Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 148: Kiếm tiền không mang theo lòng tự trọng



Nguồn:.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Trong phi thuyền Hắc Long.

Trác Siêu cường gượng nhìn Vương Hạo. Sau khi gã biết Vương Hạo đến Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa, thì gã vẫn trốn tránh Vương Hạo. Gã sợ mình bị kéo vào thiên tai nhân họa. Nhưng rốt cuộc, dù gã ẩn núp như thế nào, thì gã vẫn bị Vương Hạo kéo ra.

– Trác Siêu! Chúng ta là bạn cũ. Tại sao anh lại có sắc mặt như thế khi trông thấy tôi, cười một cái xem nào.

Vương Hạo nhiệt tình vỗ vai Trác Siêu.

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trợn mắt. Mặc dù bọn họ không biết quan hệ giữa Trác Siêu và Vương Hạo như thế nào. Nhưng chắc chắn nó không giống như Vương Hạo nói, bọn họ là bạn bè.

Bởi vì khi hai người đi mời Trác Siêu. Thằng khốn này chết sống không muốn gặp Vương Hạo. Rốt cuộc hai người không còn cách nào, chỉ có thể dùng bạo lực mời Trác Siêu đến đây.

Trác Siêu nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Nếu gã có thể được chọn, thì gã tình nguyện cả đời không gặp Vương Hạo.

Đồng thời, Trác Siêu cũng rất buồn bực. Tại sao Vương Hạo lại biết gã học ở Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa. Chẳng lẽ hiệu trưởng Chung Ly nói cho Vương Hạo.

– Trác Siêu! Lần này tôi tìm anh là có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với anh, chỉ cần thành công. Tôi đảm bảo tiền đồ của anh sẽ vô lượng.

Vương Hạo đưa tin hắn bán thuốc giả trên diễn đàn cho Trác Siêu xem.

– Hợp tác?

Trác Siêu hơi sửng sốt, nhận tư liệu, rồi lật xem.

Mặc dù bài viết nói Vương Hạo dùng nước muối giả mạo Thứ Nguyên Dược Tề. Nhưng rất nhiều sinh viên không tin, mà gã cũng không tin bài viết này. Bởi vì không ai mang chiêu bài vàng của Công Hội Dược Tề đi lừa đảo.

Đồng thời bọn họ cũng thấy hiệu quả của Thứ Nguyên Dược Tề. Nó quả thật có thể giúp người ta lĩnh ngộ không gian thứ nguyên. Đây quả thật là không thể làm giả.

Nhiều nhất chỉ có thể nói, xác suất thành công của Thứ Nguyên Dược Tề không cao lắm. Nhưng không thể nói Thứ Nguyên Dược Tề là giả.

– Đây là có ý gì?

Trác Siêu tò mò hỏi.

Không phải nói là hợp tác sao.

Chẳng lẽ Vương Hạo bảo gã nhìn bài viết trên diễn đàn, là muốn gã tìm giúp những người nói láo này.

– Nhưng tin tức đó là thật. Thứ Nguyên Dược Tề chính là nước muối. Anh phải giúp tôi truyền tin tức này đi.

Vương Hạo cười nói.

– Cái gì! Cậu điên rồi, cậu lại dùng danh tiếng của Công Hội Dược Tề đi lừa đảo. Nếu bọn họ biết, cậu sẽ bị trục xuất khỏi Công Hội Dược Tề, thậm chí trong Liên Bang Tinh Tế cũng không có chỗ cho cậu dung thân.

Trác Siêu thốt lên một tiếng, trợn mắt không thể tượng tưởng nổi nhìn Vương Hạo.

Bây giờ, Công Hội Dược Tề là thế lực nhiều tiền nhất Liên Bang Tinh Tế. Xưa nay, bọn họ không quan tâm cái gì gọi là tiền. Nhưng bọn họ lại rất chú trọng thanh danh, thậm chí thanh danh còn nặng hơn tính mạng, đáng giá bọn họ giữ gìn cả đời.

Nếu chuyện Vương Hạo dùng chiêu bài của Công Hội Dược Tề buôn bán thuốc giả truyền ra ngoài. Dù Vương Hạo là thiên tài số một của Công Hội Dược Tề, thì những nhà bào chế thuốc kia cũng không tha cho hắn.

Nhưng bây giờ, Vương Hạo lại muốn gã truyền những tin tức này đi. Đây không phải là muốn Công Hội Dược Tề tìm đến cửa điều tra hay sao.

– Anh yên tâm! Chuyện này cũng không kinh khủng như anh nghĩ.

Vương Hạo khoát tay không thèm để ý.

– Thứ Nguyên Dược Tề quả thật tồn tại, mà tôi cũng điều chế được, cho nên tôi không sợ Công Hội Dược Tề điều tra, mà chín mươi chín phần trăm nước muối đã bị uống hết, đã không còn chứng cứ, ai cũng không dám quấy rầy tôi.

Trác Siêu ngây người. Mặc dù Vương Hạo gan to bằng trời, nhưng phải nói là… gã làm tốt lắm.

Dùng uy tín của Công Hội Dược Tề, kiếm được tiền vào năm nhất Đại học, sau đó phủi mông sạch sẽ. Điều này quả thật không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Đương nhiên, Tất cả điều đó với điều kiện tiên quyết là, Vương Hạo có thể điều chế Thứ Nguyên Dược Tề, nếu không thì không dám chơi.

Đồng thời, đám người Nhạc Huyên cũng lắc đầu. Vương Hạo thông minh như thế, lại không đi dường ngay, không biết nên nói gì cho phải.

– Tại sao cậu lại bảo tôi truyền tin tức này đi.

Trác Siêu không hiểu, bèn hỏi.

Gã cảm thấy, Vương Hạo lừa được nhiều tiền như vậy, đồng thời không bị phát hiện, phải nên cười trộm mới đúng. Nhưng bây giờ, Vương Hạo lại muốn truyền tin tức này đi. Điều này khiến người khác không hiểu.

– Bởi vì tôi nhận ra sinh viên Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa rất giàu có, cho nên vì phòng ngừa họ bị tiền tài ăn mòn, nên tôi quyết định lấy sạch tiền của họ. Điều đó sẽ khiến họ hiểu, phải cố gắng tu luyện.

Đôi mắt của Vương Hạo lóe lên ánh sáng thần thánh.

Khóe miệng mọi người ở đây đều co quắp, lừa đảo thì nói lừa đảo đi. Thế mà còn biểu lộ phấn đấu quyên mình, đúng là trong rừng, chim gì cũng có.

– Cậu xác định truyền đi những tin tức này, có thể lấy sạch tiền của những sinh viên đó.

Trác Siêu rất nghi hoặc. Từ đầu đến cuối, gã vẫn nghĩ không ra. Tại sao việc truyền tin tức và lấy hết tiền sinh viên, lại có quan hệ với nhau.

– Tôi nói rồi, muốn kiếm tiền, thì phải khiến người ta điên cuồng.

Vương Hạo nở ra một nụ cười mê người.

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu nhìn nhau, lập tức biết, tư duy của lão đại lại nhảy vọt. Nhưng căn cứ kinh nghiệm trước đây, mỗi lần tư duy của Vương Hạo nhảy vọt, thì mang ý nghĩ thu nhập của bọn họ sẽ rất lớn.

– Được rồi! Tôi sẽ giúp cậu truyền tin tức này.

Trác Siêu gật đầu, sau đó hỏi:

– Tôi đã hợp tác với cậu, vậy tôi sẽ được cái gì.

– Một bình Thứ Nguyên Dược Tề, trăm phần trăm giúp anh mở không gian thứ nguyên.

Con ngươi Trác Siêu co rụt lại, hô hấp dồn dập:

– Điều này là thật!

Đối với chiến sĩ cơ giáp mà nói: Họ không thể chống lại cám dỗ của không gian thứ nguyên.

– Tất cả mọi người là bạn cũ, anh phải tin tưởng tôi.

Vương Hạo đứng dậy vỗ vai Trác Siêu.

Trác Siêu nhìn chằm chằm Vương Hạo một lát, rồi gật đầu nói:

– Tôi tin tưởng cậu. Nhưng cậu nhất định phải cho tôi một đoạn ghi âm. Điều này sẽ giúp truyền tin nhanh hơn.

– Không có vấn đề!

Vương Hạo mỉm cười, kéo Trác Siêu đi, tiếp tục thảo luận những chi tiết nhỏ trong kế hoạch.

Bên cạnh, ba con gấu cũng thì thầm thảo luận.

– Mọi người nói xem, thằng nhóc Vương Hạo này định làm gì?

Hùng Đại hỏi.

– Hừ! Khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nó đã nói với chúng ta, không có Thứ Nguyên Dược Tề, nhưng bây giờ lại có thêm một bình, quả thật nên bị đánh.

Hùng Nhị nổi giận, hừ hừ nói.

– Thế nên chúng ta phải dựa vào nó, ăn chết nó. Tôi không tin thằng nhóc này, sẽ không cho chúng ta Thứ Nguyên Dược Tề,

Hùng Tam cười gian trá.

Hùng Đại và Hùng Nhị gật đầu đồng ý.

Hai cô bé Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi trợn mắt. Ba con gấu ngốc nghếch này vẫn chưa biết. Sở dĩ Vương Hạo không cho bọn họ Thứ Nguyên Dược Tề, là muốn giữ lại bọn họ, làm tay chân miễn phí.

Bọn họ còn muốn ăn chết Vương Hạo.

Chẳng lẽ bọn họ không biết. Bản lĩnh nghê nhất của Vương Hạo là kiếm tiền không mang theo lòng tự trọng

Bọn họ không những không lấy được Thứ Nguyên Dược Tề, mà ngay cả xương cốt cũng bị Vương Hạo ăn sạch.