Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 76: Ừm... ... TÁC BỊ BỆNH KHÔNG ĐẶT ĐƯỢC TÊN CHƯƠNG THỜI KỲ CUỐI



Lộc Động Đình nói:

“Được rồi, cứ nhanh đi, nhìn đây cũng là vòng cuối rồi, nhiều nhất 5 phút liền xong trận.

Mà anh cũng không biết là em cũng biết chơi trò chơi đấy, anh cứ nghĩ siêu cấp thiên tài như em liền cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm.”

Nguyễn Linh Trúc mặc dù vừa rồi bật cười cũng có cũng bớt đi một chút ngượng ngùng, nhưng Lộc Động Đình nhắc đến việc chơi trò chơi, càng là ngượng ngùng đến cực điểm.

Tưởng tượng đến hành động và lời nói của chính mình vừa nãy, tư thế khiếm nhã miệng phun hương thơm, toàn bộ đều bị Lộc Động Đình nhìn thấy, mặt càng ngày càng cảm thấy nóng.

Nguyễn Linh Trúc trong đầu vừa ngượng ngùng vừa hoảng loạn nghĩ rằng:

“Xong đời! Lần này là xong đời thật rồi, toàn bộ hình tượng tan vỡm nhân thiết đều bị hủy hoại hoàn toàn.

Giờ này hẳn anh ấy sẽ cho rằng chính mình là kẻ lừa đảo, giả vờ ngoan ngoãn thực ra là một cô gái hư.”

Cho nên Nguyễn Linh Trúc giờ này làm sao dám nói đến chuyện chơi trò chơi, sợ tới mức liên tục xua tay lắc đầu nói:

“Không cần, không cần…! Em không chơi nữa…!

Ừm…! Dù sao cũng không thể để mọi người chờ đợi một mình em đúng không.

Đúng, chính là như vậy, không thể để mọi người chờ đợi em.”

Nói xong cũng không ngẩng đầu lên chạy vội xuống nhà ăn.

“A…! Đau quá!”

Nguyễn Linh Trúc cũng bởi vì hoảng loạn chạy trốn, không để ý đường đi, khi đi đến cửa nhà ăn thì va đầu vào cạnh cửa.

Lộc Động Đình thấy Nguyễn Linh Trúc hốt hoảng mà chạy thì cười cười, cầm lấy con chuột ném hết điểm dữ liệu cùn mảnh vụn cho đồng đội, sau đó định thoát trò chơi và tắt máy tính.

Đột nhiên nghe Nguyễn Linh Trúc hét thảm, hắn quay đầu lại thì thấy Nguyễn Linh Trúc ai tay ôm đầu ngồi xổm ở cửa nhà ăn.

Mặc kệ máy tính, Lộc Động Đình nhanh chóng chạy lại chỗ Nguyễn Linh Trúc, Sindragosa từ nhà ăn cũng bước tới.

Lộc Động Đình kéo hai tay của Nguyễn Linh Trúc ra xem xét chỗ bị thương trên trán.

Chỗ bị thương sưng lên một cục, có một vết dài tụ máu, cũng có một chút máu rướm ra từ chỗ da bị trầy nhẹ.

Cũng không phải là cái gì bị thương quá nghiêm trọng, nhưng nhìn thấy Nguyễn Linh Trúc hai tay ôm đầu đôi mắt rươm rướm nước mắt thì đại khái cũng khá là đau.

Đây là Lộc Động Đình suy đoán, vì thực tế vết thương như vậy đối với Lộc Động Đình đều như muỗi đốt inox.

Nói không phải là Lộc Động Đình bây giờ mà là trước đây thậm chí kể cả khi còn nhỏ cũng thế.

Trẻ con nông thôn nếu không bị thương chắc chắn là tuổi thơ không đầy đủ, thậm chí trầy da chảy máu là chuyện hằng ngày.

Và điều vui nhất là mỗi lần bị thương phần lớn đều không ai khóc lóc la lối, bởi vì nếu để người lớn biết.

Bởi vì nếu để người lớn biết, không chỉ không được an ủi mà còn phải ăn một trận trúc xào thịt.

Có thể đảm bảo rằng, trúc xào thịt chắc chắn đau hơn những vết thương nhỏ nhiều lần, không những thế còn đau thật lâu, mỗi trận trúc xào thịt, mông đều bầm tím nổi lằn.

Sở dĩ người lớn làm như vậy là để cho những đứa trẻ vì sợ hãi bị đánh mà không dám quá nghịch ngợm đến nỗi làm mình bị thương.

Sự thực là đây là cách làm phi thường tốt, bởi vì mỗi lần ăn trúc xào thịt xong, những đứa trẻ chắc chắn sẽ chú ý mỗi khi chơi đùa để không tự làm mình bị thương.

Tất nhiên bởi vì là những đứa trẻ cho nên cũng chỉ kéo dài một đoạn thời gian mà thôi, nhiều nhất một tuần bọn trẻ sẽ quên biến bữa tiệc trúc xào thịt ngay thôi.

Cứ tuần hoàn như vậy, vài tuần trẻ con lại bị một trận trúc xào thịt, cho nên chuyện đau đớn trầy da chảy máu đều là chuyện nhỏ.

Lạc đề khá xa.

Lộc Động Đình xem xét vết thương của Nguyễn Linh Trúc thấy là vết thương nhỏ cũng không có gì cần lo lắng.

Không cần làm gì cũng sẽ nhanh chóng hết đau chỉ vài nghày là khỏi hẳn và biến mất không dấu vết, đừng làm bị thương đi bị thương lại nhiều lần là được.

Tuy nhiên dù sao cũng là con gái, Lộc Động Đình cũng biết bị chảy máu vết thương con gái đều lo lắng để lại sẹo, cho nên hắn đi lại mở ngăn kéo bàn máy tính ra lấy một cái băng cá nhân đem lại để dán cho Nguyễn Linh Trúc.

Lúc này Sindragosa cũng yểu điệu đi tới, nói thật sự dáng người cùng khuôn mặt của Sindragosa quả thực là cực kỳ hút hồn.

Không đến mức là đã quen nhìn nhưng cũng không đến mức thèm thuồng hay t*ng trùng lên não, ánh mắt Lộc Động Đình vẫn thường bị Sindragosa lôi kéo.

Mỗi lần ánh mắt tự động bị Sindragosa lôi kéo, Lộc Động Đình lại không tự giác hiện lên những hình ảnh 2ten có tag animal girl hoặc furry.

Sindragosa nhẹ nhàng cúi gập người xuống, an ủi Nguyễn Linh Trúc và dùng lòng bàn tay bao lấy vết thương trên trán:

“Không sao đâu, thả lỏng một chút là được.”

Nói xong thì từ lòng bàn tay trào ra một chút năng lượng ma pháp màu xanh lá, năng lượng nhanh chóng thấm vào vết thương trên trán Nguyễn Linh Trúc.

Chốc lát Sindragosa buông tay ra, vết thương trên trán Nguyễn Linh Trúc đã biến mất, chỉ để lại một cái trán trơn mịn cùng khuôn mặt ngạc nhiên xinh đẹp.

Trong mắt còn rơm rớm sương mù, khóe mắt cũng long lanh 2 giọt sương, Nguyễn Linh Trúc há to miệng ngẩng đầu nhìn Sindragosa.

Thật ra chuyện sử dụng ma pháp hoặc siêu năng lượng hay công nghệ đen nhanh chóng chữa khỏi vết thương không còn là chuyện gì hiếm lạ.

Nguyễn Linh Trúc mặc dù chưa được trực tiếp nhìn tận mắt nhưng cũng đã xem qua trên kênh phát sóng trực tiếp và hình ảnh được quay chụp lại.

Nhưng bởi vì bị chèn ép từ hiệu trưởng cho nên mặc dù làm thiên tài thiếu nữ, chuyên viên nghiên cứu thì Nguyễn Linh Trúc vẫn chưa hề được trực tiếp tiếp xúc với siêu năng lực, nói gì đến cấp tốc chữa thương.

Cho nên mặc dù biết, hơn nữa đây cũng không phải chuyện hiếm lạ, thậm chí còn là thấy quá trình Sindragosa biến đổi hình dạng.

Nhưng đúng thực tế đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với siêu phàm lực lượng, điều này cũng đủ khiến cho Nguyễn Linh trúc ngạc nhiên.

Lên mạng, xem tivi mỗi ngày đều có thể thấy năng lực giả và siêu phàm lực lượng, nhưng được tiếp xúc thật sự, thậm chí chính mình là đối tượng được hưởng dụng siêu phàm lực lượng.

Nguyễn Linh Trúc trong mắt không chỉ là ngạc nhiên còn là nóng cháy quang mang, không chỉ là Nguyễn Linh Trúc đổi lại ai cũng sẽ như vậy mà thôi.

Lộc Động Đình thấy Sindragosa thẳng người dậy thì dời đi ánh mắt khỏi 2 bán cầu khổng lồ của Sindragosa.

Cái này trách không được hắn, Sindragosa cúi người 2 nửa bán cầu khổng lồ trắng bóng cứ hư hoảng trước mặt, cũng không phải là hư hoảng mà là nhét thẳng vào trong mắt của Lộc Động Đình.

Đỡ Nguyễn Linh Trúc đứng dậy, Lộc Động Đình thở một hơi rồi đi lại bàn máy tính cất băng cá nhân lại chỗ cũ.

Nhìn vào màn hình thì nhân vật đã đang đứng trong bão tuyết run cầm cập, thanh máu đã bị đông lại hơn một nửa.

Nhanh chóng thoát trò chơi tắt máy tính, Lộc Động Đình trở lại bàn ăn ngồi, Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc đã ngồi vào bàn nói cười vui vẻ.

Lộc Động Đình ngồi xuống bàn ăn, Nguyễn Linh Trúc thuần thục cầm chén xới cơm cho tất hắn sau đó là Sindragosa cuối cùng là cho chính mình.

Mặc dù đây mới chỉ là lần thứ 2 ăn cơm như thế này, nhưng Sindragosa lại càng yêu thích như vậy.

Tất cả mọi người cùng ngồi gần nhau, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, không có sự khác biệt địa vị, cũng không có sự trống rỗng lạnh lẽo vô tình, chỉ một bữa cơm nho nhỏ nhưng thật ấm áp cùng vui vẻ.

Gắp một miếng thịt giả cầy, Sindragosa dùng miệng nhỏ cắn, thịt được cắt vừa miệng, lại bởi vì là thịt của Deathwing nên chất thịt là cực kỳ tốt.

Cho hết cả miếng thịt vào miệng, cắn một cái, răng ngập hẳn vào miếng thịt, bằng đầu lưỡi và lợi, Sindragosa có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon của thịt chó mặc dù chính cô cũng chữa ăn thịt chó bao giờ.

Sindragosa có thể tinh tế cảm nhận được từng thớ thịt và mỡ đang bao vây chà sát trong miệng, cả khoang miệng cũng tràn ngập nước thịt cùng hương vị thịt chó.

Quả thực là giống như lúc nấu ăn Lộc Động Đình nói một câu “giả cầy ăn như chó”, lúc này Sindragosa thực sự có cảm tưởng “thịt chó cũng ngon bất quá như vậy mà thôi”.

Sau khi nếm thử một miếng thịt, Sindragosa lại gắp thêm môt miếng chuối, có dính đủ sả băn nhỏ và riềng.

Giống như thịt, chuối cũng đã được cắt sẵn thành miếng vừa miệng, Sindragosa nhẹ nhàng nhấm nuốt.

Vừa nãy ăn thịt, Sindragosa cũng cảm nhận được hương vị này, mùi thơm của sả vị bùi giòn của riềng, thêm vào cảm giác tràn đầy khoang miệng.

Khác một chút là thịt thì có cảm giác mềm mịn, chuối lại là săn chắc nhưng bở có hơi dính và thật nhiều tinh bột.

Trong lúc Sindragosa đang cẩn thận hưởng thụ nhấm nháp món ăn thì Nguyễn Linh Trúc đều sắp biến thành sóc nhỏ.

Hai má phồng lên, miệng rất khó khăn mà cố gắng nhai nuốt, tay cũng lia lịa gắp thịt.

Nếu chỉ là thịt bình thường, Nguyễn Linh Trúc cho dù thơm ngon đến thế nào cũng không đến mức phải nhét đầy miệng như vậy.

Nhưng đây là thịt của Deathwing, không phải là gan rồng tủy phượng nhưng cũng là thịt rồng chính hãng.

Cho nên điều này cũng không thể trách được Nguyễn Linh trúc, thật sự là quá ngon lại thêm cảm giác ấm áp tẩy rửa toàn thân bởi năng lượng từ trong thịt rồng, càng làm cho Nguyễn Linh Trúc muốn dừng lại không được.

Lộc Động Đình nhìn thấy như vậy không những không có gì khó chịu, ngược lại trong người lại đột nhiên xuất huyện một chút vui vẻ tự hào.

Đã là đầu bếp, đầu bếp đây chính là người nấu ăn mà không phải những người có thể nấu ăn.

Đầu bếp chắc chắn vui vẻ nhất khi có người yêu thích món ăn chính tay mình làm ra.

Lộc Động Đình nhai nuốt miếng cơm trong miệng xong hỏi Nguyễn Linh Trúc:

“Bây giờ em tính sao? Chuyện của em chậm nhất là chiều mai liền có người đến đọc cho em quyết định thăng chức tăng lương.

Sau đso là một suất xếp lớp du học cho riêng em mà thôi. Ừ, còn chắc chắn là thêm cả điều kiện vô hạn lượng cung ứng tài nguyên tu luyện cho em.

Thế nào có định trở lại làm một vị quang vinh giáo viên nhân dân nữa hay không?”