Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 92: Học bá khủng bố



Đạo môn có ý thức rất rõ về lý luận này, đề xướng cụ thể sự kết hợp ăn uống với dưỡng sinh.

Ăn uống là cần thiết cũng là quan trọng nhất, nhưng không phải là ăn gì cũng được, mà phải biết cái gì nên ăn cái gì nên ít ăn.

Thậm chí trong dưỡng sinh của đạo môn cũng không đề cập đến việc khuyên nên ăn nhiều cái gì.

Bởi vì những thứ không tốt cho cơ thể thì có thể ít ăn, nhưng cho dù những thứ tốt bổ cũng không nên ăn nhiều, không phải cứ bổ ăn nhiều sẽ tốt.

"Tứ khí nhiếp sinh đồ" nói:

"Trăm bệnh sinh ra phần lớn là do ăn uống. Họa hoạn do ăn uống còn hơn cả sắc dục, sắc dục có thể tuyệt lâu ngày nhưng ăn uống không thể nghỉ một bữa. Ích cho người cũng nhiều, mà hại cho người không ít".

Tôn Tư Mạc viết trong "Thiên kim phương" rằng:

"Lời nói phải cẩn thận, ăn uống phải mức độ.

Kẻ giỏi dưỡng sinh thì ăn trước khi đói, uống trước khi khát, ăn nhiều lần mà lượng ít, không nên dồn ăn thật no.

Thường làm sao cho tuy đói mà no, tuy no mà đói. Quá no thì hại tỳ phế, đói thì hại khí".

Đào Hoằng Cảnh trong "Dưỡng tính diên mệnh lục" đưa ra nguyên tắc "Ẩm thực hữu tiết", cho rằng mức độ no đói, thời gian sớm tối và lượng thức ăn phải tuân theo mức độ và hạn chế nhất định, phản đối ăn uống quá no.

Trong "Hoàng đế nội kinh - Thượng cổ thiên chân luận" của Tàu quốc cũng đã có nói đến.

Hoàng đế hỏi Kỳ Bá rằng:

"Ta nghe người thượng cổ đều sống đến trăm tuổi mà sức chưa suy.

Người thời nay tuổi mới 50 mà động tác đã suy yếu, đó là do thời thế khác chăng?

Hay người tự làm mất?"

Kỳ Bá đáp rằng:

"Người thượng cổ hiểu về đạo, rập theo âm dương, hòa cùng thuật số, ăn uống có mức độ, nghỉ ngơi có mức thường, không làm nhọc mình, vì thế mà dưỡng được hình và thần, sống trọn tuổi trời, qua trăm tuổi mới đi.

Người thời nay thì khác, uống rượu như nước, lấy vọng làm thường, say rồi nhập phòng, chân tinh cạn kiệt, chân khí hao tán, không biết thỏa mãn, chẳng chế ngự thần, thức ngủ vô độ, cho nên 50 tuổi đã suy…".

Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác của Việt quốc thời xưa cũng khuyên mọi người:

“Ăn uống có tiết chế, nghỉ ngơi có giờ giấc, không phí sức bậy bạ.”

“Người đời nay uống rượu như uống nước, làm việc bậy bạ coi như sinh hoạt bình thường, rượu say rồi nhập phòng, sắc dục quá độ, dục vọng làm kiệt hết tinh khí, tan hết chân nguyên.

Không có ý thức bảo vệ đầy đủ, thường hay sử dụng tình dục quá nhiều.

Làm việc, nghỉ ngơi không có giờ giấc cho nên nửa đời người thì đã suy nhược.

Tách rời khỏi phép dưỡng sinh thì không thể tận hưởng hết tuổi thọ.”

Không những thế Hải Thượng Lãn Ông còn khuyên mọi người nên chú trọng việc vận động kết hợp với lao động vànghỉ ngơi để tăng sức khỏe.

Ông cũng xem việc lao động ở nông thôn vào buổi sáng kết hợp với lao động trí óc và chân tay là phương thức rèn luyện thân thể rất tốt.

Như vậy rõ ràng việc muốn thân thể khỏe mạnh sống lâu là không thể dựa vào việc ngồi một chỗ thiền định, hay ăn kim đan, càng không thể là nhờ vào việc khổ tu ép xác.

Mà quan trọng nhất chính là ăn uống đầy đủ dinh dưỡng hợp lý, sau đó chính là vận động đúng mức vừa phải.

Người đời nay lại phần nhiều trở lại cho rằng một chút vận động tập luyện sau đó lại ngồi thiền liền có thể đảm bảo tinh thần và thể xác khỏe mạnh.

Thực tế cho đến nay, trường sinh khỏe mạnh đều là người bỏ sức lực ra làm việc, lại ăn uống đầy đủ hợp lý, mà không phải những kẻ ở trong nhà luyện tập yoga và ngồi thiền.

+++++++++ đôi khi lạc đề thật xa thật xa +++++++++

Trở lại vấn đề học bá chơi trò chơi khủng bố như thế nào.

Nguyễn Linh Trúc trước đây bởi vì đôi tay đôi khi theo không kịp đại não liền nghiên cứu chế tạo phần mềm tự chơi trò chơi, sau đó bởi vì phần mềm quá khủng bố cho nên cảm thấy trò chơi nhàm chán mà gần như nghỉ chơi trò chơi.

Nhưng mặc dù chơi trò chơi thời gian ít đi, tay chân đối với những tình huống cần thao tác phức tạp nhanh chóng cũng theo không kịp đại não.

Nhưng Nguyễn Linh Trúc dù sao là thiên tài thiếu nữ, dựa vào tự học liền có thể lập trình được phần mềm tự chơi game thần chắn sát thần phật chắn sát phật.

Bởi vậy từ khi giảm thật nhiều thời gian chơi trò chơi và chăm chú học tập, Nguyễn Linh Trúc lại toát ra một ý nghĩ:

“Nếu phần mềm có thể lập trình để tính toán rồi điều khiển trò chơi nhân vật theo các hợp lý nhất, cũng giống như các loại thiểu năng trí tuệ nhân tạo chơi các loại cờ.

Thiểu năng trí tuệ nhân tạo khi chơi cờ sẽ giải toán tính toán rất nhiều các bước đi có thể, sau đó lựa chọn bước đi có lợi nhất và ngắn nhất, sau đó dễ dàng đánh bại người chơi khác.

Như vậy nếu chính mình cũng tính toán không bỏ sót như vậy có thể hay không cũng dễ dàng đánh bại đối thủ mà không cần phải có quá nhiều động tác phức tạp trong thời gian ngắn.”

Nghĩ vậy Nguyễn Linh Trúc bắt đầu thử nghiệm, trước tiên đối với các trò chơi Nguyễn Linh Trúc đều đem các loại chỉ số nhân vật và bản đồ cùng vật phẩm nhớ kỹ.

Sau đó sử dụng những chỉ số này để tính toán chi tiết mỗi lần chơi, lúc đầu hơi khó khăn vì chưa quen thuộc.

Nhưng không hổ là thiên tài thiếu nữ, chẳng tốn quá nhiều thời gian, Nguyễn Linh Trúc đã có thể thong dong tính toán.

Năng lực khủng bố đến nỗi mỗi lần chơi các trò chơi đối kháng, Nguyễn Linh Trúc gần như bất bại.

Nếu chơi các trò chơi có đồng đội, chỉ cần đồng đội thao tác và kỹ thuật đủ đạt được yêu cầu, thì cho dù ai phía đối diện cũng là bị đánh tới hoa rơi nước chảy.

Thậm chí Nguyễn Linh Trúc tính toán còn kinh khủng đến nỗi bắn Sacred Arrow của Mirana, hay Meat Hook của Butcher tỉ lệ trúng mỗi trận thường lên tới trên 90%.

Không thể không nói là cực kỳ khủng bố, nhiều người sẽ cãi rằng tỷ lệ này thật nhiều người cũng làm được.

Nhưng thông thường sẽ sử dụng kỹ năng trong vùng sáng hoặc khi đối phương từ vùng sáng đi qua.

Nguyễn Linh Trúc lại hoàn toàn không cần, thậm chí Nguyễn Linh Trúc đều có thể tính toán được bước đi của kẻ địch từ khi bắt đầu đi ra từ Fountain.

Có nghĩa là gần như mỗi bước đi thậm chí mỗi sát thương kẻ địch gây ra Nguyễn Linh Trúc đều có thể tính toán gần như chính xác, sở dĩ không nói chính xác vì dù sao việc gì cũng có xác suất.

Cho nên mỗi lần vào trận đấu, chỉ cần đồng đội nghe Nguyễn Linh Trúc chỉ huy liền không có không thắng, cho dù đôi khi có chút khúc chiết nhưng cuối cùng vẫn là giành được thắng lợi.

Lộc Động Đình ngồi xem Nguyễn Linh Trúc xuất sắc chơi xong trận đấu, cười nói với Nguyễn Linh Trúc:

“Ghê quá, chơi thế này hôm sau mà có người khác rủ sao anh dám chơi.

Không nhờ nữ tiến sĩ vẫn có thời gian cày game à, đừng nói là dến giờ dạy liền để học sinh tự học sau đó ngồi chơi trò chơi nhé.”

Nguyễn Linh Trúc kết thúc trận hai tay đan vào nhau lật ngược bàn tay về phía trên vươn lên đỉnh đầu đấu thoải mãi duỗi lười eo.

Quy mô không nhỏ bộ ngực bị đơn bạc áo thun ép lại một chút, lại càng thấy thêm đầy đặn.

Lộc Động Đình nuốt nước miếng một chút, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn vào 2 nửa bán cầu kia.

Nguyễn Linh Trúc thấy Lộc Động Đình không chớp mắt nhìn chính mình, hơi có chút xấu hổ, nhưng lại có chút vui mừng.

Nghe Lộc Động Đình nói đùa, liền cũng cười trả lời:

“Không có, từ lâu lắm rồi em chẳng chơi trò chơi nhiều. Ngày thì thường là một buổi lên lớp, một buổi ở phòng thí nghiệm hoặc đọc và nghiên cứu tài liệu.

Bình thường chỉ ăn cơm xong một hồi mới chơi trò chơi vài tiếng đồng hồ rồi đi ngủ.

Như trò chơi Nhặt Mót này, em cũng mới chỉ lần thứ 2 chơi mà thôi, dù sao mấy trò chơi này phần lớn đều gần giống nhau cũng chẳng bao nhiêu khó.”

Lộc Động Đình nghe xong cảm giác Nguyễn Linh Trúc đang là khoe chỉ số thông minh ưu việt, cũng là đem chỉ số thông minh của hắn nghiền áp dẫm đạp trên mặt đất.

Bởi vì đối với Lộc Động Đình, mặc dù nói chơi tốt trò chơi cũng không phải là khó, nhưng chơi được đến trình độ như Nguyễn Linh Trúc thì hắn cũng chỉ đôi lúc xuất thần làm được.

Bình thường bởi vì cũng coi như là khá thông minh, cho nên Lộc Động Đình chơi trò chơi đối kháng nào cũng coi như là thuộc cao thủ.

Nhưng chắc chắn không thể nào chỉ mới chơi lần thứ 2 mà có thể trở thành cao thủ hàng đầu được.

Hơn nữa bởi vì Lộc Động Đình cũng không bỏ quá nhiều thời gian chơi trò chơi, tuy nói không phải một ngày vài tiếng đồng hồ như Nguyễn Linh Trúc, nhưng thông thường cũng chỉ là vào những thời gian rảnh mà thôi.

Như vậy nếu tính trung bình ít nhất một ngày thời gian Lộc Động Đình cũng có khoảng một phần tư là chơi trò chơi, lại thêm cũng có chút thông minh, tay chân cũng coi như là nhanh nhẹn linh hoạt, Lộc Động Đình lại cũng so ra kém Nguyễn Linh Trúc.

Đây quả thật không phải là thông thường chênh lệch, Lộc Động Đình chơi trò chơi, đôi lúc nếu gặp phải tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không ngán ngại cho lắm.

Thậm chí có quá nửa đều có thể chiến thắng đối phương, cho nên hắn cũng thường khinh thường nghĩ rằng:

“Chính mình mặc dù chơi trò chơi, nhưng cũng không dành quá nhiều chú ý cho trò chơi.

Nếu chính mình luyện tập cả ngày như tuyển thủ chuyên nghiệp, hẳn là đem tuyển thủ chuyên nghiệp dẫm trên mặt đất.”

Bởi vậy hiện tại Lộc Động Đình cũng cảm nhận được tâm tình của những tuyển thủ chuyên nghiệp bị hắn đánh bại.

Quả thực bị như vậy nghiền áp thực là trong lòng nghẹn một cơn tức, rất muốn đánh người.

Lộc Động Đình giơ bàn tay lên cao hạ xuống vỗ nhẹ đầu của Nguyễn Linh Trúc, hắn cũng chỉ hơi hù dọa, dù sao Nguyễn Linh Trúc đẹp như vậy hắn luyến tiếc đánh.

Đúng vậy Lộc Động Đình mặc dù vô địch vũ trụ nhưng vẫn là cái tục nhân, tục đến không thể tục hơn.