Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 68: Mặt trời chân lý



Du Đá cả người càng ngày càng sáng, hư ảnh hình cầu màu đỏ và biểu tượng búa liềm màu vàng cũng càng ngày càng rõ ràng, lúc này đã gần như là thực chất hóa.

Mọi người đều có thể thấy được một hình cầu màu đỏ, bên trong nhân là biểu tượng búa liềm màu vàng đang từ từ tự quay quanh chính mình.

Lúc này dị biến lại tiếp tục nổi lên, một dấu ấn màu trắng sáng chói cùng từ trong thân thể của Du Đá bay ra, ánh sáng càng ngày càng mạnh, hơn nữa tập trung chiếu thẳng về phía hư ảnh hình cầu búa liềm.

Rõ ràng hư ảnh cầu búa liềm hẳn là đã làm gì đó khiến cho dấu ấn màu trắng sáng chói kia tức giận cho nên lập tức thoát từ trong người Du Đá ra để đối chọi với nhau.

Rất nhiều người ở đây đều có thể nhận ra dấu ấn này là dấu ấn thần thánh của Dương Hô Va.

Những người khác không biết hư ảnh hình cầu búa liềm kia là gì, bởi vì thế giới kia không có.

Nhưng Lộc Động Đình và người xem qua màn hình đều biết rõ ràng hư ảnh hình cầu búa liềm kia là gì, và mang ý nghĩa gì.

Lộc Động Đình liếc sang phần bình luận đều có thể thấy thật nhiều bình luận, những bình luận này đa phần không quá nhiều từ ngữ.

Mặc dù bình luận được viết bằng đủ loại ngôn ngữ nhưng thông thường chỉ có một đến hai từ mà thôi, có dài nhất thì cũng chỉ là ba bốn từ, thậm chí chỉ là viết tắt các ký tự.

Mặc dù phần lớn xem không hiểu ngoại ngữ nhưng Lộc Động Đình biết rằng phần lớn đều có nghĩa giống nhau, đại khái là “ diễn đạt hành động thăm hỏi gia đình một cách không được lịch sự cho lắm”.

Cho dù có hơi khác biệt cũng không khác nghĩa nhiều lắm, tất nhiên tất cả mọi người cũng không phải vì hư ảnh hình cầu búa liềm mà mắng chửi, đơn giản đó chỉ là theo thói quen thốt ra để biểu hiện cảm xúc kích động mà thôi.

Cho nên nói, ngôn ngữ không có từ ngữ tốt xấu hay thô tục, thô tục hay tốt xấu chính là ở người nói và người nghe.

Hư ảnh “MẶT TRỜI CHÂN LÝ” không đề phòng bị dấu ấn thần thánh bắn ra tia sáng xuyên qua, mặc dù nhìn như không có thực chất tính tổn thương, nhưng vẫn có chút ảm đạm.

Sau đó ánh sáng của Mặt Trời Chân Lý bị ánh áng của dấu ấn thần thánh dần áp chế, thậm chí là áp chế đến sát bề mặt của mặt trời chân lý.

Du Đá cũng đã ngừng rên rỉ, hắn dần lấy lại được sức lực đứng dậy chỉ vào còn đứng ngây người người quay phim cười lớn nói.

“Ha ha ha…! Ngươi ám toán ta nhưng không thành công, ta đã nguyện dâng hiến tất cả cho Chủ của ta. Chủ đã ban ân ta, giờ này chủ của ta đã hiển linh.”

Xong lại quay sang những người khác nói:

“Chủ đã đáp ứng lời cầu nguyện của ta, chủ sẽ ban cho ta sức mạng giết sạch tất cả các ngươi. Ta sẽ giết sạch sẽ cả toàn thành này, gà chó không tha.

Ha ha ha …!”

Chưa kịp cười xong đột nhiên Du Đá im bặt, vì dị biến lại tiếp tục nổi lên.

Quyển sách lúc này vẫn đang tự lơ lửng trong không khí, đột nhiên tự lật ào ào, lật đến gần cuối sách.

Thật nhanh chóng chuyển đến một trang khác, đây gần như là trang sách cuối cùng của sách.

Trang sách này đột nhiên thoát ra khỏi sách và bay lên cao, bay cao tới khoảng hai mươi mét, trang sách mới dừng lại.

Cả trang sách sáng lên chói lóa, thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời, tất cả mọi người đôi mắt đều đau nhức, bị ép phải che hoặc nhắm mắt lại, đến khi con mắt đỡ đau đớn lần nữa mở ra thì trang sách cũng hết chói sáng.

Lúc này một hư ảnh khá lớn hiện lên trên không trung, đầu tiên đều có thể thấy một đài cao được trang trí đơn giản bằng rèm vải màu đỏ hình chữ nhật, chính giữa có một ngôi sao 5 cánh màu vàng.

Trên đài cao một vài người đứng, trước nhất ở chính giữa là một chiếc bàn đứng nhỏ, một người đàn ông trung niên đứng trước bàn.

Người này mặc quần áo thực kỳ lạ nhưng lại rất mộc mạc đơn giản, cả người hơi gầy, nhưng không hề mang lại cảm giác yếu đuối, ngược lại tất cả mọi người kể cả Du Đá đều cảm thấy một cỗ áp lực lớn lao.

Kỳ lạ rằng ở thế giới này nếu như cường giả buông ra chính mình khí tràng thì có thể làm cho người khác không dám nhìn, càng cường đại lại càng có thể khiến người khác sợ hãi.

Nhưng người đàn ông trung niên này dung mạo thực bình thường, vầng trán cao, gương mặt hiền từ, tóc đã chuyển màu hoa râm.

Với vóc dáng cao cao, người thanh thanh, râu hơi dài, nước da nâu, từ ngoại hình mà nói hẳn là một người chịu nhiều khắc khổ, nhưng đôi mắt lại sáng như sao trời.

Nhìn thực uy nghiêm nhưng lại thân thiết hiền hòa, chỉ nhìn vào đôi mắt đều cảm thấy tràn đầy yêu thương và ấm áp.

Sau đó một giọng nói ấm áp uy nghiêm vang lên, tất cả mọi người không tự chủ nhẹ lại hơi thở, thẳng lưng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.

Lúc này Lộc Động Đình nhanh chóng gõ bình luận, thực ra cũng không nhiều lời, chỉ là mấy chữ:

“Đại Lãnh Tụ muôn năm”.

Các dòng bình luận khác cũng đều là tương tự, nếu là người Việt hầu hết đều bình luận giống như Lộc Động Đình.

Vì sao nói là hầu hết, tất nhiên không phải là đề cập tới các anh hùng Ducang tộc và con cháu ở sa mạc Ca Li, bởi vì những người này thực ra chỉ là một đám khát nước mà thôi.

Ducang tộc là một bộ lạc được nước Việt gửi qua Mẽo quốc để xâm lược, nhưng Ducang tộc quá kém cỏi cho nên khi vừa mới được gửi qua liền chọn nhầm vào sa mạc Ca Li.

Bởi vì sa mạc Ca Li là không có nước, nên Ducang tộc phát triển khá khó khăn, tất cả mọi người đều ở trong tình trạng khát nước nhiều năm.

Cho nên đã qua mấy chục năm, Ducang tộc vẫn chưa thể công chiếm nổi sa mạc Ca Li.

Trong khi đó Việt quốc đã có thể dùng Bí thư xứ ủy Huê Kỳ là Đỗ Nam Trung để điều hành Mẽo quốc.

Nói gần hết là bởi vì người Việt có không ít đều là quỳ tộc, quỳ tộc vẫn tồn tại từ thời đại cựu kỷ nguyêm cho đến hiện tại.

Quỳ tộc khi nào cũng quỳ liếm nước ngoài, luôn cho rằng nước ngoài là nhất tổ quốc là tệ nhất, quỳ tộc không bao giờ nhận mình là quỳ tộc mà là tự nhận mình là đi theo các quốc gia quý tộc.

Quỳ tộc và Ducang tộc vừa xuất hiện, bình luận liền nhảy ra không ít âm thanh chửi bới Đại Lãnh Tụ.

Ngoài ra ngoài bình luận của người Việt, bình luận của người nước ngoài toàn bộ đều là:

“Việt quốc Đại Lãnh Tụ”

Người đầu tiên bình luận như vậy lại có tên là Đại Đế.

Đúng vậy là Đại Đế, cả thế giới hiện tại không ai dám sử dụng tên Đại Đế, ngoài Đại Đế thực sự cả.

Nói đến Đại Đế thì thực ra Đại Đế tên thật bây giờ không ai biết, nhưng trong truyền thuyết thì từ khi đại đế mới sinh ra, ráng màu bao phủ, sấm chớp đùng dùng, hương thơm kỳ lạ phạn âm ngâm xướng… quên mất Gấu Ngố quốc không thích lừa trọc.

Cha của Đại Đế vốn là đại đệ tử của sư phụ của Đại Lãnh Tụ là đồng chí Lê Nin.

Cha của Đại Đế bởi vì tư chất quá nghiêng về một phía, cho nên chỉ học được của Lê Nin vọng khí thuật.

Thuật này có thể xem thiên địa nhân khí vận, chỉ cần tồn tại liền có thể nhìn thấy khí vận cho dù là người hay trời đất, thậm chí cục đá vô tri cũng có khí vận.

Tuy nhiên vọng khí thuật không phải ai cũng có thể sử dụng, mỗi lần sử dụng đều là giảm bớt thọ nguyên, giảm bớt thọ nguyên đều không giống nhau.

Đại Lãnh Tụ bởi vì thiên phú quá cao cho nên Lê Nin trước khi chết tuyển Đại Lãnh Tụ làm y bát truyền nhân duy nhất, lại là trò giỏi hơn thầy.

Cha của Đại Đế lúc ấy thấy Đại Đế sinh ra có nhiều dị tượng, thì bế lên Đại Đế và sử dụng vọng khí thuật.

Lúc này đột nhiên cuồng phong nổi lên sấm chớp đùng đúng, một tia chớp to như thùng nước đánh xuống bệnh viện nơi đại đế sinh.

Đánh vỡ nát một mảng lớn nóc nhà, thật may không ai bị thương.

Cha của Đại Đế dùng vọng khí thuật xem xét khí vận của Đại Đế xong thì ngửa mặt lên trời hét lớn:

“Con ta ***** có Đại Đế chi tư!”

Sau đó hộc máu ngã xuống, lúc ấy đem tất cả mọi người hoảng hốt, sau đó cha của Đại Đế hôn mê đến mấy ngày mới tỉnh lại, tỉnh lại sau lại trầm mặc không nói gì về việc hôm trước.

Theo lời y bác sĩ có mặt ngay lúc đó nói, tất cả mọi người không ai nghe rõ được cha của Đại Đế gọi tên gì, chỉ nghe rõ được “Con ta” sau đó là “Đại Đế chi tư”.

Cũng bởi không ai nghe rõ tên của Đại Đế, cho nên sau này giấy khai sinh cũng ghi tên là Đại Đế.

Còn nghe nói khi ấy cuồng phong nổi lên, sấm chớp đánh nát một phần mái bệnh viện khiến ai cũng sợ hãi.

Chỉ có Đại Đế vừa sinh ra lại không hề sợ hãi thậm chí còn nắm lấy nắm tay quơ về hướng trên trời.

+++++++lạc đề hơi xa+++++++

Mọi người nghiêm trang túc mục nhìn lên hư ảnh của Đại Lãnh Tụ.

Đại Lãnh Tụ nhìn xuống dưới, sau đó mở miệng nói:

“Hỡi đồng bào cả nước,

Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.”

Vừa nói đến đây, ấn ký thần linh lập tức nổ tung biến mất, mặt trời chân lý lại sáng trở lại, bay càng cao lên trên bầu trời, to dần ra cho đến khi nhập vào trong mặt trời.

Du Đá đột nhiên ngã xuống xụi lơ, giống như mất đi toàn bộ sức lực, trong thân thể bay ra lơ lửng một thân ảnh màu trắng, không rõ ngũ quan nhưng lại làm người khác nhìn là biết đó chính là Du Đá.

Từ không biết cao bao nhiêu trên bầu trời, một cột sáng khổng lồ chiếu xuống, mang theo vô cùng lực lượng.

Sức mạnh khổng lồ khiến cho tất cả đều phải thất khiếu đổ máu nằm rạp xuống đất, cách màn hình đều có thể cảm nhận được vô cùng áp lực.

Cột sáng này phá tan bao nhiêu tầng mây tạo ra một hố lớn, bắn thẳng vào hư ảnh của Đại Lãnh Tụ, nói đúng ra là bao phủ, bởi vì cột sáng này to lớn đến nỗi có thể bao phủ cả tòa thành.

++++++++++++++++++++++++++++

Không ai tham gia hoạt động nhỏ hết á?

Buồn ghê luôn.