Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 129: Chuẩn bị xuất phát



Lộc Động Đình cũng cười trả lời:

“Ha hả...!

Hôm nay cháu đến đây cũng là vì hai cô này, từ giờ trở đi hai đứa này đều ở đây, dù sao cũng phải đi chào hỏi người lớn cùng hàng xóm láng giềng cho phải phép.

Để vào nhà rồi cháu giới thiệu với cô, chẳng lẽ lại đứng ở sân nói chuyện.”

Cô Phương cũng cười nói:

“Đúng đúng... vào nhà đi. Từ khi cha mẹ mi xảy ra chuyện mi cũng không đi đâu cô hơi lo lắng, bé Mít cũng nhớ mi lắm đấy.”

Nói xong thì đi nhanh vào nhà trước vừa đi vừa gọi:

“Mít ơi! Mít ơi! Anh Đình đến chơi đây này!”

“A....!” một tiếng trẻ con hưng phấn thét lên.

Tiếp theo là một khối cầu nhanh chóng lao ra khỏi nhà nhảy bắn vào trong lòng của Lộc Động Đình.

Nhanh đếnn nỗi Lộc Động Đình cũng không kịp phản ứng, thật may bình thường Lộc Động Đình đều thu liễm hoàn toàn sức mạnh, tất cả đều giống như người thường, nếu không chỉ là đụng phải cũng có thể làm cho bất kỳ thứ gì bị năng lượng bắn thành hạt cơ bản.

Dùng hai tay ôm lấy khối cầu dính trên người đi vào nhà, Lộc Động Đình tự nhiên ngồi xuống trên ghế.

Nhìn về phía tivi, hiện tại đang phát phim hoạt hình, chẳng trách lúc nãy nghe tiếng bé Mít cười thật vui vẻ, hẳn là hoạt hình thú vị.

“Ngồi đi, hai cháu cứ ngồi đi, xem thằng Đình nó tự nhiên như vậy, không có gì phải ngại hết.”

Cô Phương vui vẻ mời Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa ngồi xuống, giờ này mới nhìn kỹ, cô Phương trong lòng cảm thán, cả hai thực sự là quá xinh đẹp, không biết là mối quan hệ gì với Lộc Động Đình.

Lúc này Lộc Động Đình đang ngồi ôm lấy xoa đầu xoa mặt bé Mít, người còn lại thì ghét bỏ phủi ra, nhưng tay vẫn là ôm chặt lấy Lộc Động Đình.

Lộc Động Đình vừa trêu đùa vừa nói:

“Bé Mít lại tròn thêm rồi nhỉ, càng ngày càng nặng nha, đều sắp biết thành hình cầu rồi.

Mỗi bữa ăn được mấy bát nào.”

“Đúng vậy! Em ngoan nhất mỗi bữa ăn được hai bát luôn, bà ngoại cũng không ăn nhiều bằng em.

Anh Đình biết không bà ngoại ác lắm, hôm bữa bà ngoại đi chợ mua thịt chó.

Chó ngoan như vậy, dễ thương như vậy nhưng bà ngoại lại mua thịt chó ăn, thật là ác.

Em khóc quá trời luôn.”

Lộc Động Đình cười hỏi lại:

“Vậy bà ngoại nấu thịt chó có ngon không, Mít ăn được mấy bát nào?”

Bé Mít trả lời giòn tan: “Ngon, bà ngoại nấu thịt chó thơm lắm, em ăn được ba bát luôn.”

Tất cả mọi người nghe được đều ha ha cười lớn đến Sindragosa cũng không thể không cười thành tiếng, bé Mít không hiểu tại sao mọi người lại cười, nhưng thấy mọi người cười vui vẻ cũng khanh khách cười theo.

Cô Phương hiền từ nhìn cháu gái, cười nói:

“Hôm trước, đi chợ thấy thịt chó ngon mua về, Mít nó hỏi thịt gì nói là thịt chó, nó khóc kêu, chó thật ngoan thật đáng yêu tại sao lại ăn thịt.

Đến khi nấu xong ăn cơm cũng vẫn còn đang khóc, vừa thút thít vừa ăn, cô gắp cho bao nhiêu ăn hết bao nhiêu, cứ như vậy ăn được ba bát thịt.

Ăn thì im lặng ăn xong lại gào khóc, khóc cả buổi chiều cho đến tối lại ăn hết thịt mới thôi khóc.”

Lộc Động Đình nghe càng thêm vui vẻ yêu thích mà ôm lấy bé Mít, nâng lên nhìn cả người tròn tròn mũm mĩm thịt.

“Như vậy càng tốt, ăn nhiều mới tròn tròn đáng yêu như thế này chứ.”

Nói rồi hạ bé Mít xuống, Lộc Động Đình dùng trán tì vào trán bé Mít lắc đi lắc lại cười ha hả, bé Mít cũng theo hắn lắc lắc đầu vui vẻ cười khanh khách.

Mặc dù là ôm dính lấy Lộc Động Đình, nhưng bé Mít cuối cùng vẫn bị hình ảnh trên tivi hấp dẫn, liền ngồi yên tĩnh trong lòng Lộc Động Đình xem tivi.

Lộc Động Đình lúc này cũng nói với cô Phương:

“Hôm nay là cháu mang hai đứa này qua đây chào hỏi cô một tiếng, từ bây giờ hai đứa này sống ở nhà cháu.

Để cháu giới thiệu với cô nhé”

Nói rồi dùng bàn tay chỉ vào Nguyễn Linh Trúc nói:

“Đây cô này tên là Trúc, Nguyễn Linh Trúc, hai mươi mấy tuổi đó, cô biết đấy phụ nữ không thích nói tuổi.

Cô cứ gọi Trúc là được!”

Nguyễn Linh Trúc đứng dậy hai tay để trước người hơi cúi đầu chào cô Phương:

“Cháu chào cô ạ!”

Sau đó Lộc Động Đình chỉ vào Sindragosa nói:

“Đây là Sindragosa!”

Cô Phương lúc nãy nhìn Sindragosa đã thấy Sindragosa không giống người Việt cho nên cũng có chút nghi ngờ, bây giờ nghe Lộc Động Đình giới thiệu thì đúng là người nước ngoài thật, cũng không quá nhiều bất ngờ.

Lộc Động Đình nói tiếp:

“Cô nghe đúng đấy, đứa này tên là Sindragosa.

Ừm! Con lai, bố là người nước ngoài, tuy nhiên Sindragosa vẫn là sinh ra và lớn lên ở nước Việt.

Tuổi cũng là tầm tuổi của Trúc, tên thì vì em nó họ và tên là cùng một chỗ cho nên gọi là Sindragosa luôn.”

Sindragosa cũng đứng dậy hơi cúi người lễ phép chào:

“Chào cô ạ!”

Nói đến đây Lộc Động Đình hạ giọng trầm thấp một chút:

“Hà...! Chuyện hai tháng trước, thân nhân của hai em ấy cũng là nạn nhân.

Bởi vì thân nhân đều dã mất hết, chúng cháu đều trở thành người cô đơn, lại thêm trước đó cũng có quen biết, bởi vậy cháu nhận hai cô này xem như em gái.

Lại là cũng có thêm thân nhân, lại có người làm bạn cũng đỡ buồn đỡ cô đơn hơn.”

Cô Phương nghe đến đây cũng là im lặng thở dài, không khí trong nhà đều trầm xuống.

Khanh khách khanh khách!

Đang xem tivi bé Mít chợt phát ra một trận tiếng cười, cũng đánh vỡ không khí nặng nề trong nhà.

Cô Phương an ủi nói:

“Ừ thì ba đứa dựa nhau mà sống thì càng tốt, đều là người số khổ cả.

Cố gắng đừng nhớ đến chuyện đau buồn, phải sống càng vui vẻ thân nhân mình ở dưới ấy càng mới yên lòng.”

Nguyễn Linh Trúc nhắc đến chuyện đau lòng thì đôi mắt hơi đỏ lên, Sindragosa vẫn cứ nhàn nhạt mỉm cười.

Lộc Động Đình:

“Đúng vậy, cả ba đứa đều cô đơn nên ôm lấy nhau mà sống.

Có chuyện này cháu muốn nhờ cô.”

Lộc Động Đình dừng lại chờ cô Phương gật đầu mới nói tiếp:

“Số là cháu có chút việc bận, ngày mai phải đi sớm, cũng không biết mấy ngày mới về.

Nhanh thì đến tối về đến nhà, chậm thì dăm ba ngày.

Cho nên ngày mai cháu nhờ cô dẫn Trúc với Sindragosa đi chào hỏi với hàng xóm láng giềng.

Cũng không cần sang bên xóm mới đâu, xóm mới mặc dù cũng làng mình nhưng phần lớn là mới chuyển đến, cũng không có nhiều quan hệ lắm.

Cô chỉ cần giúp cháu dẫn hai đứa chào hỏi trong xóm cũ của mình là được.”

Cô Phương gật đầu đồng ý:

“Được thôi, chuyện này là chuyện nhỏ không phiền toái gì, giờ lại là lúc nông nhàn, coi như dẫn bé Mít đi quanh xóm chơi thôi.

Nhưng mà mi có chuyện gì mà lại cần phải đi gấp lại không biết khi nào về như vậy.”

Lộc Động Đình nói dối:

“Thì chuyện vườn trái cây thôi, cũng không lâu là đến vụ thu hoạch.

Cha mẹ cháu vừa mới mất, cháu cũng phải đi chào hỏi với khách hàng để họ biết giờ này cháu phụ trách chứ.

Mặc dù nói phần lớn là người quen, lúc làm đám tang cho cha mẹ cháu họ đều biết nhưng đâu phải ai cũng là người đàng hoàng.

Cũng phải đến chào hỏi thỏa thuận trước giá cả, nếu không đến vụ thu hoạch, nhiều người lại cho rằng cháu trẻ người non dạ mà ép giá thì sao.

Cô thấy đấy, giờ đây nhà cháu lại là ba người, cho dù cha mẹ có chút tích tụ để lại nhưng nếu cháu không cố gắng thì miệng ăn núi lở thôi.”

Cô Phương nghe vậy trên mặt hiện lên vui mừng, gật đầu nói với Lộc Động đình:

“Biết nghĩ thế là tốt, nhớ sơ mẹ mi còn sống, mỗi lần nói đến mi thì cứ than phiền rằng.

“Đến sau này cha mẹ chết đi thằng Đình làm sao mà xử lý được gia nghiệp, nhìn nó làm thì có vẻ tốt, nhưng lười nhác lắm, không nói nó sẽ không làm.”

Nếu mẹ mi biết được thằng Đình rồi cũng siêng thì hẳn là cũng mãn nguyện.

Được rồi có việc gì cứ làm đi, ngày mai cô dẫn hai đứa này đi một vòng quanh xóm là được.”

Sau đó cô Phương bắt đầu hỏi chuyện Nguyễn Linh Trúc cùng Sidnragosa.

Còn Lộc Động Đình thì ngồi một bên cùng với bé Mít vui vẻ xem phim hoạt hình.

Tới hơn 9 giờ, bé Mít bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, Lộc Động Đình cũng chào cô Phương xin phép ra về.

Đi về đến nhà, Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa đi vào phòng thay đổi quần áo, chính là Lộc Động Đình lại gọi lại Sindragosa:

“Sindragosa, từ từ đã.”

Sindragosa quay lại nghi hoặc nhìn Lộc Động Đình, sau đó quay đầu lại gật đầu với đang đứng ở cửa có đồng dạng nghi hoặc Nguyễn Linh Túc.

Nguyễn Linh Trúc hiểu ý đi vào phòng đóng cửa nhưng lại đem tai dán ngay cánh cửa muốn nghe lỏm Lộc Động Đình và Sindragosa nói chuyện.

Thật ra Lộc Động Đình và Sindragosa cũng chẳng có chuyện gì bí mật cần giấu Nguyễn Linh Trúc.

Lộc Động Đình chỉ muốn lấy từ Sindragosa một vài bộ quần áo có chất lượng tốt một chút, không đến nỗi đánh nhau liền thành người trần truồng.

Sindragosa nghe Lộc Động Đình nói ra ý đồ sau, cũng không chút nào chần chờ liền lấy từ cá nhân không gian ra mấy bộ pháp bào.

“Đây có mấy bộ pháp bào này khá tốt, phòng ngự pháp trận cũng là khắc đủ phòng thủ trận pháp, hơn nữa bởi vì sử dụng chất liệu đặc biệt nên rất bền.

Anh cũng không cần lo lắng quần áo rách nát.”

Nhớ lại hai lần Lộc Động Đình quần áo rách nát ở Azeroth, Sindragosa nhịn không được nở nụ cười.

Lộc Động Đình nhìn thấy Sindragosa nở nụ cười khiên cho xinh đẹp tuyệt diễm khuôn mặt lại càng thêm diễm lệ.

Chính là hắn lại không có tâm thưởng thức, bởi vì nghĩ đến Sindragosa hẳn là đang cưới hắn hai lần trần truồng ở Azeroth, Lộc Động Đình mặt đều tối sầm lại, thậm chí có ý nghĩ diệt khẩu.

“Hay là mình đem Sindragosa xử lý đi nhỉ.”

Chính là không đợi Lộc Động Đình ra tay, Sindragosa đã nhanh chóng đi vào phòng của Nguyễn Linh Trúc đóng cửa lại ha ha cười lớn, làm cho Nguyễn Linh Trúc không hiểu ra sao.

“Ha ha ha ha a a...!”

Lộc Động Đình có thể nghe thấy bên trong Sindragosa cười ha ha thành tiếng.

Âm trầm khuôn mặt Lộc Động Đình cầm lấy mấy bộ quần áo đi về phòng, thay một bộ lên người.