Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 80: Suy nghĩ của sindragosa



Sindragosa mới được hồi sinh cũng bởi vì chết đã quá lâu nên coi như là trọng sinh cũng đúng.

Chỉ là thân xác và linh hồn mặc dù cũng coi như là đổi lại một lần, nhưng vẫn là dựa vào phần linh hồn và thể xác tồn tại đời trước của Sindragosa.

Bởi vậy Sindragosa cũng không có đương trường vạch trần Lộc Động Đình nói hươu nói vượn lừa dối Nguyễn Linh Trúc.

Chỉ mới ở chung không lâu, Sindragosa cũng biết Nguyễn Linh Trúc chắc chắn được xếp hạng trước chính mình.

Nếu Lộc Động Đình lừa dối để ngăn cản Nguyễn Linh Trúc đi tu tiên, hẳn là có lý do gì đó của hắn.

Nếu như chính mình quấy rối, làm cho Nguyễn Linh Trúc đi tu tiên, sai mất tính toán của Lộc Động Đình, thì chính mình cũng sẽ phải chịu Lộc Động Đình lửa giận.

Cho dù Lộc Động Đình cũng không phải là kẻ bạo ngược gì, Sindragosa cũng không đến nỗi bị đánh chết hay đánh tàn, nhưng bị đánh một trận hẳn là phải chịu.

Cho nên Sindragosa thực thức thời tập trung ăn uống và mặc niệm cho Neltharion.

Bị Lộc Động đình lừa dối một hồi, Nguyễn Linh Trúc từ chờ mong được đi tu tiên được siêu phàm, sau đó trường kiếm đi thiên nhai, ngự kiếm phi hành, lấy đầu kẻ địch ngoài ngàn dặm….

Đến bây giờ cảm thấy tu tiên thật là lừa người, giống như các loại đại sư và chuyên gia thời đại cũ vậy, các loại đại sư và chuyên gia này chỉ biết bốc phét chính mình lại là phế vật.

Nếu các tu tiên đại lão biết được bị Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc khinh thường tu tiên hẳn đều rất tức giận.

Nhưng thật ra cho dù biết được, cuối cùng kết quả vẫn là các tu tiên đại lão hùng hùng hổ hổ hưng sư vấn tội, sau đó bị Lộc Động Đình đánh một trận, bỏ lại một ít bảo bối rồi chật vật chạy trở về.

Dù sao trong vũ trụ Lộc Động Đình chính là vô địch, mà Nguyễn Linh Trúc lại có Lộc Động Đình bảo kê, ai đụng vào ai chết.

Lộc Động Đình thấy Nguyễn Linh Trúc biết nghe lời phải, hơi mỉm cười nói:

“Được rồi, ngoan! Giờ ăn cơm đi, nghỉ ngơi một chút hẳn là có khách nhân đến.”

Nguyễn Linh Trúc khó hiểu nhìn Lộc Động Đình hỏi:

“Sao anh biết, anh có hẹn ai hay sao?”

Lúc này Sindragosa đã ăn uống no đủ, thực ra cũng chỉ là hai chén cơm, cũng không phải Sindragosa ăn ít, mà chính là Sindragosa cũng không cần ăn.

Nếu buông ra ăn, Sindragosa thậm chí có thể ăn hết vài cái Deathwing, bởi vì trong tự nhiên không ít loài động vật đều dễ dàng ăn được lượng thức ăn bằng hoặc nhiều hơn trọng lượng bản thân một ít.

Sindragosa sở dĩ ăn cơm đầu tiên là vì thích cái cảm giác này, Sindragosa đã thấy thật nhiều, việc những người trong gia đình cùng ăn cơm và trò chuyện.

Trước nay vẫn luôn nghĩ rằng đó là kẻ yếu, hơn nữa loài rồng cũng không có truyền thống này.

Cho tới bây giờ đã chết đi một lần, được hồi sinh lại gặp Lộc Động Đình, sau đó đến địa cầu bắt đầu một cuộc sống mới.

Mặc dù mới chỉ một lần, nhưng cảm giác ấm áp cả nhà cùng ăn bữa cơm, đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên Sindragosa cảm nhận được hiểu được hai chữ gia đình.

Cho nên Sindragosa thích cảm giác này, yêu cảm giác này, Sindragosa cũng hiểu được vì sao thật nhiều tộc đàn nhỏ yếu như nhân loại đôi khi lại sẵn sàng hi sinh để bảo vệ đồng loại.

Lý do sau đó đơn giản là vì thèm mà thôi, sau khi được nếm đồ ăn chế biến theo cách thức của người địa cầu, Sindragosa đã yêu luôn mĩ thực.

Cũng không phải là Sindragosa chưa bao giờ ăn đồ ăn của nhân loại, nhưng Azeroth nhân loại làm đồ ăn thì đúng là một lời khó nói hết.

Giống như châu âu thời trung cổ, nhân loại Azeroth cũng chỉ có rất ít cách thức chế biến đồ ăn.

Truyền thống nhất là nướng, nướng là cách thức chế biến món ăn đầu tiên loài người sử dụng, nguyên thủy nhất, rất dễ dàng nhưng cũng phức tạp khó khăn.

Sau đó là hầm, cho tất cả nguyên liệu nấu ăn và nước vào nối sau đó bắc lên bếp lửa để hầm, có thể thử một lần để biết, hầm một nồi như vậy mùi vị sẽ như thế nào, đảm bảo là một lời khó có thể nói hết.

Cho đến bây giờ người Tây Hạ châu vẫn còn giữ lại cách thức này, cho tất cả nguyên liệu nấu ăn vào một nồi hầm, người Việt gọi bằng phiên âm là súp hay xúp.

Tuy nhiên bây giờ món hầm của Tây Hạ châu cũng đa dạng và thơm ngon hơn ngày xưa thật nhiều.

Sau đó là một vài kiểu chế biến món ăn khác, như xông khói, luộc…

Ở quý tộc, món ăn có đa dạng hơn phức tạp hơn cũng ngon hơn, nhưng cũng chẳng ngoài vài loại trên mà thôi.

Có thể thấy ở Azeroth muốn xưng là mỹ thực thì ngoài một vài loại sản phẩm từ tự nhiên như trái cây, mật ong… thì cũng chỉ có một vài món bánh có thể xưng mỹ thực, đại biểu như bánh ngưỡng vọng tinh không.

(Tác giả từng được một người bạn Anh mời ăn món ngưỡng vọng tinh không này, do chính mẹ cô ấy tự tay làm.

Bởi vì ở tại Việt Nam cho nên phải sử dụng cá đông lạnh, nhưng tác giả vẫn thấy ăn khá ngon.

Chỉ là một số người sẽ hơi sợ hãi khi những chiếc đầu cá trừng mắt nhìn, và món ăn này cũng khá tanh.

Nói chung ngưỡng vọng tinh không cho dù ở Anh cũng là một món ăn tiểu chúng, người thích thì sẽ cho rằng rất ngon, không thích thì có đủ lý do để chê, giống như quả sầu riêng ở Việt Nam nói chung và Đông Nam Á nói riêng.)

Cuối cùng lý do quan trọng nhất là vì Lộc Động Đình, bởi vì Sindragosa đã đi theo Lộc Động Đình, nhập gia thì phải tùy tục.

Sindragosa đến địa cầu sinh sống tại địa cầu thì phải theo cách sống của người địa cầu.

Sindragosa ở nhà Lộc Động Đình, thì phải sống theo quy tắc của gia đình Lộc Động Đình.

Quốc có quốc pháp gia có gia phong, cho sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đó, tất nhiên phải là không trái đạo đức và pháp luật.

Lộc Động Đình trước nay chưa bao giờ thích bọn người Đại Rèn Xẻng, tài vì bọn này ngu xuẩn và ngạo mạn.

Lộc Động Đình mặc dù không tiếp xúc hết với tất cả người Đại Rèn Xẻng, nhưng thời cựu kỷ nguyên hắn tiếp xúc với Đại Rèn Xẻng người cũng không ít, không chỉ là Đại Rèn Xẻng mà cả Tàu quốc, hay người Tây Hạ châu cũng nhiều.

Nhưng Lộc Động Đình lại chưa bao giờ có thể ưa được Đại Rèn Xẻng người.

Bởi vì Đại Rèn Xẻng cả đời đều cho rằng Đại Rèn Xẻng là bá chủ vũ trụ, phần lớn người nước nào cũng vậy, khi đi qua một quốc gia khác đều cố gắng học một chút ngôn ngữ của quốc gia đó.

Cũng không cần phải trơn chảy giao tiếp mà chỉ cần môt số như cảm ơn, làm ơn, xin chào… bởi vì đó là tôn trọng tối thiểu khi đến một xứ sở khác.

Khi ở lại lâu năm, phần lớn người nước ngoài đều sẽ học được tiếng bản địa, nhưng Lộc Động Đình tiếp xúc với Đại Rèn Xẻng thì rất ít người có thể nói tiếng Việt.

Trong khi những người Đại Rèn Xẻng này, sống và làm việc trên đất nước Việt, có những người đã có trên 10 năm, vẫn chỉ nói tiếng Đại Rèn Xẻng hoặc là tiếng Anh mà thôi.

Lộc Động Đình từng vô tình nghe được một người mới bát đầu học việc đến từ Đại Rèn Xẻng nói chuyện với tiền bối của mình.

Nội dung như sau:

(Chú ý: Đây là kinh nghiệm có thật của tác giả, cũng mang theo ý kiến cá nhân của tác giả.

Ai không vui có thể bỏ qua đoạn này. Không ảnh hưởng đến cốt truyện.)

Năm ấy Lộc Động Đình được một người bạn mời đi ăn tại một nhà hàng kiểu Xẻng ở TP Đại Lãnh Tụ, nhà hàng có một quầy ba dài và đầu bếp đứng bên trong quầy ba để nấu ăn cho thực khách xem trực tiếp.

Ngồi ở chờ gã đầu bếp người xẻng là chủ nhà hàng và phụ bếp của hắn làm đồ ăn, xung quanh còn mấy bạn trẻ ngồi chờ món ăn.

Lộc Động Đình thấy thực đơn thì giật mình với giá tiền, liền nói với bạn của hắn, về việc món ăn thì bình thường mà giá cả lại trên trời, đi nhà hàng Việt ngon và rẻ hơn.

Bênh cạnh là một thanh niên thời thượng cùng bạn gái cũng thời thượng không kém, dùng điện thoại quả táo chụp ảnh lia lịa, nghe Lộc Động Đình nói chuyện giá thực đơn có giá quá cao với bạn của hắn.

Hai người kia liền xì một tiếng khinh thường nói tác giả là “Đồ nhà quê!” sau đó phổ cập cho Lộc Động Đình:

“Đây là nhà hàng Xẻng, nhà hàng cao cấp, đầu bếp là người Xẻng cho nên nhà hàng Việt không bao giờ so sánh nổi. Nhà hàng này mở gần 10 năm rồi”

Lộc Động Đình vốn là đồ nhà quê thật nên cũng không giận, biết nghe lời phải tiếp thu ý kiến quần chúng.

Quan trọng nhất là từ trong xương kiêu ngạo Lộc Động Đình cũng không thèm để ý một vài cái thiểu năng trí tuệ xem vào việc người khác.

Lộc Động Đình cùng bạn vẫn ở ăn ở nhà hàng xẻng này, Lộc Động Đình gọi món mỳ udon rong biển, thêm một con bạch tuộc, bạch tuộc được chế biến nhiều cách, nướng hấp, và một phần nấu với nước dùng mì.

Ăn miếng đầu tiên Lộc Động Đình liền nghĩ rằng mình nên ăn mì tôm.

Chuyện món ăn không hợp thì cũng không có gì đáng nói, quan trọng là đầu bếp cùng phụ bếp trò chuyện.

Tân nhân: ”Thưa tiền bối, làm sao để học tiếng Việt nhanh hơn ạ, tiếng Việt quá khó khăn, mấy tháng rồi em vẫn chỉ mới học được một chút.”

Tiền bối: “Không cần phải học, hãy nói tiếng Đại Rèn Xẻng mọi lúc mọi nơi, như vậy phần lớn mọi người đều không hiểu, sẽ có cảm giác cao thâm khó đoán.

Quan trọng nhất chính là tiếng Đại Rèn Xẻng là ngôn ngữ cao quý nhất, sử dụng để nói chuyện với người Việt quốc chính là ban ân chúng.

Người Việt rất sùng bái người nước ngoài, chỉ cần nói tiếng nước ngoài sau đó làm cái gì cũng sẽ cao quý hơn.

Giống như chúng ta làm đầu bếp, chúng ta chỉ cần nói tiếng Đại Rèn Xẻng khi nấu ăn, những người Việt ngu ngốc kia chính là sẽ tung hô, thậm chí sẽ coi cách chế biến món ăn của Đại Rèn Xẻng chúng là cao cấp hơn.

Như vậy chúng ta có thể đem giá tiền định giá càng cao càng tốt, phần lớn người Việt sẽ chẳng hiểu tiếng Đại Rèn Xẻng cho nên cho dù có chửi bọn chúng chỉ cần cười chúng nó sẽ quỳ xuống đưa tiền.”

Nội dung câu chuyện Lộc Động Đình không biết vì hắn không biết tiếng Xẻng, nhưng đang ăn một nửa thì người bạn của Lộc Động Đình nổi giận đùng đùng xổ ra một đống tiếng Xẻng với đầu bếp sau đó thanh toán ra về.

Lộc Động Đình gặng hỏi thì người bạn này thì được cho biết nội dung như trên.

Từ đó Lộc Động Đình không hề quan hệ gì với mấy đứa Xẻng nữa.

Trước đó Lộc Động Đình mỗi khi đọc truyện đến đoạn bọn Tàu nói xấu bọn Xẻng thì hắn đều lướt qua vì không.

Lộc Động Đình nghĩ:

“Bọn Tàu này thật xấu bẩn, mặc dù nói có thù với bọn Xẻng cũng không cần lúc nào cũng đều kì thị nói xấu nhiều như vậy.

Giống như người Việt có thù với Gà Gô quốc, với Mẽo quốc, với Đại Rèn Xẻng và nhiều nhất là với Tàu.

Chúng ta nhớ thù là vẫn phải nhớ, lịch sử không thể mai một, nhưng chẳng bao giờ lúc nào cũng để bên miệng như vậy, nói xấu kẻ thù không làm chúng ta mạnh hơn.

Nhưng sau vụ đó Lộc Động Đình cũng có thông cảm với bọn Tàu nhiều hơn, bọn Đại Rèn Xẻng đôi khi không ưa được.