Vừa Đủ

Chương 16



Cậu tuyệt vọng. Tuyệt vọng là một chứng bệnh. Bệnh hoạn, là cậu.

Và chỉ có Chu Cánh có thuốc trị. Nếu Chu Cánh không xuất hiện, cậu sẽ ủ căn bệnh ấy trong người, chết dần chết mòn trong xó xỉnh bẩn thỉu nào đó trên đời này.

Nước mưa từ cánh ô rỏ xuống chân đọng thành một bãi lầy, cậu nhân viên nam kia lanh lẹ xách cây lau nhà tới dọn dẹp, nói, ông chủ, cái anh khách này chờ anh lâu lắm rồi á.

Người thanh niên nọ lùi về sau một bước, chìa ban tay phải ra, “Tôi tên Trần Quân, là bạn tr…” Đoạn thận trọng quan sát vẻ mặt Ngô Thần, nói tiếp, “Cậu có muốn đi thay bộ đồ khác không?”

Bàn tay của Trần Quân ấm áp hơn tay Ngô Thần nhiều. Hai người hời hợt bắt tay, Ngô Thần cất ô, nói, “Phiền anh đợi chút”, rồi vội vàng chạy vào phòng nghỉ. Vì thời gian này mỗi chiều đều chạy bộ nên cậu có chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo, bấy giờ mắc mưa quá lạnh, cậu bèn chọn bộ đồ thể thao màu xám chất da nỉ khá dày, cũng thay luôn đôi giày khác. Quần dài và áo tay dài che kín người khiến Ngô Thần cảm thấy an toàn, như từng lớp thành lũy được vây đắp lại. Tâm trí cậu rối bời nhất thời không nghĩ nổi tại sao bạn trai cũ của Chu Cánh lại đúng lúc này đến tìm cậu, chỉ biết phải ráng giữ bình tĩnh, bước ra ngoài.

Trần Quân bảo muốn nói chuyện với cậu, hai người đến quán cà phê gần đó. Tiệm cà phê không lớn, ánh đèn lờ mờ như thời tiết mù mịt bên ngoài, bên cạnh mỗi bàn đều dựng một chiếc đèn chân dài phong cách châu Âu, rọi ra một khoảnh sáng vừa đủ, vô hình trung tạo thành không gian riêng cho từng vị trí chỗ ngồi.

Trần Quân gọi một tách americano, hỏi Ngô Thần muốn uống gì, cậu lần khân một hai giây mới nói với ông chủ tóc buộc đuôi ngựa, mocha ạ.

Ngô Thần ngồi lút sâu vào trong chiếc ghế bành, chẳng nhớ ra được mocha là loại thức ăn gì, thì Trần Quân đã tự đắc cong bàn tay trái, khoe ngón áp út đang đeo nhẫn ra, “Cậu đừng hoảng, tôi chỉ muốn coi thử ‘Ngô Thần’ là thần thánh phương nào.”

Giọng hắn ta êm ru, nghe không ra địch ý, nhưng Ngô Thần có thể hiểu được ít nhiều sự khinh rẻ ẩn chứa trong khóe mắt của đối phương. Cậu tin chắc sau khi chia tay, Chu Cánh không liên hệ gì với người này nữa, thế thì, hắn ta biết về cậu từ miệng ai?

Nghĩ thế, cậu đâm hoảng loạn.

Thậm chí còn nảy sinh sợ hãi.

Khóe miệng Trần Quân chưa hề hạ xuống, nói tiếp, “Gần đây trong giới có lời đồn ghê gớm lắm, ai ai cũng biết bạn trai của Chu thiếu gia là người bất khả xâm phạm.” Ngừng vài giây, hắn ta xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, “Cái giới mà tôi nói không bó hẹp trong giới gay.”

Sáng nay khóc quá nhiều, hai mắt Ngô Thần vẫn còn sưng. Cậu cúi đầu nhìn bóng đèn rọi dài trên sàn, liền nhớ đêm hôm đó ở nhà của Lục, Chu Cánh từng nói, nếu Trần Quân coi trọng anh thì đã chẳng chịu chia tay.

“Gã bạn trai cũ của cậu chẳng phải bị Chu Cánh đánh tới nhập viện đó sao? Ai nào ngờ, mới thò chân được xuống đất lại bị người đập nát cẳng lần nữa, cửa bệnh viện chưa kịp bước qua đã bị cáng trở vào.” Thấy Ngô Thần nhướng mày ngạc nhiên, Trần Quân liền tiếp tục, “Chao ôi, chuyện mới hai bữa trước thôi, cậu không biết à?”

Ngô Thần lắc đầu, lòng bình tĩnh đến lạ.

“Chặc, hai người… Bộ dạng mọi sự chẳng liên quan gì mình này của cậu giống Chu Cánh phết. Anh ta chính là cái kiểu vì cậu làm rất nhiều chuyện nhưng không bao giờ nói ra. Chẳng phải cao thượng gì đâu, bởi anh ta thấy không cần thiết thôi. Kiểu đàn ông này thực sự rất hiếm, nhưng những chuyện mà anh ta cho rằng không trọng yếu nhiều quá… Dần dà, cậu cũng sẽ tự cảm thấy mình chả có tí trọng lượng nào đối với anh ta.”

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Ngô Thần rung lên, cậu nói xin lỗi xong cúi đầu kiểm tra. Chu Cánh gửi tin nhắn, hỏi: [Tôi nghe nói Thu Thành mưa, em có bị ướt không?]

Ngô Thần mỉm cười yếu ớt, đáp lại: [Không có đâu, anh yên tâm.]

“Tôi ở bên anh ta hơn một năm, anh ta toàn làm mấy thứ tôi không cần, còn chuyện tôi làm vì anh ta thì anh ta lại chẳng thiết tha gì. Không phải, chính xác là anh ta coi khinh chúng, như thể trong mắt anh ta, tôi chỉ là… Nói thế nào nhở, rác rưởi, bụi bẩn?”

Chuyện đã qua vài tháng, lúc này Trần Quân tìm tới kể xấu người yêu cũ vẫn còn cảm thấy gai hết cả người. Hắn ta nói không dừng được, “Anh ta tự cao tự đại, lại quá ngây thơ. Chia tay rồi, tôi cứ tưởng anh ta chẳng bao giờ tìm được mẫu bạn trai đúng chuẩn anh ta muốn… Nên tôi cất công đến đây để xem cậu là cái ngữ gì. Wow, không ngờ cậu nổi tiếng đến vậy.”

Ngô Thần mặt trắng nhợt, siết chặt điện thoại, “…Vậy à.”

“Anh ta thích cậu chắc bởi cậu ngoan… Mà cũng đúng thôi, cậu làm sao không ngoan cho được.” Trần Quân bật cười, mặt tỏ vẻ miệt thị chẳng thèm che đậy, “Nếu tôi là cậu, miễn ai tốt với mình cũng sẽ liền động lòng, nói gì người đó lại là Chu Cánh.”

“Không có…” Cậu không biết Chu thiếu gia trong mắt người khác là như thế nào, chỉ biết học trưởng đã xuất hiện trong đời cậu như là tia sáng như là cứu rỗi, và vẫn luôn ở lại, thế còn chưa đủ sao?

“Ờ, cậu nói không thì không vậy. Nhưng Chu Cánh nghĩ thế nào ai mà biết được.”

Hắn không cho Ngô Thần chen ngang, chuyển câu chuyện sang hướng khác, “Tôi thấy mấy đồ án trong tiệm của cậu có rất nhiều tranh của Van Gogh.”

“…Ừ.”

“Van Gogh có tự sát hay không tới nay vẫn là một câu hỏi, nhưng có thể chắc một chuyện là ông ta đã đau khổ tới loạn trí, nên tự kết liễu cũng là điều hiển nhiên thôi.”

Tim Ngô Thần căng tức, yếu ớt đáp trả, “Tôi không biết tranh sơn dầu, cũng không biết Van Gogh.”

“Ồ, tôi chợt nhớ rồi nói vậy thôi.” Trần Quân nhìn đồng hồ đeo tay, đứng lên, gọi ông chủ tính tiền, đồng thời cũng nói với Ngô Thần, “Tôi có việc, phải đi trước. Sau này tôi sẽ chuyển tới Hải Thành, chắc chẳng có dịp nào đụng mặt nhau đâu. Nhưng có vài lời tôi vẫn muốn nói…” Hắn lia mắt nhìn Ngô Thần với thái độ cợt nhả đầy phỉ báng vài giây, rồi hất cằm bổ sung, “Cậu thật đẹp… Không những là gương mặt mà còn chỗ khác nữa.”

_

Bảy giờ tối, Lục chở theo Nhiếp Ảnh tới đón Ngô Thần. Gần hội sở của Nhiếp Ảnh có tiệm vịt quay rất nổi tiếng, ba người cùng đến đấy dùng bữa.

Thức ăn được dọn lên, Lục liền giúp Nhiếp Ảnh gói vài cuốn vịt quay, rồi đưa tận tay gã.

Nhiếp Ảnh ăn liên mồm rất nhiều, trong khi Ngô Thần chẳng hề động đũa, thẫn thờ như kẻ mất hồn.

Lục nói, cậu bị sao đấy, sáng nay còn tươi tỉnh mà.

Ngô Thần như mèo bị giẫm phải đuôi, lúng túng đáp, em ngủ không ngon nên hơi mệt với cũng không đói.

“Ờ, mà sao mới năm giờ sáng mày đã chạy tới nhà bọn tao rồi?” Nhiếp Ảnh chọc.

“Dạ.”

Nhiếp Ảnh quơ tay trước mặt Ngô Thần mấy cái, “Ê, sao thế mày?”

Ngô Thần giật mình đánh rơi đôi đũa, “…Em, em hơi nhức đầu.”

“Ngô Thần, có chuyện gì đúng không?” Lục hỏi.

“Không ạ.”

“Kệ nó, nó nhớ gấu nhà nó ấy mà, coi như lần này A Cánh không uổng công lên tỉnh.”

Ngô Thần bị tháo cạn sức lực, chẳng muốn nói năng, nhưng nghe đến tên Chu Cánh thì liền nhổm dậy, hỏi, “Không phải học trưởng lên tỉnh là để bàn chuyện làm ăn sao?”

“Nó về trường cũ làm chút chuyện.” Nhiếp Ảnh cười đầy ẩn ý, “Sẵn diệt khẩu vài đứa.”

Tiếng sấm đùng đoàng vang rền khiến Ngô Thần run bắn người, hoảng loạn chớp chớp mắt, kiệt sức nói, em đi vệ sinh một chút. Rồi tháo chạy trước cái nhìn đầy dò xét của Lục và Nhiếp Ảnh, sau đó lao ra khỏi nhà hàng.

Sấm lại rạch ngang một đường giữa nền trời, trái tim Ngô Thần co thắt liên hồi, chẳng thể bình tĩnh nổi.

Cậu ngồi tựa trên cột đèn, nhìn từng áng mây đen đặc cuộn lên như sóng dồn, cố gắng hít thở sâu một lúc mới lấy lại nhịp tim bình thường. Cả khi thời tiết mù mịt như thế mà dòng người vẫn đông như mắc cửi, hẳn là sức nóng ứ dồn của mùa hè nhiều ngày qua khiến người ta ngột ngạt đến mức thà rằng lao ra giữa mưa to để tận hưởng không khí mát mẻ còn hơn là bít bùng trong xó nhà. Thỉnh thoảng có đôi ba người tò mò bố thí cho cậu một ánh mắt rồi lại nhanh chóng quay đi, chỉ có một đứa trẻ được một người phụ nữ ôm trên vai là dùng đôi mắt trong veo ngó cậu một chập, sau đó cũng tan vào giữa biển người.

Nỗi sợ trước nay được chế ngự bỗng nhiên dữ dội trào lên nhận chìm cậu xuống. Khiến cậu phải hớt hải trốn tránh khỏi mọi người, vòng ra phía sau nhà hàng, đi vào trong con hẻm vắng bên cạnh. Lá khô mục nát rụng đầy đường, bầu trời xám xịt, mây cuộn đen điu. Một con chuồn chuồn cánh mỏng lạc loài bay vút qua như một vết cắt.

Đi chốc lát, cậu cũng tìm được một góc tường nghỉ chân, bên cạnh lùm cây lá xum xuê. Giày thể thao đẫm nước, hơi rét tràn vào trùm lên lòng bàn chân, nhưng cậu chẳng mảy may quan tâm. Cậu đã lường trước rồi cũng sẽ tới ngày này, ý niệm một khi đã bén rể thì nhất định phải đâm chồi xé đất, bằng không chẳng thể nào diệt trừ được ám ảnh. Từ ngày rời bỏ Liên Vũ, cậu vẫn luôn đợi, đợi một người giống như Trần Quân xuất hiện, nhắc nhở cậu, đồng thời cũng hủy hoại cậu, mày đừng hòng giãy thoát khỏi quá khứ, mày phải vì những chuyện mày làm mà gánh vác hậu quả.

Nhìn vũng lầy bên chân, hốt nhiên nhớ hồi đại học có người bạn từng trêu cậu, Ngô Thần, sao nhìn ông không giống người lớn lên bên bờ Trường Giang gì hết vậy. Dân Thu Thành đa số đều hoạt bát lanh lẹ, co duỗi phóng khoáng. Sông Trường Giang trong ấn tượng của cậu, trừ đẹp ra thì chỉ rặt đầy sóng gió. Cậu sinh ra trong bể bi quan, khi nhận thức được thì đã muộn màng, đành cắn răng nhắm mắt đưa chân. Ấu thơ khuyết thiếu tình thương, đền hồi thiếu niên thì bị ghẻ lạnh, trưởng thành rồi vẫn đớn hèn nhu nhược, suốt cả quá trình dài đăng đẳng ngụp lặn trong tận cùng tuyệt vọng, lại vẫn cố gắng tìm lối thoát thân, cuộc đời quá nửa trôi đi trong nhục nhã nín nhịn. Trong mắt người khác ấy chỉ là chuyện cỏn con nhưng trong lòng cậu thì sự việc luôn luôn bị phóng đại lên gấp hàng trăm lần. Nếu Liên Vũ dùng bạo lực và sỉ vả đọa đày cậu, thì Chu Cánh làm điều ngược lại.

Cậu chỉ nguyện cầu được vĩnh viễn náu mình vào trong trái tim anh.

Mất kiểm soát chạy khỏi nhà hàng đã một đỗi lâu, cũng quên luôn tại sao lại hành động như vậy, bây giờ còn không quay về thì Lục và Nhiếp Ảnh nhất định sẽ đoán được cậu gặp bất ổn. Lời lẽ của Nhiếp Ảnh hết sức rõ ràng, “chuyến công tác” này của Chu Cánh chính là vì cậu mà đi. Hết thảy những dằn vặt mà cậu chôn giấu, nay có anh bất bình thay cậu. Anh vì cậu mà đau lòng, chứ không phải thương hại.

Cậu hít hà lấy hơi một chốc, lại bụm mặt khóc tiếp. Dũng khí, kiên cường, tự tin gì cũng đã theo Chu Cánh mà đi.

Vốn dĩ cứ tưởng bản thân sẽ chống đỡ được vài ngày, dẫu biết là thời gian rồi sẽ trục cậu về lại nguyên hình.

Di động đổ chuông hai hồi, cậu lau nước mắt, run run nhấn nút nghe.

“Mày đang ở buồng vệ sinh nào? Nếu không trở lại có tin tao tháo từng cái toilet một không?”

Là Nhiếp Ảnh.

Ngô Thần lấy hơi, nói, “Em, em về ngay.”

Cõi lòng rỗng không, bước chân cũng loạng choạng. Quay lại nhà hàng, chui vào nhà vệ sinh, vội vàng hất nước lên mặt xóa đi dấu lệ, cũng mong mí mắt bớt sưng, nhưng chẳng hề có chút hiệu dụng nào. Cậu lại tự trách mình hèn yếu, đi ra ngoài với bộ dạng này có mù cũng biết cậu vừa khóc rất thảm thiết. Song cậu chẳng có thời giờ để tìm lời biện minh, vừa quay trở lại phòng ăn riêng, chưa gõ cửa thì điện thoại lại vang lên.

Nhiếp Ảnh qua khe cửa đã trông thấy Ngô Thần, ra hiệu cậu mau chóng nhận điện.

Bàn tay cậu lạnh ngắt, run lẩy bẩy, đến khi hồi chuông thứ hai cấp thiết réo rắt, cậu mới nghe.

“Ngô Thần,” Đầu dây bên kia không chút tạp âm, giọng Chu Cánh vừa trầm vừa vang, “Tại sao lâu vậy mới bắt máy?”

“Vừa, vừa nãy em đang rửa tay.”

“Em khóc? Tại sao?”

Ngô Thần lấy tay che mắt, căn bản chẳng thể khống chế được chính mình. Nỗi bi ai hoảng loạn đã đồng thời tuôn trào nhai nuốt hết vỏ bọc kiên cường của cậu ngay thời khắc giọng Chu Cánh vang lên, chẳng chừa chút đường lui nào.

Cậu tì người vào cánh cửa, không quan tâm cái nhìn kinh ngạc của nhân viên phục vụ, nghẹn ngào nói, “Học trưởng, em, em… nhớ anh.”

Chu Cánh im lặng vài giây, thở dài, “Mới vài giờ trôi qua thôi… Sáng nay, tôi nên đưa em đi cùng.”

Ngô Thần liền thút thít, “Mấy giờ thì cũng lâu lắm rồi…”

Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt, sau đó là yêu cầu chấp nhận cuộc gọi video. Ngô Thần luống cuống bấm đồng ý, chưa kịp nhìn rõ mặt Chu Cánh thì cánh cửa bật ra, Nhiếp Ảnh vừa nhai nhóp nhép vừa nói, được rồi vô đây hãy nói tiếp đừng có làm mất mặt nữa. Trong khi Ngô Thần chỉ chằm chặp nhìn vào màn hình điện thoại, Lục phải tiến lên dìu cậu ngồi xuống ghế.

Bấy giờ lòng dạ ngổn ngang chẳng nói được gì, cậu ngây dại nhìn anh không chớp mắt, rồi lặng lẽ rơi lệ, như thể để vơi một giây thôi, anh sẽ triệt để biến mất.

Chu Cánh ngồi trong một phòng khách sạn nào đó, bức tường sau lưng có màu nâu nhạt, cũng chỉ im lặng nhìn Ngô Thần khóc, đôi mắt sâu hun hút chan chứa dịu dàng.

Sau rốt, Ngô Thần mở lời trước, “Học trưởng, sao, sao anh không nói gì…”

“Bây giờ tôi nói, em có chịu nghe không?”

“Em nghe, em nghe mà.”

Anh cười nhẹ, “Vậy, không được khóc nữa.” Ngón tay anh lướt trên màn hình tựa như muốn vượt không gian lau nước mắt cho cậu, “Cho tới khi tôi về thì không được phép rơi giọt nước mắt nào.”

Ngô Thần chợt khóc dữ dội hơn.

“Có làm được không?”

“Không, không được.”

“Thế phải làm sao?”

“Anh, anh mau về nhanh đi, coi sóc em…”

Đôi mắt nhòe nhoẹt chẳng còn nhìn rõ màn hình nhưng tay vẫn siết chặt điện thoại, để nó sát rạt lên mặt.

Chu Cánh dỗ dành cậu một lúc nhưng cậu chẳng nghe lọt tai lời nào cả. Cậu nhớ từng câu từng chữ Trần Quân nói. Cho dù đối với mẹ ruột, cậu đã sớm chẳng còn tồn dư chút hy vọng nào sau vô vàn lần kiếm tìm ủi an không thành từ nơi bà. Cái lần tự sát đó, cậu thực sự là muốn chết, cũng chưa từng cân nhắc mình lìa đời rồi mẹ sẽ thế nào.

Chỉ riêng đối với Chu Cánh thì hoàn toàn khác biệt. Chỉ có Chu Cánh, chỉ có duy nhất người đàn ông này mới tác động được tới cậu. Tất thảy vui hờn sướng đau của cậu đều tùy anh định đoạt.

Cậu tuyệt vọng. Tuyệt vọng là một chứng bệnh. Bệnh hoạn, là cậu.

Nếu Chu Cánh không xuất hiện, cậu sẽ ủ căn bệnh ấy trong người, chết dần chết mòn trong xó xỉnh bẩn thỉu nào đó trên đời này.

Khóc tới hụt hơi, đầu đau như búa bổ, Chu Cánh đã kết thúc cuộc gọi. Lúc này, ngay cả ngọn đèn trên đầu cũng khiến cậu muốn đui mù, hơn nữa bên cạnh cậu vẫn còn hai người khác. Nhiếp Ảnh nhét hộp khăn giấy vào tay cậu, rồi gãi hai cánh tay sồn sột, nói, chưa bao giờ tao nổi da gà nhiều như hôm nay.

Ngô Thần hé mắt, nhíu mày không hiểu.

“Không có nói mày! Nói A Cánh!” Giọng Nhiếp Ảnh nghe chừng quá xa xôi, “Lúc hai đứa mày ở bên nhau thì A Cánh đều là cái dạng này hả?”

Ngô Thần mím môi không biết phải trả lời thế nào.

Vì đây là Chu Cánh duy nhất của cậu mà.