Vừa Đủ

Chương 20



Một tuần sau, Ngô Thần đến bệnh viện cắt chỉ, vẫn là vị bác sĩ trẻ tuổi lần trước. Đối phương vừa thấy cậu thì liền cười, Ngô Thần định tỏ ra bản lĩnh một chút, mà lại đau quá cứ phải rít lên. Bác sĩ căn dặn mấy điều cần lưu ý, rồi nói, nếu sợ đau như vậy thì đừng có làm gì bất cẩn nữa. Chu Cánh tức thì đáp thay, sau này không như vậy.

Tiếp tục không được đụng nước, cũng không thể nhiễm lạnh. Ngô Thần dù không sợ nóng, nhưng vẫn thấy hơi phiền. Suốt nhiều ngày liền, Chu Cánh ở lại nhà cậu, cũng không đến công ty, mang hẳn việc về. Lúc cậu đi đứng thì bảo cậu coi chừng vấp, lúc cậu ăn cơm thì một hai đút cậu ăn, lúc ngủ thì nắm chặt cánh tay phải của cậu để lên ngực anh phòng cậu ngọ nguậy. Có lần nửa đêm giật mình thấy Chu Cánh đã tỉnh, hỏi ngay, anh bị ác mộng hả. Chu Cánh nhướng mày, sao lại nói thế, cậu liền lấy rất nhiều ví dụ chứng minh, bảo khi ngủ mà bị cái gì đè lên ngực thì dễ nằm mơ thấy mấy thứ đáng sợ lắm. Hai người nói chuyện một đỗi, Ngô Thần ngượng nghịu hỏi, em có lắm lời quá không. Chu Cánh không đáp, hôn cậu rất lâu, mới nói, thế này giúp miệng không bị khô.

Được săn sóc tới là kĩ càng quá mức, hai ba ngày ngắn ngủi, Ngô Thần đã khôi phục rất tốt. Lo âu được tháo gỡ, cậu cười nhiều hơn trước. Buổi chiều, Lục tới mời cậu tới nhà y ăn cơm, khen cậu khí sắc hồng hào. Ngô Thần nghĩ sáng hôm đó đối phương tất bật nấu cháo rồi còn tự mình mang đến đây, liền áy náy vì không quan tâm gì tới tình hình của người ta dạo này.

Lúc đến nhà Lục, Nhiếp Ảnh cũng có mặt, giống như trước đây chỉ khoanh tay đứng nhìn Lục làm hết mọi sự. Đứng mỏi chân rồi thì sà xuống ghế chơi điện thoại, tới khi được gọi dùng cơm mới chịu cất bước.

Khi thấy Chu Cánh đút Ngô Thần ăn, mặt mày Nhiếp Ảnh co giật tới là buồn cười. Thừa dịp Chu Cánh đi xới cơm, gã kéo tay Ngô Thần, chê bai, “Bị thương chút xíu mà làm như bị liệt á! Nhớ ngày xưa bố mày gãy tay, A Cánh còn chả thèm bón cho hạt cơm nào.”

Lục cười to, “Cậu ghen với Ngô Thần làm chi.”

Nhiếp Ảnh lồng lộn lên, “Ghen đéo gì?”

Ngô Thần vội vàng rụt tay lại, cậu biết Nhiếp Ảnh chỉ chọc ghẹo cậu cho vui thôi, nhưng sau khi nghe Chu Cánh kể chuyện năm xưa của họ, cậu liền không dám đoán, giấu đằng sau những lời đùa cợt ấy là bao nhiêu đau đớn nữa.

Ăn cơm xong thì ăn dưa hấu tráng miệng, rồi kéo nhau ra phòng khách, tùy ai xem tivi hay đọc sách.

Đầu tháng tám, trời chậm tối, ve ỉ ả kêu rền. Chu Cánh ôm Ngô Thần ngồi trên ghế mây đọc tiểu thuyết của Thẩm Tùng Văn. Khi xem tới câu “sao trên trời và đom đóm trong vườn” (trích từ truyện ngắn 萧萧), cậu bất giác đưa mắt nhìn ra cửa. Chim sẻ bật nhảy trên cỏ xanh, lá rụng chưa kịp quét dọn đã chuyển sắc phai tàn. Sau đó, Chu Cánh cúi xuống nhìn, cậu liền mỉm cười, nói, học trưởng, em thấy mùa hè thật là đẹp.

Đến tối, Ngô Thần nhận được cuộc gọi của Tư Tịch, nói bữa nay thất tịch, ông và bạn trai tới Không Sơn chơi đi! Ngày trước, mỗi khi nghe đến hai chữ Không Sơn, cậu liền nghĩ ngay cảnh trời làm mưa không dứt, nhưng hiện tại đã chẳng còn thấy buồn lo như vậy nữa. Cậu hỏi Chu Cánh có muốn đi không, anh bảo được chứ, rồi nói phải đi tắm đã, em có muốn cùng tắm không. Dứt lời, có bốn con mắt từ phía xa bắn tới khiến cậu ngượng chín mặt, gật đầu hay lắc đầu cũng không xong. Lục cười, bảo là máy giặt ngừng rồi phải đi phơi quần áo đây, sau đó đứng lên. Nhiếp Ảnh đặt điện thoại xuống, hất cằm hỏi, hai đứa lát nữa đi đâu vậy, hôm nay tao nghỉ, cho đi chơi với.

“Quán bar Không Sơn.” Ngô Thần đáp.

“Ồ, chỗ toàn gay, đéo đi.” Thấy Ngô Thần ngạc nhiên nhìn, gã giải thích, “Bố có phải đồng tính đâu mà tới đấy.”

Chu cánh vào trong bếp rót nước, Ngô Thần nín một hơi mới à lên.

“Sao, méo tin, vì Tiểu Lục?” Nhiếp Ảnh cười gằn, “Tao mới gặp thì đã thích cậu ấy rồi, hai chục năm nay chưa từng thích ai khác. Cậu ấy có là cứt thì tao cũng vẫn thích. Hiểu chưa?” (Haizzz, tôi khộ lắm, trời ơi!)

Thế cũng là đồng tính rồi…

Ngô Thần chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám bật thốt ra, nhưng cảm giác xót xa lại đột ngột cắn nuốt cậu. Song may thay, Lục đã quay lại, Nhiếp Ảnh nhướng mày hỏi, “Tiểu Lục, hai đứa này chuẩn bị đi Không Sơn chơi kìa, cậu nói xem tôi có nên tham gia không?”

Giọng điệu rõ là cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt ngóng trông lại chẳng cách nào che giấu được. Dò xét, khổ sở, chờ mong. Ngốc như Ngô Thầy còn thấy được, cớ gì Lục lại không? Nhưng Lục ôm giỏ quần áo vừa giặt xong, ung dung đáp, “Đi chơi đi. Làm quen thêm bạn mới.”

Khi chuẩn bị rời đi, Lục bảo phải ra ngoài chạy bộ. Đợi khi y đã chạy xa rồi, Nhiếp Ảnh mới phẫn nộ đá cánh cổng, khiến lũ chim bay tán loạn.

Lái xe đi nửa đường, Nhiếp Ảnh một hai đòi xuống, nói muốn đi mua sắm.

Đến Không Sơn, mọi người tụ tập đông đúc, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi ôm hoa cười tươi, không gian thường ngày ám đầy mùi thuốc lá mùi rượu bia nay bỗng chốc ngào ngạt hương hoa.

Ban nhạc đang trình diễn vẫn là nhóm mà Ngô Thần đã gặp lần trước, hẳn vì bữa nay ai cũng phấn chấn nên không hát mấy bài sầu não nữa.

Thẩm Lạc Thâm chìm nghỉm trong đống hoa hòe lòe loẹt. Tư Tịch ngồi kế bên đòi kết vòng hoa đội cho hắn ta. Tả Ngôn thì đang nói chuyện với vài vị khách ngoài quầy rượu, thỉnh thoảng đưa mắt về phía bên này. Khi cậu ca sĩ trẻ hát “hết thảy rượu ngon đều chẳng khiến anh say đắm bằng em” (lời bài hát 春风十里), Chu Cánh đặt ly rượu xống, chồm tới hỏi Ngô Thần, “Còn thấy ngưỡng mộ người ta không?”

Ngô Thần sửng sốt vài giây, cười đáp, hết rồi.

Anh nhìn cậu thật lâu, nắm tay cậu đứng dậy, “Chúng ta đi dạo chút nhé.”

Cùng ra bờ sông, đến con đê lần đầu Chu Cánh dìu đỡ Ngô Thần trèo lên, sau đó ngồi bên nhau hóng mát. Đám hoa dại màu trắng chẳng còn thấy đâu, chỉ có gió vờn cỏ rung, thổi mùi sông mằn mặn.

Chu Cánh nghiêng đầu, vuốt mấy cọng tóc rối giúp người yêu, “Ngô Thần.”

“Dạ.”

“Thất tịch vui vẻ.”

Mùi rượu trên người anh hơi nồng, một câu chúc tụng giản đơn khiến lòng cậu hò reo, “Anh cũng thế, học trưởng.”

Chu Cánh cười phì, “Nếu không được nhắc thì tôi chẳng nhớ hôm nay là thất tịch.”

“Chẳng sao hết, em cũng có nhớ đâu.”

“Có mất hứng không?”

“Không hề.” Ngô Thần lắc đầu, “Những gì anh làm cho em, so với lễ lạt hay ngày kỷ niệm gì cũng đều quan trọng hơn. Quan trọng hơn một vạn lần. Ừm, là một vạn lần luôn đó.”

“Nghe em nói thế giống như tôi chẳng hề có khuyết điểm gì.”

Ngô Thần ngoẹo đầu, “Anh thực sự đâu có khuyết điểm!”

Chu Cánh cười to, nắm tay cậu để lên đùi anh, “Tôi thích sự ngốc nghếch này của em. Không theo ý tiêu cực đâu. Bất kể lòng tốt nào trao cho em cũng đều được em chân thành báo đáp lại gấp nhiều lần. Tới tận cùng mới thôi.”

Bất giác mắt lại ứa nước, Ngô Thần cúi đầu lí nhí, “Thế mà suýt chút nữa em đã từ bỏ rồi.”

“Không chính là không, chẳng có gì là ‘suýt nữa’ biết chưa.”

Giọng Chu Cánh vững vàng và thản nhiên như mọi khi, tất thảy sự việc trên đời đều nằm trong kiểm soát.

Ngô Thần co người áp vào lòng anh, anh liền quay qua ôm cậu, đôi bên im lặng. Cậu nhắm chặt mắt, gương mặt xinh đẹp còn vương nét hồn nhiên của trẻ nít. Đến khi mở mắt, những khổ đau tổn thương từng dằn vặt cậu cũng chợt phai mờ.

Ngước nhìn muôn vạn tinh tú trên nền trời màu nhung đêm là bụi thời gian lắng xuống. Hiện tại cậu đã có thể vững tin rằng, dũng khí là một hình khối chẳng bao giờ tiêu tan. Chẳng bao giờ.

Miễn Chu Cánh ở đây.

Chu Cánh vĩnh viễn ở đây.