan đến anh, bắt bản thân phải gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí.

Gia cảnh nghèo khó khiến cuộc sống của Diệp Hiệu không nhẹ nhàng như những cô gái sinh ra ở thành phố này, cô đặt ra mục tiêu là trước 28 tuổi mình sẽ sống độc thân, bởi vì cô sẽ dành trọn tinh lực và khả năng trong những năm tháng tươi đẹp này để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó.

Điều này hơi bi thương nhưng đó là sự thật.

*

Chẳng mấy chốc thì đã đến tháng 11.

Mẹ của Trình Hạ đưa cô ấy đi du lịch Nhật Bản nên Diệp Hiệu cũng nghỉ, mùng 3 cô về nhà một chuyến.

Nhà của Diệp Hiệu ở huyện, căn nhà được mua vào lúc cô học tiểu học. Vì muốn cho Diệp Hiệu một điều kiện học tập tốt nên Diệp Hải Minh đã dọn từ nông thôn ra huyện, đã tốn hết một trăm ba mươi ngàn tệ để mua căn chung cư này.

Phòng ở cực nhỏ và cũ kĩ nhưng vợ chồng Diệp Hải Minh dọn dẹp rất sạch sẽ, mỗi năm đều tu bổ lại sàn gỗ để dùng tiếp.

Diệp Hiệu về đến nhà vào buổi chiều, Diệp Hải Minh và Đoàn Vân vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, xoa đầu và bóp tay kiểm tra xem con gái có thiếu miếng thịt nào không.

“Gầy.” Đoàn Vân nói.

Diệp Hải Minh mặc áo khoác vào: “Đi, đi mua chút rau, tối nay anh phải trổ tài nấu ăn.”

Hai vợ chồng nắm tay nhau ra ngoài.

Diệp Hiệu rửa mặt, mở cửa phòng của mình ra. Bởi vì ba mẹ không biết hôm nay cô trở về nên chăn còn chưa kịp phơi, giường thì bị nhấc lên một nửa và được trải ga giường hình hoa chưa sử dụng.

Diệp Hiệu ở trong phòng nhìn một chút, ánh sáng của căn phòng này không được tốt, nội thất bị ám mùi ẩm mốc, cái gương sắp bị tróc khỏi tủ quần áo, ghế dựa bị thiếu chân, chiếc bàn học bị tróc sơn,… Luvevaland chấm co. Trên đó từng có từng chồng từng, chồng bài thi chứng minh cho việc Diệp Hiệu từng vùi đầu ôn thi vào mỗi đêm.

Lúc học cấp 3 thì mỗi tháng cô về một lần, đến khi học đại học thì mỗi năm về một lần, sau khi Diệp Hiệu đi thành phố B thì thay da đổi thịt trở nên xinh đẹp như những cô gái thành thị khác làm cho người ta kinh ngạc, còn chúng nó thì trở nên cũ kĩ vô dụng ngày càng không xứng với chủ nhân.

Đó là một giai đoạn làm người ta thấy xấu hổ, cuối cùng Diệp Hiệu không thể hòa nhập vào căn nhà cũ nát này nhưng cô cũng không có chỗ đứng trong thành thị xa hoa.

Diệp Hiệu hơi mệt nên nằm ngủ ở sô pha trong phòng khách. Cho đến khi ngửi thấy mùi hương thức ăn bay vào mũi và âm thanh la hét ầm ĩ.

Bác hai của Diệp Hiệu đến mượn tỏi để làm cơm chiều, vừa vào cửa thì “ôi chao” một tiếng: “Chị ngửi được mùi thịt dê om từ ngoài cửa.”

Diệp Hải Minh cười giải thích: “Hiệu Hiệu nhà em đã về nhà rồi.”

Bác hai vừa vào cửa nói bâng quơ: “Chị thấy hoành tráng như ăn Tết, thì ra là con gái cưng về nhà. Lần này có đi nữa không?”

Diệp Hải Minh nói: “Đương nhiên phải đi rồi, con bé còn phải đi học, đi làm mà.”

Bác hai nghe vậy thì mỉa mai: “Diệp Hiệu lên thành phố lớn thì khác hẳn, cũng không thèm quay về, không định quan tâm đến vợ chồng hai người nữa rồi.”

Đoàn Vân đưa tỏi cho bác hai để bà ta đi nhanh: “Hiệu Hiệu đang ngủ.”

Bác hai nói: “Cũng phải dậy đi chứ, để chị dạy bảo cho nó biết, chị phải nói hai em nuôi con gái thật là uổng phí, cánh cứng cáp rồi thì lại bay đi, đi tận hưởng hạnh phúc của bản thân, đúng là không có lương tâm. Không bằng Hiểu Phong nhà chị, ở gần nhà nên mỗi khi có việc gì thì gọi một cú điện thoại là tới liền.”

Diệp Hiểu Phong là con trai của bà ta, lúc học cấp ba thì làm một bạn học nữa có bầu vậy nên nghỉ học để nuôi con, bây giờ một nhà ba người đang ăn bám ông bà già.

Đoàn Vân nhỏ giọng nói: “Chị đừng nói nữa, nếu đánh thức con bé thì nó sẽ giận.”

Bác hai: “Sợ gì chứ.”

Diệp Hiệu mở mắt ra, đứng lên nhìn bác hai nói: “Còn chưa về sao? Có tin tôi đánh bà không?”

Người đàn bà bị ánh mắt u tối của cô dọa sợ, lùi về sau một bước và hét toáng lên: “Không ổn rồi, không ổn rồi, bây giờ còn muốn đánh người.”

Đoàn Vân lập tức đóng cửa lại.

Diệp Hiệu đứng dậy đi đến trước bàn cơm rồi ngồi xuống, Diệp Hải Minh rót nước cho cô rồi cẩn thận nói: “Vừa rồi con mắng bác hai như vậy hình như không được tốt, dù sao cũng là bề trên.”

Diệp Hiệu nói: “Bà ta không phải bề trên của con.”

Diệp Hải Minh: “Haiz, nhưng cũng là họ hàng, phải qua lại với nhau chứ con.”

Diệp Hiệu bình tĩnh nói: “Lúc còn nhỏ thì bà ta thường nói ba mẹ không cần con, để Diệp Hiểu Phong lừa tiền của con, bây giờ còn tới nhà con để ăn nói vớ vẩn, lần sau mà gặp bà ta thì con sẽ đánh luôn, con không đùa đâu.”

Diệp Hải Minh và Đoàn Vân nhìn nhau, hai vợ chồng cũng không lên tiếng. Đương nhiên bọn họ biết Diệp Hiệu không nói giỡn, trước đây cô nói được làm được.

Đoàn Vân vội nói: “Cái loại kém cỏi như Diệp Hiểu Phong cũng xứng so sánh với Hiệu Hiệu nhà mình sao, bỏ đi, không thèm nhắc tới.”

Diệp Hiệu cười lạnh lùng, cô biết cách để đối phó với loại người này, cô vung tay lên nói: “Ba mẹ không cần phải kiềm chế với sợ bà ta, nếu có việc gì thì cứ bảo bà ta đến tìm con.”

Đoàn Vân bị dọa đến nỗi toát mồ hôi lạnh, gắp thêm thức ăn vào bát của Diệp Hiệu: “Được rồi, cứ mở miệng ra là đánh với chẳng đấm, coi chừng không tìm được chồng đó con, ăn nhiều một chút đi, mặt con hóp lại cả rồi.”

Diệp Hiệu cười cười, cúi đầu ăn cơm nhưng cô ăn không nhiều, ăn chưa được bao nhiêu thì buông đũa.

Diệp Hải Minh đau lòng nhưng không thể nói, hỏi cô: “Có phải công việc mệt mỏi lắm không con?”

“Ba mẹ không cần lo lắng, con tự tính được.”

Về nhà được ba ngày thì Diệp Hiệu chuẩn bị trở lại thành phố B, cô nhét mười ngàn tệ tiền mặt dưới gối của ba mẹ, định nói cho ba mẹ sau khi cô đi.

Ba mẹ cũng chuẩn bị đồ cho Diệp Hiệu, ngoài đồ ăn ra còn có mấy hộp kiwi mà họ trồng. Luvevaland chấm co. Nhà ở quê thì có những lợi ích như vậy, chỉ cần siêng năng một chút thì hoa quả không bao giờ thiếu. Nhưng vì năm nay Đoàn Vân bị bệnh nên không chăm sóc tốt vườn trái cây, quả kiwi trồng ra chỉ để lại ăn chứ không để bán.

Diệp Hải Minh chọn những quả đẹp nhất để gói vài hộp cho Diệp Hiệu để cô đem đến trường.

Diệp Hiệu nói: “Không cần đâu ba, ở đó có tiền thì là mua được tất.”

Ba nói: “Sao mà so được, con đưa cho các bạn cùng ăn. Người bạn mà lúc trước đã giúp đỡ chúng ta đó, con biếu người ta để thể hiện tấm lòng của nhà mình.”

Mặc dù Diệp Hiệu không muốn kéo hành lý nặng như vậy nhưng thấy ba nói cũng có lý nên đành nói: “Cũng được ạ.”

Cô đi vào giữa trưa, vừa lúc mặt trời đang trên đỉnh, Diệp Hiệu kéo hành lý, bánh xe ma sát với mặt đất kêu phát ra âm thanh ken két. Lúc đi đến cửa của khu chung cư, cô cảm thấy là lạ, quay đầu nhìn lên ban công nhà mình.

Diệp Hải Minh và Đoàn Vân đang đứng trên ban công nhìn theo cô từ phía xa, Diệp Hiệu nghĩ rằng ba mẹ không thấy rõ mặt mình nhưng hai vợ chồng vẫn luôn dõi theo cô lên xe taxi.

Sống mũi Diệp Hiệu bỗng nhiên cay cay.

*

Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, Diệp Hiệu tự điều chỉnh trạng thái của bản thân cho tốt và đến nhà Trình Hạ để dạy bù cho cô bé.

Mẹ của hai anh em là Trình Chi Hòe cũng ở đó, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Hiệu gặp bà ấy. Lúc cô đến thì gia đình vừa ăn tối xong, bảo mẫu đang lau bàn và rửa bát.

Cố Yến Thanh cũng ở đó nhưng anh đang tạm biệt mẹ Trình, chuẩn bị rời khỏi.

Hai người gặp nhau ở cửa ra vào, Diệp Hiệu nhìn xuống, không chạm mắt với anh, cô còn giấu hộp trái cây mà cô mang theo ra phía sau.

Vóc dáng Cố Yến Thanh cao lớn, cửa ra vào vừa dài vừa hẹp bây giờ trở nên càng chật hẹp, nhưng anh xỏ giày xong lại không rời đi ngay.

Mùi gỗ tùng nhàn nhạt trên người anh như bao quanh Diệp Hiệu, cô nghiêng người để nhường đường cho anh nhiều nhất có thể.

“Diệp Hiệu.” Bỗng nhiên anh gọi tên cô.

Diệp Hiệu nghe xong ngẩng đầu lên, ngước nhìn anh.

Hôm nay Cố Yến Thanh mặc một bộ đồ trông rất chuyên nghiệp, sơ mi trắng và quần tây đen làm cho cơ thể càng thêm đĩnh đạc, trên mặt thì có một nụ cười ấm áp làm người ta nhìn vào thì tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, anh hỏi cô: “Kỳ nghỉ này vui không?”

Diệp Hiệu nói: “Cũng tạm.”

“Ừm, tôi đi trước đây, tạm biệt.” Anh nhìn cô nói.

“Tạm biệt.”

Diệp Hiệu thở ra một hơi rồi chào hỏi với mẹ Trình.

Trình Chi Hòe hỏi: “Hai cháu biết nhau hả?”

Đối mặt với một người phụ nữ trung niên thông minh và nhanh nhạy như vậy khiến Diệp Hiệu hơi chột dạ, nói: “Chúng cháu có gặp vài lần ở đây thôi ạ, cũng không thân thiết gì mấy.”

Trình Hạ nghiêng đầu nói: “Ấy, sao chị luôn lạnh nhạt với mọi người vậy, vậy chị nhìn xem có quen em không nè?”

Trình Chi Hòe xoe đầu Trình Hạ, bảo cô bé đi về phòng: “Con tưởng rằng ai cũng thẳng tính giống con sao.”

Trình Hạ nói: “Đó là ưu điểm của con đó, chẳng bao giờ phải lo âu.”

Diệp Hiệu vội đưa trái cây ra, nói: “Đây là nhà cháu hái, không có phun thuốc nông sản, mang đến để mọi người nếm thử ạ.”

Trình Chi Hòe khách sáo nói: “Nhà cháu có vườn trái cây sao? Tốt quá, cảm ơn cháu.”

Diệp Hiệu vào phòng học để dạy cho Trình Hạ, một tiếng rưỡi sau thì cô bước ra, bị Trình Chi Hòe kêu lại: “Tiểu Diệp, dì có thể tâm sự với cháu một chút không?”

Hiện tại Trình Hạ đang học lớp chín, đây là thời điểm quan trọng. Nhận thấy thành tích trong học kì một của cô bé có tiến bộ rất lớn nên Trịnh Chi Hòe muốn Diệp Hiệu giúp đỡ nhiều hơn: “Hiện tại cháu chỉ dạy cho một đứa là Trình Hạ thôi đúng không? Dì có thể thêm tiền cho cháu, cháu dạy con bé nhiều thêm một chút nhé.”

Diệp Hiệu nói: “Cháu sẽ dạy em ấy thật tốt ạ.”

Trình Chi Hòe hơi ngại: “Ý dì là, ngoài việc học thêm thì cháu cũng để ý vào những chuyện khác nữa, anh trai của con bé là con trai nên không được chu đáo.”

Diệp Hiệu hiểu, không nhịn được mà hỏi: “Sao dì không dành chút thời gian của mình để chăm sóc em ấy ạ?”

Vẻ mặt của Trình Chi Hòe càng thêm áy náy: “Haiz, nếu dì dành thời gian cho gia đình thì không thể kiếm tiền được, đi làm ở bên ngoài thì không có thời gian để chăm sóc con cái, mẹ đơn thân là như vậy…”

Phần sau thì không cần Trình Chi Hòe nói nhiều thì Diệp Hiệu cũng hiểu: “Vâng, cháu sẽ cố gắng.”

Trình Chi Hòe đưa cho Diệp Hiệu một cái bao lì xì, bên trong là tiền lương tháng tiếp theo của cô nhưng với độ dày này chắc bỏ thêm khá nhiều tiền.

Diệp Hiệu cầm tiền đi xuống lầu, đã 9 giờ nên không có người nào xuống lầu để đi dạo trong khu chung cư, Luvevaland chấm co, hôm nay cô rất mệt, dự định đi tàu điện ngầm nhưng cuối cùng vẫn gọi xe để về.

“Diệp Hiệu.”

Cô nhìn qua thì thấy một chiếc xe màu đen đậu trước tòa nhà, có một bóng người cao cao đang đứng xem điện thoại, là Cố Yến Thanh đứng ở cạnh xe, nghe được tiếng bước chân thì nhìn cô cười và gọi tên cô.

Thoáng chốc Diệp Hiệu không biết nên làm gì: “Đàn anh Cố, không phải anh đi rồi sao?”

Cố Yến Thanh lắc đầu: “Không có, tôi đang đợi cô.”

Là… Từ 7 giờ đến bây giờ, anh vẫn đợi ở đây hai tiếng đồng hồ ư?

Diệp Hiệu càng thêm ngơ ngác, chỉ có thể im lặng còn trong tâm trí thì rối bời.

Cố Yến Thanh nói: “Không còn sớm nữa, cần tôi đưa cô về không?”