Vừa Đủ

Chương 1



Gần tết, gallery nghệ thuật đương đại Thu Thành mở một cuộc triển lãm tranh. Một ngày sau buổi khai mạc, Ngô Thần ghé tham quan, vừa đúng buổi chuyên đề /trên-không/. Triển lãm thuộc về riêng một họa sĩ còn rất trẻ, tác giả của tất cả các bức tranh được trưng bày, Ngô Thần không hiểu chuyên môn, người dự lãm khá đông, cậu bị dồn đẩy mấy phen, chen đến cạnh bức vẽ tên /gọi-mây/, trên nền tranh là tầng tầng lớp lớp mây đủ màu, lại chẳng gợi ra chút cảm giác âm thanh nào. Nhưng cậu cứ sững người ra nhìn, đến khi bị ai đó từ đằng sau vỗ vai, liền theo bản tính rụt rè mà nói ngay “xin lỗi”, vội kéo sụp vành mũ, co người nép qua một bên nhường chỗ. Đối phương bật cười, gọi dò “Ngô Thần?”

Người đàn ông dáng người cao ráo, khí chất đàn áp hiển lộ mạnh mẽ khiến Ngô Thần bất giác lùi ra sau, nhíu mày lục lạo trí nhớ, thốt ra một danh xưng, “Chu… Học trưởng?”

Chẳng phải muốn xưng người ta học trưởng gì, nhưng tạm thời cậu không nhớ ra tên của đối phương, mang máng biết người này học trên cậu hai khóa, sinh hoạt trong hội học sinh, luôn nhìn thấy bóng dáng anh ta trong tất cả các hoạt động của trường. Đều là người Thu Thành, cậu và Liên Vũ từng đôi ba lần ăn cơm chung với vị học trưởng này, nhưng không tính là chỗ thân quen.

“Chu Cánh.” Đối phương tự xưng tên. Ngô Thần lúng túng chớp mắt, “Chào anh.”

Trước nay Ngô Thần đều không giỏi giao tiếp, Chu Cánh nhìn ra cậu ngại ngùng, chủ động hỏi, “Cậu còn học vẽ à?”

Năm ấy Ngô Thần thi vào trường đại học tổng hợp khá có tiếng, nhưng thành tích cậu bình thường, đậu trên điểm sàn một chút, học chuyên ngành thống kê. Đến năm thứ hai, Liên Vũ tham gia câu lạc bộ mỹ thuật tạo hình, ngày ngày cùng đồng bọn nghiên cứu hình xăm, Ngô Thần cũng từ dạo đó mà nhập hội. Cậu không giỏi giang, phàm chuyện gì cũng hậu đậu, lúc ấy chỉ là muốn được ở cạnh Liên Vũ nhiều một chút.

Dù đa số thời điểm Liên Vũ chẳng thèm để ý đến cậu.

“Không ạ.” Ngô Thần lắc đầu.

“Vậy thích tranh?”

“Cũng không ạ.”

Im lặng một chốc, Chu Cánh lại nói, “Tác phẩm của Trần Quân không tệ nhỉ.”

Ngô Thần lí nhí “dạ”, đến khi Chu Cánh tạm biệt quay đi, cậu mới ngờ ngợ Trần Quân là tên họa sĩ của chuyên đề triển lãm này.

_

Chớp mắt đến đêm giao thừa.

Bố Ngô Thần mất sớm, cậu và mẹ từ lâu không còn liên hệ với họ hàng bên nội, cơm tất niên chỉ có hai mẹ con.

Dùng bữa xong thì tầm tám giờ tối, Ngô Thần ngồi chậm chạp bóc vỏ quýt, lòng dạ bồn chồn, quả nhiên chốc sau đã bị mẹ gặng hỏi cuộc sống dạo này thế nào.

Trên đầu ngón tay là mùi quýt dìu dịu, Ngô Thần gật gù đáp rất tốt, rồi len lén nhìn mẹ. Mẹ cậu không hỏi thêm, đoạn xoa đầu cậu, “Sau này có dự tính gì không con?”

Sau khi chia tay Liên Vũ, mẹ đều rất luôn quan tâm đến cuộc sống riêng của cậu. Ngô Thần không biết phải làm thế nào, cố gắng tỏ ra mình công việc bề bộn. Căn bản chuyện làm ăn của tiệm xăm khá tốt, số lần cần cậu đích thân ra trận không nhiều. Tay nghề cậu bình bình, khách quen của tiệm mỗi lần đến xăm đều tìm hai cô thợ đồng tính Tiểu Thanh và Tiểu Bách. Họ cùng Ngô Thần đã đổ dồn mọi công sức vào cái tiệm xăm này, cũng là hai trong số bạn bè ít ỏi mà Ngô Thần có. Lý do hai cô gái không đầu quân sang tiệm xăm khác chẳng qua là được bao ở, không cần phải ra ngoài tìm thuê phòng, không cần dậy sớm chải chuốt hớt hải chạy đi làm, mặc kệ khách khứa quái đản như nào sáng sớm đập cửa, hai người bật dậy trèo xuống giường liền đè người ta xuống xăm ngay. Tình cảm đôi bên cũng do mỗi ngày chung giường mà được bồi đắp, lâu ngày quen thuộc nhìn đối phương không rửa mặt không chải đầu, không có tật xấu nào là không thể chấp nhận.

Đến mười giờ, Ngô Thần nói có hẹn bạn đi chơi, liền rời nhà. Người yêu của mẹ sắp đến, không để bà cô đơn đón giao thừa.

Đi taxi đến quảng trường Thu Hà, Ngô Thần mông lung nhìn quanh, để mặc dòng người trên phố cuốn đi. Bất giác đến trước chùa Quảng Hóa.

Đêm giao thừa phải đến chùa Quảng Hóa thắp hương đã thành thông lệ của Thu Thành, dòng người tấp nập tiếp nối vào ra cổng chùa.

Tết năm ngoái, tầm giờ này Ngô Thần đang ở quán bar. Đúng tám giờ tối cậu sẽ chờ Liên Vũ ở góc ngã tư gần nhà gã, đợi gã lái xe tấp vào, bấm kèn inh ỏi giục cậu lên xe. Hai người ở trong bar uống rượu, đánh bài. Nhớ năm ba đại học, Ngô Thần chơi thua, chọn mạo hiểm, người thắng ra lệnh cậu tùy tiện tìm ai đó mà hôn, cậu không dám, nhìn Liên Vũ cầu cứu. Gã lại thờ ơ ngó quanh, nói chọn người thứ năm tính từ bên tay trái của Ngô Thần. Nên cậu bị một thằng nhóc đè chặt xuống ghế hôn hơn mười giây, đối phương nương theo ánh đèn mờ ảo trong phòng mà thò tay vào trong áo cậu, véo đầu v* cậu đỏ lựng lên. Ngô Thần phẫn nộ chỉ biết lau nước mắt, Liên Vũ khoái trá hỏi cậu thích không?

Khi ấy, cậu đã nghĩ gì? Chống chế là gã uống say rồi.

Bị dòng người đẩy vào trong đại sảnh chùa, chưa kịp nhìn ngó xung quanh đã đứng trước bậc thềm điện Đại Hùng. Ngô Thần không mua nhang đèn, hai tay trống không, cố đứng thẳng, cúi đầu lạy Bồ Tát, xin cho mẹ mình mạnh khỏe, mong bạn bè đều sẽ gặp may, không dám cầu thêm điều thứ ba vì sợ Phật chê lòng mình tham lam, liền mím môi lùi ra. Cậu không có nơi viếng chơi, bần thần rẽ vào đình ngồi nghỉ chân dưới táng mai vàng. Đương lúc nhập nhèm chợt ngủ thì di động trong túi quần đổ chuông.

Năm phút nữa là mười hai giờ, Tư Tịch gửi tin nhắn [Chúc mừng năm mới nha Ngô Thần! Đang làm gì đó, chơi SM hả?]

[Chúc mừng năm mới.]

[Trả lời nhanh vậy, thế là chưa có bồ rồi.]

Ngô Thần bật cười, gửi một cái emo rồi tắt điện thoại. Người viếng chùa đã đông hơn, ngẫm mình chẳng cách nào chen ra được bèn ngồi yên đếm ngược, chờ tiếng pháo hoa.

Sau đó, giữa bề đám đông tung hô chúc mừng, cậu thấy Chu Cánh. Nhớ lần trước gặp anh lại không nhìn kĩ mặt.

Chu Cánh vận một thân đồ đen, áo khoác dạ mở bung, mi mắt khẽ buông, dưới trời hương khói mờ ảo, đôi mắt anh có vẻ dịu dàng. So với lần trước thì đã bớt lạnh lùng hơn.

Ngô Thần rụt người lại, kéo mũ áo trùm kín đầu, dù biết Chu Cánh sẽ không nhìn thấy cậu, nhưng vẫn không muốn xuất hiện cảnh gặp nhau tình cờ rẻ tiền, cũng không biết phải giải thích một mình đến nơi này thế nào.

Chu Cánh di chuyển rất chậm giữa đám đông. Phía trước anh là một cậu thanh niên hơi gầy, dáng người nhỏ hơn anh, bị dòng người xô đẩy mà lảo đảo. Chu Cánh liền nắm chặt vai đối phương, thanh niên bật cười, nhích kề lại gần anh nói gì đó.

Ngô Thần lại ngẩn ra. Người thanh niên đó hình như là Trần Quân, họa sĩ chuyên đề triển lãm.

Ảnh của Trần Quân được dựng trước gallery, dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi gây chú ý, dù không để tâm nhưng Ngô Thần khó mà quên được gương mặt này.

Cậu đưa tay ôm chặt hai vai đang khẽ run run trong gió lạnh.

Đêm giao thừa lại cùng đến chùa Quảng Hóa thắp hương, tình cảm đôi bên thật không đơn giản.

_

Qua tết, nhịp sống lại ổn định. Đầu tháng ba, Ngô Thần mỗi ngày ru rú trong tiệm xăm, nghĩ ngợi thiết kế thêm mấy hình xăm mới. Cậu đi coi triển lãm cũng là vì muốn có thêm cảm hứng, nhưng tài năng có hạn, loay hoay bôi xóa cũng không họa được hình nào tử tế. Cho đến tận cuối tháng, Tiểu Bách thực sự không thể nhìn nổi ông chủ ngày ngày rầu rĩ, nói đùa cậu không cần cố gắng thế đâu, tay nghề hay đồ án thì tiệm mình cũng đứng nhất Thu Thành rồi, chỉ cần cậu chịu khó mỗi ngày ra cửa đứng chào mời khách thì tình hình làm ăn sẽ tốt thôi. Khi chưa chia tay Liên Vũ, Ngô Thần vẫn luôn ăn bận theo phong cách mà gã chuộng, mùa đông không được mặc áo len mà phải mặc đồ bó để phô diễn đường cong cơ thể, mùa hè thì càng khỏi nói, hở được bao nhiêu thì hở. Ngô Thần không thích chỉ biết trốn trong phòng, hạn chế ra gặp khách hàng. Bây giờ đường ai nấy đi, áo quần mặc theo gu mình thích, nhưng thói quen trốn tránh đó vẫn không đổi. Bị Tiểu Bách trêu, cậu lại vò áo không đáp, đến khi được Tiểu Thanh giải vây, lôi túm Tiểu Bách ra ngoài sảnh.

Ngô Thần nhìn tập tranh đã vẽ suốt thời gian qua, dợn nghĩ nếu mình không làm việc này thì còn có thể làm cái gì khác nữa?

Vài ngày sau, hình xăm mới cũng không thể nào hoàn thiện, Ngô Thần ngồi dán chặt trên ghế mà bần thần, tâm tư lại không hề áp lực. Cuối tuần bỗng nhận được cuộc gọi từ chủ nhà, bảo hợp đồng cho thuê đã hết hạn. Tiền thuê nhà thanh toán trọn một năm, đến kì rồi mà Ngô Thần không nhớ. Trước đây đều là Liên Vũ ra mặt, cậu sợ bản thân không đủ khả năng đàm phán với chủ nhà. Hò hẹn thời gian cụ thể, Ngô Thần lên mạng học cách chém gió, lại chẳng chữ nào vào đầu. Thầm nghĩ có nên nhờ Tư Tịch và Thẩm Lạc Thâm giúp đỡ, lại sợ gây phiền hà cho người ta. Cậu biết mình yếu đuối, đôi khi chỉ vài ba chuyện cỏn con với người khác thôi mà cũng bị cậu phóng đại lên, khó lòng đối mặt, nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Phải sửa.

Đến tối, cậu do dự một thôi một hồi mới dám rời tiệm bắt xe đi tới một quán bar ở phố bắc.

_

Phong Lâm là phố ăn chơi nổi tiếng nhất Thu Thành, giá thuê mặt bằng vô cùng đắt. Chủ nhà tên Nhiếp Ảnh, thường xưng anh Nhiếp, gia cảnh giàu có, vô công rồi nghề, ngày ngày vào ra sòng bài quán bar. Địa điểm gặp mặt gã chọn là hộp đêm tên Bằng Lộ Thanh mà Ngô Thần từng có lần ghé vào. Có thể nói, cậu rành rẽ mọi quán rượu ở Thu Thành hơn bất cứ ai.

Nhiếp Ảnh một mình ngồi ở cái bàn giữa sảnh tầng hai, trên bàn để sẵn chai tequila lớn đã vơi một nửa. Từ phía xa Ngô Thần trông thấy gã mới e dè bước tới. Nhiếp Ảnh tuổi tầm ba mươi, tóc húi cua, mặt gãy dài như mặt ngựa, dân sống đêm nên hai mắt thâm quầng, hàm răng trắng hếu mỗi khi cười trông rất dữ tợn, luôn tỏ ra lầm lì. Vừa thấy Ngô Thần, gã không chút ngạc nhiên, xẵng giọng hỏi, “Chú mày chia tay Liên Vũ thật à?”

Nghe một người lạ hỏi về cuộc sống riêng khiến Ngô Thần vừa không vui vừa khó chịu. Quá khứ có với Liên Vũ là một mảnh đời phóng túng hoang đường, nhuốc nhơ đến chẳng muốn nhớ lại. Cậu siết chặt hai bàn tay đặt trên đầu gối, cắn môi “ừ” một tiếng. Nhiếp Ảnh dùng ly rượu dộng nhẹ xuống bàn ra lệnh, “Ngước đầu lên, tao xấu lắm nên mày không dám nhìn ư?”

Ngô Thần vội vàng lắc đầu, mặt đỏ ửng, lắp bắp một hồi mới phun ra được hai tiếng “anh Nhiếp”.

Nhiếp Ảnh liền giễu, “Làm như là con nít bị tao khi dễ vậy? Mày bao lớn rồi?”

Cậu lúng túng đáp, “Dạ 25 ạ.”

“Vậy tiền thuê nhà cũng giống tuổi, tăng 25% vậy.”

Ngô Thần giật mình trợn mắt ngoác mồm nhìn lên.

“Chọc mày thôi, sao lại dễ dụ thế cưng!” Nhiếp Ảnh cười đến sặc khói thuốc, vui sướng đập bàn.

Suy đoán câu nói của đối phương một lúc, Ngô Thần mới run run lấy hai tờ giấy hợp đồng hơi nhăn từ trong túi ra, bày lên trên bàn. Mấy lời ngon ngọt học trên mạng cũng quên sạch béng, chỉ im lặng ngồi chờ.

Nhiếp Ảnh ngừng cười, rót ly rượu đẩy tới trước mặt Ngô Thần, nói, “Hôm nay tao hẹn chú mày ra không phải là để nói chuyện tiền nhà…” Thấy cậu mơ hồ nhíu mày, gã liền hất mặt, “Tao có thằng bạn hơi bị thích mày, muốn lên giường với mày, chịu không?”

Cả người cậu bỗng chốc liền lạnh toát, tay chân cũng cứng đờ, bấy giờ mới nhận ra có một người đàn ông trung niên ngồi ở rìa đầu ghế sofa. Dưới bóng đèn vàng lu mờ, cậu không cách gì nhìn rõ mặt của đối tượng, sợ hãi nhét tờ hợp đồng lại vào túi, rưng rưng nhìn Nhiếp Ảnh. Gã thấy cậu hoảng loạn thì tặc lưỡi mắng, “Mày điên à thằng này? Trước đây chả phải mày đĩ lắm, nghe nói…”

“Nghe ai nói?” Ngô Thần cắt ngang lời gã, nhưng giọng quá yếu ớt còn run rẩy, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.

Nhiếp Ảnh nheo mắt gườm cậu, “Đừng ra vẻ như ai làm gì mày! Biết mày chia tay bồ rồi mới tìm mày thôi.”

Điều này so với cưỡng chế còn đáng sợ hơn.

Ngô Thần hiểu ý tứ của gã, trong mắt gã cậu chẳng qua chỉ là hạng đĩ điếm, hẹn ra ngoài “thương lượng” như vậy đã là nể nang lắm rồi.

Chia tay Liên Vũ hơn nửa năm, cậu chỉ ru rú trong nhà và quanh quẩn trong tiệm xăm, cắt đứt hết mọi liên hệ với đám “bạn” trước đây. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Nhưng cậu không muốn giải thích, cố gắng kiềm chế cơn giận, cúi đầu xin phép rời đi, rồi cắm mặt chạy ra cửa.

Đúng lúc tông trúng một người đang bước vào.

Đối phương níu áo cậu lại trong khi cậu rối rít xin lỗi, gạt tay người ta ra, tiếp tục bỏ chạy.

“Ngô Thần.”

Giọng nói quen thuộc, cái tên hai chữ của cậu được gọi thật chậm rãi và đầy tử tế.

Là Chu Cánh.

Ngô Thần miễn cưỡng rặn ra nụ cười, hai chân díu chặt lại đứng không vững, mím môi nhìn đối phương.

Nhiếp Ảnh phía kia đã đứng dậy, gào ra cửa, “…A Cánh, vào đây lẹ lên.”

Bố Chu Cánh là cậu út của Nhiếp Ảnh, hai người là anh em họ. Nhiếp Ảnh sinh ra và quậy phá ở Thu Thành, còn Chu Cánh thì qua thành phố khác làm việc, bình thường hai bên ít khi liên hệ, nhưng tình cảm rất sâu đậm.

Nhìn dáng vẻ hai người hô ứng, Ngô Thần liền đổ mồ hôi lạnh. Chu Cánh thấy cậu bất ổn, lo lắng hỏi cậu có khỏe không, còn Nhiếp Ảnh nhướng mày ngạc nhiên nói, hóa ra là quen nhau à?

“Cậu ấy là học đệ của em hồi đại học.”

“Ờ.” Nhiếp Ảnh cười rộ, “Đưa đây.”

Ngô Thần vẫn đứng im.

“Đưa cái hợp đồng thuê nhà đây.”

“Hợp đồng gì?” Chu Cánh hỏi.

“Cái tiệm xăm mà nó thuê là mặt bằng của anh.”

Ngô Thần đờ đẫn dâng bản hợp đồng lên, lại nghe Chu Cánh đứng cạnh cười khẽ.

Nhiếp Ảnh ngậm điếu thuốc, cầm bút kí tên. Ngô Thần lí nhí nói cảm ơn, lúc này mới phát hiện trên hợp động không ghi rõ tiền thuê nhà, toan hỏi thì Nhiếp Ảnh đã xua tay, quát, “Không phải mày muốn đi à, mau biến, tiền thuê như cũ, chuyển khoản cho lẹ.”

Lên taxi, Ngô Thần nhận được tin nhắn Nhiếp Ảnh gửi.

[Thằng đĩ, đừng có xớ rớ vô em họ tao!]

_

Tháng 4 là tháng cao điểm xăm hình, thời tiết mát mẻ thích hợp, ba ngày không tắm cũng không hôi. Chuyện kinh doanh của tiệm xăm rất tốt, khách hàng hẹn trước khá nhiều, hai nam nhân viên trước đây nghỉ việc cũng quay lại làm thêm. Ngô Thần hiếm khi tự mình đụng tay vào việc gì, phần lớn thời gian chỉ ngồi ôm máy tính, nghĩ cách trả lời tin nhắn của mọi người trên tài khoản weixin của tiệm, giúp họ tìm hình xăm phù hợp, tính ra cũng tương đối bận rộn.

Hôm này, cậu đang ngẩn người nhìn chậu hoa anh thảo trên bàn thì nghe tiếng cười đùa rất to bên ngoài, tò mò ló đầu ra nhìn thử, bị Tiểu Bách tóm được, kêu ra, “Ông chủ, ra đây đi, đừng có lấp lấp ló ló thế kia.” Ngô Thần toan rụt người trở vào thì Tiểu Bách lại réo, “Lẹ đi, tôi cười sắp tắt thở rồi.”

Ngô Thần đành kéo áo quần thẳng thớm lại mà bước ra. Tiệm xăm không lớn, nhưng bày trí gọn gàng, ngoài nhân viên của tiệm thì có hai vị khách. Một cậu nhóc mặt mày non choẹt đang nằm trên ghế xăm mếu máo, còn một người đàn ông khác không nhìn rõ mặt thì đứng ngoài cửa hút thuốc.

“Cậu em này muốn xăm chữ lên bắp tay, hỏi tui có chích thuốc tê được không.” Tiểu Thanh chồm qua vai Tiểu Bách vuốt chỏm tóc mái của cậu nhóc kia lên, “Lá gan nhỏ hơn cả ông chủ nữa.”

Ngô Thần toan nhe răng phản bác, thì người đàn ông đứng hút thuốc bỗng quay đầu lại nhìn cậu cười.

“Học trưởng?”

Chu Cánh mặc cái áo sơ mi màu xám tro, thắt cà vạt màu xanh dương rất chỉn chu, gương mặt lãnh đạm, dáng vẻ nghiêm nghị của anh hoàn toàn không chút hài hòa nào với thiết kế hầm hố trong tiệm xăm.

Cậu nhóc kia bỗng gào lên, “Anh, anh quen ông chủ mà không xin người ta tiêm thuốc tê cho em được hả!? Em sợ đau mà!”

Đám Tiểu Thanh Tiểu Bách lại được một trận cười to.

Cậu nhóc muốn đu trend, xăm chữ cái tên viết tắt của bạn gái lên người, nhưng lại quá nhát gan, liền tìm người quen là Chu Cánh xin giúp đỡ. Chu Cánh bấy giờ lại nghĩ tới Ngô Thần, hỏi Nhiếp Ảnh địa chỉ tiệm của cậu, rồi dẫn người tới. Nghe anh nói xong, Ngô Thần vội vàng xách hai cái ghế con ra, mời anh cùng ngồi với cậu.

Chu Cánh rất cao, lại vận quần âu dày nặng, khom người ngồi lên cái ghế bé xíu làm cái lưng áo muốn bung ra. Ngô Thần gãi đầu, lúng túng nói xin lỗi, vội vàng chạy vào phòng trong bưng cái ghế cao để trước máy tính ra cho anh.

Chu Cánh can ngăn, “Không sao đâu, tôi đứng cũng được.” Đoạn gẩy tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn thủy tinh trên bệ cửa.

Tiểu Bách cười chán chê xong thì kiên nhẫn giải thích cho cậu khách hàng nhút nhát là xăm thì không gây tê được. Cậu nhóc mặt mày tái mét, đảo mắt qua lại, đắn đo suy tính.

Chu Cánh im lặng không nói, Ngô Thần cũng chẳng biết phải làm sao, ngồi co ro trên cái ghế lùn, ngước đầu nhìn mây, trông ngố hết sức.

Cậu nhóc gan bé kia sau vài phút nghĩ ngợi thì từ bỏ ý định, nói Chu Cánh là về thôi.

Ngô Thần thở dài, khẽ quay đầu nhìn Chu Cánh, đúng lúc anh cũng trông về phía cậu.

“A.” Cậu giật mình rụt người, Chu Cánh không có biểu hiện khinh ghét gì, có lẽ Nhiếp Ảnh đã không hề nói năng linh tinh với anh. Ngập ngừng một lúc, cậu mới dám lên tiếng, “Học trưởng đi thong thả ạ…”

“Không tiễn à?” Chu Cánh cười nhẹ.

“Dạ tiễn.” Ngô Thần lật đật đứng dậy, phóng vội ra cửa, rồi mới quay lại nhìn Chu Cánh đang nhướng mày, như thể cậu chỉ muốn mau mau đuổi anh đi vậy.

Chu Cánh nhìn quanh mấy bức tường trang trí sặc sỡ một lúc, sau đó chào tạm biệt Ngô Thần.

Trên đường phố đông đúc, cậu nhìn anh và đứa nhóc kia hòa vào trong dòng người, hốt nhiên thấy mặt trời có hơi gai mắt.

Trên weixin vẫn còn khách hàng đang chờ cậu trả lời, nên cậu lại quay vào chui rúc trong căn phòng nhỏ, ôm máy tính đến hết ngày.