Vừa Đủ

Chương 8



Lần này mọi thứ chẳng còn có thể bưng bít được nữa, những nhuốt nhơ hoen ố mà cậu muốn che giấu sẽ bị phơi bày ra hết trước mắt người khác.

Cả khi bị Liên Vũ kéo xốc lên xe thì điều duy nhất Ngô Thần nghĩ là, may quá ít ra không gây phiền hà gì cho người qua đường.

Cảnh đêm đẹp như thế. Mùa hè bằng lặng như thế.

Trên xe chỉ có mỗi Liên Vũ, Ngô Thần bị ném ở ghế sau, đầu óc hết sức tỉnh táo. Liên Vũ lái xe, nhìn vào kính chiếu hậu mà trợn mắt đe dọa Ngô Thần, cậu không động đậy, im nằm chờ tuyên án.

Thật ra cậu không quên. Sáng nay trước khi đến tiệm, lịch báo không nhớ đã cài đặt lúc nào hiển thị nhắc nhở, hôm nay là sinh nhật Liên Vũ.

Năm ngoái hai người còn bên nhau, với đủ mọi cách thức.

Di động của Ngô Thần bị Liên Vũ cướp mất đang nằm trên ghế phó lái liên tục rung lên, nhất định là Chu Cánh. Cậu bỗng im lặng chắc sẽ khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Lúc này tuy cậu có hơi hoảng loạn nhưng trấn tĩnh đến quái đản. Chỉ âm thầm lo tính liệu đến mai bản thân sẽ bị vần vò ra nông nổi nào. Nếu Chu Cánh gọi điện hẹn ra gặp mặt, cậu phải từ chối với lý do gì.

Vẻ mặt của Liên Vũ hết sức hung tợn, hắn không hiểu cậu nhưng cậu thì rành hắn rõ mười mươi. Từ khi nghe Nhiếp Ảnh tới đập phá tiệm của hắn thì cậu đã chuẩn bị trước tâm thế hắn tới tìm cậu. Thậm chí còn có hơi chút ngạc nhiên là hắn đến chậm như vậy. Từ xửa xưa, mỗi lần Liên Vũ gặp gì không may thì kẻ bị chịu tội trước tiên chính là Ngô Thần. Như người ta nổi máu điên liền dễ dàng đập bể bất kể món đồ gì gần tầm tay với nhất, Ngô Thần chẳng khác gì một cái cốc thủy tinh, một chiếc gạt tàn. Chẳng cần biết nguồn cơn ai đã gây ra lỗi lầm, người sai quấy nhất luôn là Ngô Thần.

Đến tận lúc này cậu vẫn cảm thấy mọi sự tất thảy đều bình thường hiển nhiên. Sự tồn tại của cậu là để giải khuây cho Liên Vũ. Cậu từng thấy Liên Vũ nhếch nhác ôm đầu gào khóc, những khi thi đấu không giành được giải thưởng, hay bị nam sinh hoặc nữ sinh từ chối tình cảm, kể cả là khi khó ở tự hoài nghi bản thân. Rất nhiều lần Ngô Thần đều thầm nhủ rằng mọi thứ đều sẽ nhanh chóng trôi qua, Liên Vũ rất dễ đổi tính, nhưng như vậy lại chỉ tổ khiến hắn nổi xung thiên hơn, mắng chửi cậu, Ngô Thần mày chẳng biết cái mẹ gì hết thì sống chi cho chật đất?

Mà dối mình dối lòng như thế há chẳng phải là để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút đó sao?

Xe vội vàng lao nhanh trên đường, tới khách sạn hai người thường tới ngày trước. Bãi đậu xe nằm sau lưng khách sạn, lọt thỏm giữa khu đất trống quạnh hiu.

Ngô Thần bị lôi xuống xe đầy thô bạo, chân kéo lê trên nền đất, cả người xụi lơ nằm mọp trên cỏ, mũi ngửi được ra cả mùi cỏ non thoang thoảng xen lẫn hương hoa dại không biết tên.

Là những bông hoa trắng nhỏ đã từng trông thấy bên triền đê cạnh bờ sông trong cái đêm đi dạo với Chu Cánh.

Cánh hoa mỏng manh cúp lại rung rinh trong gió đêm như thể đang tự ôm vào mình một vũ trụ nhỏ.

Hốt nhiên cậu nhớ đêm ấy Chu Cánh đứng sau lưng cậu, chở che cho cậu đi từng bước lên triền dốc, không nói một lời khích lệ, cũng không chạm một ngón tay vào người cậu. Chỉ kiên nhẫn hướng dẫn cậu nên đặt chân thế nào, rồi đếm từ một đến ba mươi để quên nỗi sợ.

Chu Cánh đã nói, tự cậu phải nâng niu lấy chính mình.

Cổ áo Ngô Thần bị túm chặt kéo dựng lên, bàn tay đang siết cánh tay cậu của Liên Vũ run bần bật vì tức giận. Hai người đứng trong góc chết của bãi xe, hắn tung chân đá thẳng vào bụng cậu, “Thằng đĩ, tìm được người bảo kê cho mày rồi đấy à?”

Ngô Thần há miệng lấy hơi, chỉ như thế mới không vì bị đau mà kêu thành tiếng.

Mùi rượu trên người Liên Vũ nồng nặc hung Ngô Thần muốn ói, hai cổ tay cậu bị hắn túm chặt, dù cậu cố giãy thế nào cũng không thoát ra được, mà càng chống cự thì càng bị hắn đánh đập. Mặt mày cậu lấm lem nước mắt, thều thào nói, “Trả điện thoại cho tôi.”

Liên Vũ làm sao lại đồng ý cho được. Hắn mở cửa xe, nện di động của cậu xuống đất, còn lấy chân nghiền nát, rồi nắm tóc Ngô Thần lôi cậu vào trong khách sạn. Hắn đã đặt phòng trước, liền mạch đi vào thang máy, không rõ là tầng bao nhiêu, thô bạo đẩy Ngô Thần vào phòng. Cậu khóc không ngừng, liên tục lấy tay lau nước mắt để nhìn cho rõ ràng, cố gắng gượng đứng dậy, nhìn Liên Vũ mà nói, “Tôi muốn đi.”

“Ngon lắm, gan cũng to hơn trước.” Liên Vũ cười gằn, hất Ngô Thần té lên giường, “Để tao coi thử lỗ hậu của mày có phải bị chơi banh chành rồi không?” Hắn tháo dây nịt, nhảy chổm lên đè nghiến Ngô Thần ở bên dưới háng hắn, “Chắc là nát mẹ nó luôn rồi nhỉ. Thứ như mày mà còn thằng nào muốn ** nữa?”

Sợ hãi tích tụ từ bấy đến giờ khiến Ngô Thần run cầm cập, chẳng kịp thốt được câu nào phản bác thì dây nịt da đã quất xuống, nện lên khắp toàn thân cậu. Ngô Thần nghĩ, cậu đã mất giá đến mức Liên Vũ không còn muốn cưỡng hiếp cậu nữa. Ngôn Tình Xuyên Không

Hắn chỉ muốn trút giận lên cậu bằng bạo lực nguyên thủy nhất.

Những lằn dây da liên tiếp nện xuống thịt non da mềm. Liên Vũ hung tợn nghiến răng, hai mắt long sòng sọc, vung roi chẳng chút nương tình, thậm chí còn cảm thấy chưa đã đời mà kéo áo thun Ngô Thần cao lên tới ngực. Cậu quyết chống trả nhưng đều bị hắn khống chế bằng những cú đấm dã man lên mặt.

Ngô Thần đau tới mất hết tri giác, cũng muốn đập đầu bất tỉnh cho xong. Sợ hãi nghĩ Liên Vũ muốn chơi tới mức nào, phải giải thích với Nhiếp Ảnh làm sao. Lần này mọi thứ chẳng còn có thể bưng bít được nữa, những nhuốt nhơ hoen ố mà cậu muốn che giấu sẽ bị phơi bày ra hết trước mắt người khác. Còn mẹ nữa, chắc bà lại sẽ khóc ngất đi.

Tại sao phải liên can nhiều người đến vậy?

Tại sao không để chỉ mình cậu chịu tội thôi?

Chu Cánh.

Chu Cánh.

Chu Cánh.

Cậu liền nghĩ đến anh.

Đôi môi cậu mấp máy toan nói gì đó, nhưng lại bị táng đến ù tai hoa mắt. Chẳng biết qua bao lâu, Liên Vũ mới mỏi tay mà dừng lại. Hắn ngồi bên mép giường, châm một điếu thuốc hút, rồi tàn nhẫn chà tay lên tấm lưng rướm máu của cậu, nói đầy giễu cợt, “Lần trước thằng bạn mày đem anh An ra hù tao, lần này thì dựa hơi ai hả? Không ngờ nhân tình của mày cũng đông vậy.”

Hắn tự lẩm bẩm, giống ngày xưa, lải nhải mấy chuyện phiền lòng cho Ngô Thần nghe. Chưa kịp dỗ dành để vợ lại tin tưởng lần nữa thì tiệm chụp hình nửa đêm bị người ta đập phá. Báo cảnh sát thì bị làm lơ, phía nhà má vợ giận đến lật bàn, cảnh cáo hắn không được ra ngoài sinh sự. Vốn dĩ đã tính sẽ có một bữa tiệc sinh nhật lãng mạn bên vợ nhưng đối phương lại phải đi công tác.

Ngô Thần đau đớn nhướng mắt ra nhìn, thấy trên giường lẫn dưới sàn vung vãi cánh hoa hồng.

“Tao đã làm gì có lỗi với mày để mày kêu người tới gây sự hả?” Liên Vũ rít lên, “Lúc bị ** sao không nghe mày từ chối mà chỉ có khóc với khóc! Tao gọi người tới hiếp mày à? À, lần đầu thì coi như là chuốc mê mày rồi phang mày, nhưng còn lần hai lần ba thì sao? Mày cũng là đàn ông mà, có thể chạy mà! Tao muốn chia tay, mày đồng ý, đã thế rồi sao còn trách gì tao nữa?”

Từng lời Liên Vũ nói tựa như băng tuyết giội xuống đầu Ngô Thần buốt cóng.

“Tao lấy vợ, nếu mày thấy khó chịu thì cũng đi mà kết hôn. Hay mày không chơi gái được! Vậy sao không chết quách đi hả!?”

Liên Vũ hai mắt đỏ lừ, như tự nhắc nhở bản thân, nhanh chóng lấy điện thoại gọi đi, hắn báo tên khách sạn và số phòng với phía bên kia, xong nhếch mép cười khoái trá, nhìn xuống Ngô Thần, “Tao gọi con ca-ve tới, muốn coi thử mày *** được nó không.”

Hai chân Ngô Thần bị chuột rút đến tê dại, nửa thân trên đau nhức chẳng thể nhúc nhích nổi. Những điều Liên Vũ nói chẳng có gì không đúng, cậu bị rơi vào hoàn cảnh hiện tại chẳng bởi do hắn, hay bất kì người xa lạ nào từng giẫm qua đời cậu.

Tất thảy đều do chính cậu tạo nên.

Không lâu sau đó có tiếng gõ cửa. Liên Vũ chẳng kịp vui sướng chạy ra đón thì cánh cửa đã bị đá bung từ phía bên ngoài.

Nhiếp Ảnh mặt mày hốt hoảng đạp Liên Vũ qua một bên, nhìn Ngô Thần bị đánh cho bấy nhầy nằm trên giường, liền lo lắng quay sang nhìn Lục, “Bỏ mẹ rồi, lần này bố tiêu đời rồi.”

Không biết Lục dùng biện pháp gì mà Ngô Thần chỉ nghe Liên Vũ rên ư ử theo kèm tiếng đồ vật bị nện xuống đất.

Rồi đến giọng Nhiếp Ảnh gào lên, “Cậu không thể lôi nó vô nhà vệ sinh à? Phiền tôi xem tivi quá!”

Tivi đang chiếu một chương trình tạp kỹ nào đó mà người ta cười nháo hết sức ồn ào.

Giữa những tiếng cười vô duyên, Lục nói chêm vào, “Cậu còn có tâm trạng coi tấu hài, không biết là mình đã gây ra chuyện tốt gì à?”

“Đù má nó, làm sao tôi biết thằng chó kia bị đập tiệm thì lại đi tìm tên ngốc này trả thù chứ.” Nhiếp Ảnh nhảy dựng lên, xong bỗng suy sụp ngồi co ro trên ghế, “Anh Lục, á **, Tiểu Lục, cậu nói thử… liệu A Cánh có đập chết tôi không?”

Lục thở dài. Ngô Thần cảm thấy một bên nệm lún xuống, có người ngồi cạnh cậu, khẽ nói, “Vết thương của cậu không nặng, cậu sẽ không bị sao hết, chỉ là đau tới ngất xỉu thôi…” Giọng Lục rất thản nhiên, “Tôi biết cậu lạnh, nhưng lúc này không thể đắp cái gì lên người cậu hết, bằng không máu khô lại dính chặt vào vết thương, gỡ ra sẽ đau lắm. Đợi chốc nữa bôi thuốc, khử trùng sạch sẽ, mà dù có nhiễm trùng thì cũng chỉ lên cơn sốt xíu thôi, không chết đâu, đừng lo.”

Ngô Thần yếu ớt chớp mắt, chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Nhiếp Ảnh vẫn còn lải nhải không dứt, “Còn chưa tới một giờ đồng hồ nữa. Cậu nhớ vác tôi về ở ngoài lầu tây, chỗ đó toilet sạch sẽ… Đừng có để má tôi biết, bằng không bả lại dẫn đệ tử tới dần tôi thêm một trận. Mẹ nó chứ, đụng trúng thằng ngốc này tôi xui đủ đường.”

Thằng ngốc đó chẳng còn quan tâm gì nữa, toàn bộ khí lực còn thừa lại đổ dồn vào mắt trông chừng cánh cửa.

Đợi anh đến.

Khi Chu Cánh đến, chương trình tạp kỹ trên tivi vẫn còn.

Anh trước nhất đi tới chỗ Ngô Thần, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mặt cậu, khẽ xoa trán cậu.

Ngô Thần cảm thấy hơi ấm mình đã luôn khao khát suốt từ nãy, mỏi mệt ậm ừ. Chu Cánh lên tiếng, đừng nói gì cả, tạm nằm nghỉ một chút.

Giọng anh rất điềm tĩnh, Ngô Thần nghe không ra chút xíu lay động nào, và như thế khiến cậu an tâm. Người cậu tuôn đầy mồ hôi lạnh, nghe Lục giải thích rõ đầu đuôi với Chu Cánh. Hóa ra, họ tìm được thông tin đặt phòng của Liên Vũ từ chỗ cảnh sát rồi vội  vàng chạy tới.

Chu Cánh nghe đến tên Liên Vũ thì bỗng đanh mặt, đợi Lục nói xong, liền hỏi, hắn đâu?

“Trong phòng vệ sinh.” Lục đáp.

Mấy giây sau, Chu Cánh kéo lê Liên Vũ ra. Ngô Thần còn đang ngạc nhiên tại sao không nghe Liên Vũ kêu la hay mắng chửi, thì giọng Chu Cánh đã vang lên. Anh gọi, Ngô Thần.

Dạ. Cậu thầm đáp trong đầu.

“Có thể mở mắt ra được không?”

Dưới đầu cậu có kê một cái gối mềm, giúp cậu giữ cổ thăng bằng mà khẽ rướn lên, hé mắt ra. Chu Cánh đứng ngay mép giường, còn Liên Vũ nằm mọp dưới chân anh, vừa khéo đúng ngay tầm mắt của cậu.

Mặt Liên Vũ bị Chu Cánh giẫm mạnh, chảy bê bết máu. Bao nhiêu phẫn hận ban nãy đều đã bay biến, thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng.

Nhiếp Ảnh đứng co ro sau lưng Lục, nhìn Chu Cánh bằng đôi mắt không biết là sợ hay là nể.

“Ráng nhìn nhé.” Chu Cánh nói, “Nếu đau quá thì nằm xuống, nghe thôi cũng được.”

Dứt lời, anh lại đạp một cú thật mạnh nữa lên mặt Liên Vũ, Ngô Thần như nghe thấy tiếng đồ bị gãy nứt, còn Liên Vũ chẳng kịp rú lên thì đã hôn mê.

“Làm cho hắn tỉnh lại.” Chu Cánh ra lệnh, Nhiếp Ảnh ngoan ngoãn bước tới, nắm tóc Liên Vũ dộng xuống sàn. Sau vài lần thì hắn tỉnh thật. Chu Cánh liền tàn bạo giẫm lên lồng ngực hắn, Liên Vũ lập tức ngất xỉu lần nữa.

Cảnh tượng như vậy lặp lại vài lần, Ngô Thần nhìn đến kiệt sức.

Trên người Chu Cánh chẳng dính dù chỉ một hột máu. Chốc sau, anh chùi mũi giày lên áo Liên Vũ, rồi đi đến cạnh Ngô Thần, cúi người cẩn thận luồn tay xuống vai và bắp đùi cậu bế lên.

Ngô Thần tựa đầu vào hõm vai anh, ngửi mùi thuốc lá bàng bạc vương trên áo anh, mấp máy môi.

Bước vào thang máy, Chu Cánh kề sát miệng vào tai cậu, dịu dàng hỏi lại, “Muốn nói gì?”

Đau quá. Dù động tác của anh đã nhẹ nhàng hết mức nhưng cậu vẫn đau đớn vô cùng, cả cơ thể chằng chịt vết thương, chỉ còn mặt mày là nguyên vẹn nhưng trắng nhợt hơn cả giấy.

Cậu cắn chặt môi dưới, giữ cho đầu óc tỉnh táo, môi cọ nhẹ vào tóc anh, thều thào đáp, “… Em nói với anh ta…”

“Nói gì?”

Đôi tay Chu Cánh mạnh mẽ và ấm áp, chẳng hề có chút run rẩy. Mà cậu lại có thể cảm nhận được chút xíu xót xa trong giọng nói anh.

Bởi vì cậu.

“Em nói… em muốn đi… thật đó, em đã nói…”

“Ừ.”

Chu Cánh ngước đầu, hôn khẽ lên khóe mắt Ngô Thần, “Tôi biết. Cậu rất ngoan.”

Ngô Thần nhắm mắt, khóc nấc lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ngực áo anh.

Chẳng rõ là khi nào, cậu từ trong ác mộng đau tới choàng tỉnh dậy, mở mắt thấy mình đang nằm trên giường, Chu Cánh ngồi bên cạnh, cầm khăn chườm đá lau vết thương cho cậu.

“Tỉnh rồi? Vết thương trước ngực phải bôi thuốc khi cậu đang tỉnh, bằng không sẽ đau thấu.”

Ngô Thần hoảng hốt kiểm tra quần áo, may mắn là trừ áo ra thì quần vẫn còn ngay ngắn mặc trên người. Cậu ngại ngùng nói, “Cảm ơn học trưởng… Em không còn quá đau nữa…”

“Nói dối. Kiểu thương tích này ở trên người tôi, tôi còn khó chịu, huống gì.”

Ngô Thần không dám cãi, bắt đầu đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Tất cả đồ nội thất đều bằng gỗ, xem chừng giá trị không hề rẻ, mơ hồ trong không khí còn thoảng mùi đàn hương.

“Đây là nhà anh Lục.” Chu Cánh giải thích.

Ngô Thần bỗng nhớ ra chuyện gì, lo lắng nói, “Anh Nhiếp…”

Chu Cánh điềm đạm nhướng mày, “Thế nào?”

“Không, không có gì… Bây giờ mấy giờ rồi anh?”

“Chưa sáng. Ngủ tiếp đi.”

Tấm rèm cửa thật dày đã chắn hết mọi khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Ngô Thần không nói gì thêm, im lặng hồi tưởng mọi chuyện tối nay, rồi bất giác rùng mình, hỏi, “Liên Vũ…”

“Chưa chết.”

“Ơ.”

“Có lỡ chết thì cũng không phải vấn đề gì to tát.” Chu Cánh thong dong đáp, “Không cần lo.”

Lời lẽ như vậy nếu phát ra từ miệng người khác, Ngô Thần nhất định không tin. Nhưng suốt thời gian chung đụng vừa qua, sự tồn tại của Chu Cánh khiến mọi thứ ở trên đời đều trở thành định lý. Một người hùng mạnh đến vậy, há lại có chuyện gì không như ý được?

À, cũng có nhỉ. Cậu nhớ hai người nhắn tin weixin, Chu Cánh thỉnh thoảng vẫn nói rằng anh đang không vui.

Cậu trầm ngâm nghĩ ngợi lung tung, nhằm phân tán đi cảm giác đau đớn đang chạy dọc khắp người.

Hốt nhiên, Chu Cánh lại hỏi, nghĩ gì đó.

Ngô Thần a một tiếng, nuối tiếc đáp, “Điện thoại em hư rồi.”

“Thì?”

“…Không giữ được nội dung chat với anh.”

Chu Cánh bấy giờ mới bật cười, “Không sao, ai tôi không biết, còn đối thoại giữa chúng ta thì tôi đều nhớ hết.”

Ngô Thần liền ngây dại.

“Đợi cậu khỏe, tôi dạy cậu nói lại từng câu một.” Đoạn anh đứng dậy, “Chờ tôi chút nhé. Tôi lấy cháo cho cậu.”

Ngô Thần nhìn theo Chu Cánh, cửa vừa kéo ra thì Nhiếp Ảnh chợt xuất hiện. Gã trợn mắt ngó cậu chằm chằm, khiến cậu lạnh gáy kéo chăn sát cổ.

“Kệ cậu ta, cậu ta chẳng qua muốn cậu nói giúp mình vài câu ấy mà.”

Giọng Lục từ ngoài truyền vào.

Ngô Thần ngơ ngác nhìn Chu Cánh, lúng túng nói, “Anh Nhiếp là người tốt, anh… học trưởng đừng đánh anh ấy.”

Bên ngoài cửa, tức thì liền vang lên tiếng Lục cười hết sức khoái trá.