Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 38



Xe đi một giờ trong sa mạc, đã không có dẫn đường, Lý Thương Mạc hoàn toàn không cách nào phân biệt phương hướng, thậm chí cũng không thể xác định phương hướng của mình có đúng hay không, có thật sự đã ở trong khu vực cấm.

Không có bất kỳ vật chỉ tiêu, ánh mắt ngoài cát vẫn là cát, bên tai chỉ có tiếng động cơ xe, Lý Thương Mạc giống như một con ruồi không đầu, lái xe việt dã chạy mê mang trong sa mạc.

Anh không có bất kỳ biện pháp nào, cho dù không có phương hướng, cũng chỉ có thể luôn đi về phía trước. Anh thấy được một cồn cát, vượt qua cồn cát tiếp tục đi, chỉ chốc lát sau lại nhìn thấy một cồn cát, anh thậm chí không biết cồn cát trước mắt và cồn cát chính mình vừa trải qua có phải cùng một cái hay không.

Anh nên đi về phía trước hay vòng quanh tại chỗ?

Trong sa mạc, mặc dù bạn luôn đi về phía trước, vẫn như trước có một loại ảo giác quỷ đánh tường, rõ ràng quanh mình mênh mông khổng lồ, nhưng vẫn như thể bị nhốt trong một lồng giam.

Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, cảm giác tuyệt vọng trong lòng Lý Thương Mạc cũng càng ngày càng mãnh liệt. Mặt trời sắp xuống núi rồi, đợi đến khi trời tối hẳn, lại tiến lên rất nguy hiểm, đội thám hiểm đều chỉ có thể dựng lều nghỉ ngơi, Lý Thương Mạc biết rõ, hôm nay nếu mình không tìm thấy Diêu Bảo Châu, vậy sẽ không bao giờ lại có cơ hội nữa, mặc dù ban đêm anh có thể không nghỉ ngơi, nhưng muốn tìm được Diêu Bảo Châu chỉ sợ còn xa vời hơn so với ban ngày.

Lý Thương Mạc ngừng xe, xuống xe, dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc.

Giờ phút này cuối cùng anh đã hoàn toàn tỉnh táo, ý thức được hành vi của mình liều lĩnh thế nào, nhưng anh cũng không hối hận, chỉ cảm thấy anh hoàn toàn giống như là đi tìm vận may, cái gì là mò kim đáy biển ư? Chính là chuyện anh đang làm bây giờ.

Có lẽ là anh quá tin tưởng vận mệnh, cũng quá tin tưởng kỳ tích.

Lý Thương Mạc ném điếu thuốc lá vào trong sa mạc, lại lên xe.

Mặt trời đang ở gần đường chân trời, có lẽ còn có một hai tiếng nữa mới có thể hoàn toàn xuống núi, Lý Thương Mạc còn không từ bỏ hi vọng, không đến nơi sơn cùng thủy tận, anh sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Diêu Bảo Châu.

Coi như là vĩnh viễn mất phương hướng ở trong sa mạc, cũng không có vấn đề gì.

Lý Thương Mạc khởi động xe chuẩn bị tiếp tục đi, lại phát hiện xe không nhúc nhích.

"Đệch, không phải lúc này chứ!"

Lý Thương Mạc lại xuống xe, lúc này mới phát hiện xe của anh lún cát rồi.

Hôm nay anh đi cùng đoàn xe cả một ngày, trong đoàn xe thay phiên nhau lún, cũng chỉ có xe của anh vẫn tốt, tất cả mọi người hay nói đùa anh được thần sa mạc chiếu cố, chính anh đều tin, nhưng mà hết lần này tới lần khác vào lúc anh chỉ có một mình không có ai giúp, xe của anh lại bị lún cát.

Đã thế đoạn đường này còn đang ở trong khu không người, thần sa mạc chiếu cố anh ở đâu cơ chứ?

Bánh xe lăn nguyên chỗ, Lý Thương Mạc hổn hển đạp một cái, tốt rồi, xe hoàn toàn bất động.

Anh ngừng động cơ, rút chìa khóa xe, sắc trời càng ngày càng mờ, bầu trời phương xa đã biến thành màu tím, mặt trời tới gần đường chân trời, Lý Thương Mạc tuyệt vọng châm thuốc, trong đầu hỗn loạn, tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Nếu như đeo túi tiếp tục đi, chỉ sợ cũng đi không được bao xa, hơn nữa anh rất nhanh cũng sẽ bị nóng chết, chết cóng hoặc là chết khát.

Diêu Bảo Châu, rốt cuộc em ở nơi nào?

Lý Thương Mạc nhìn mặt trời ở bầu trời phương xa sắp rơi xuống đất bằng, lần đầu thành kính khẩn cầu ông trời như vậy.

Ông trời à, để cho con tìm được Bảo Châu đi, cầu xin người, để cho con tìm được Bảo Châu, về sau con sẽ đem người trở thành cha, không, đem làm ông nội, để con làm cháu trai của người cả đời đều được, ông muốn con làm gì cũng được, có được hay không?

Bỗng nhiên, phương xa truyền đến một tiếng kêu.

Lý Thương Mạc vội đứng dậy, một cử động nhỏ cũng không dám, trong sa mạc quá yên tĩnh khiến người ta chịu không nổi, thế cho nên vừa rồi một tiếng kêu dã tính kia khiến anh không khỏi cho rằng là ảo giác của mình.

Là tiếng lạc đà kêu.

Lại là một tiếng kêu truyền đến, Lý Thương Mạc ngẩng đầu, nhìn thấy trên đồi cát phía trước có một con lạc đà hoang thuần trắng đứng đấy.

Lạc đà hoang đều là màu vàng hoặc màu nâu đậm, chưa từng nghe nói qua có lạc đà hoang thuần trắng, giống như là sư tử màu trắng, hổ màu trắng, tinh tinh màu trắng, động vật có màu sắc khác biệt như vậy đặt ở trong nhân loại là chứng bạch tạng, được loài người coi là thần, nhưng lại bị xa lánh và vứt bỏ trong đàn, cho nên thường xuyên chỉ có thể bỏ đàn, tự sinh tự diệt.

Lạc đà hoang là động vật sống theo bầy, tuy là sinh vật sa mạc, nhưng càng tham sống ở nơi có gần nguồn nước có cỏ xanh, chỉ có gặp phải kẻ địch hoặc là bị kinh hãi, mới có thể trốn vào trong sa mạc.

Lý Thương Mạc mê mang nhìn con lạc đà hoang này, trong lòng rung động, anh không dám nhúc nhích, bởi vì lúc trước anh từng nghe đội trưởng Lĩnh nói lạc đà hoang là một loại động vật vô cùng nhạy bén nhút nhát, anh sợ chính mình gây ra một chút tiếng động sẽ làm sợ sinh vật thần bí này.

Sắc trời lờ mờ, bầu trời phương xa là màu đỏ tím, ánh mắt lạc đà hoang màu trắng kiên định nhìn phương xa, cơ thể nó khổng lồ lại thon gầy, bướng bỉnh cô độc đứng trên cồn cát, yên tĩnh mà ngừng trệ như một tòa điêu khắc.

Trong chốc lát, Lý Thương Mạc quên đi thời gian, lặng yên nhìn kỳ tích này trong sa mạc, rung động đến mức không quan tâm sống chết.

Lạc đà hoang quay đầu nhìn về phía Lý Thương Mạc, một động vật một người đối mặt nhau, trong tích tắc, Lý Thương Mạc cảm giác mình dường như xuyên qua cặp mắt nó thấy được thần.

Trong khoảnh khắc này anh không có cách nào diễn tả thành lời, không cách nào chia sẻ với người khác, bởi vì không có ngôn ngữ nhân loại nào có thể hình dung thành kính và chân thật giờ khắc này.

Lạc đà hoang kêu một tiếng, quay người đi một bước liếc Lý Thương Mạc, dường như đang đợi anh.

Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, Lý Thương Mạc vội ném thuốc đi, chạy về phía lạc đà.

Cồn cát cũng không dễ leo lên, Lý Thương Mạc dùng cả tay chân bò lên trên đỉnh cồn cát, chỉ thấy lạc đà hoang đã lại đi lên cồn cát khác, Lý Thương Mạc chạy cả người đổ mồ hôi, nhưng vẫn không ngừng, dưới ánh mặt trời không ngừng chạy theo lạc đà hoang.

Lạc đà hoang đứng ở cồn cát, không đi nữa, mà là ngồi xuống, xoay lưng về phía Lý Thương Mạc, lặng yên nhìn trời chiều.

Mặc dù sắp hết ngày, nhưng nhiệt độ sa mạc còn chưa bắt đầu giảm, nhiệt độ cát xuyên thấu qua đế giày chui vào trong cơ thể, không khí nóng bức bao vây lấy từng lỗ chân lông.

Lý Thương Mạc nhìn thấy lạc đà hoang dừng lại, lúc này mới dám lau mồ hôi, bước chân hơi chậm lại.

Anh bò một lúc lâu mới lên trên cồn cát, lạc đà hoang màu trắng cũng không trốn, im ắng ngồi, vẫn không nhúc nhích nhìn phương xa.

Bầu trời phương xa như được nhuộm thuốc màu, ánh mặt trời cực lớn như một vòng tròn treo ở phía trên đường chân trời, chậm rãi lặn về phía tây.

Lý Thương Mạc đứng bên cạnh lạc đà hoang, không ngờ cuộc đời này vậy mà sẽ ở bên trong hoang mạc không người cùng một con lạc đà hoang màu trắng ngắm mặt trời lặn.

Cảnh sắc trước mắt khiến người ta rung động, ngay cả hít thở cũng sắp quên, Lý Thương Mạc nghĩ nếu tính mạng của anh thật sự dừng ở bên trong cảnh sắc như vậy, chuyến đi cũng này không tệ.

Lý Thương Mạc ở bên cạnh lạc đà hoang, dựa vào nó, nó cũng không né tránh.

"Người anh em, có thể hút điếu thuốc chứ?"

Lạc đà hoang hai mắt nhắm nghiền, thở ra một hơi, dường như bó tay với anh.

Lý Thương Mạc cười, dựa vào lạc đà hoang châm điếu thuốc, thoải mái.

"Lúc trước tao luôn cảm thấy đời người vô thường, nhưng không nghĩ tới chính mình cũng là mệnh không dài. Người anh em, mày nói xem trước khi chết tao còn có thể tìm được cô ấy không? Nếu không, cảm thấy có chút tiếc nuối."

Lạc đà hoang bỗng nhiên đứng dậy, khiến cho Lý Thương Mạc suýt chút nữa từ cồn cát lăn xuống.

"Người anh em!"

Lạc đà hoang chạy xuống cồn cát, sau đó lại dừng lại nhìn Lý Thương Mạc.

Ánh sáng càng ngày càng lờ mờ, Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, bất đắc dĩ nói: "Không phải mày chơi nghiện rồi chứ? Đống cát có gì hay chứ? Lại đây, ngồi xuống."

Lạc đà hoang bất động, chỉ đứng ở nơi đó, Lý Thương Mạc bất đắc dĩ ném điếu thuốc, đang chuẩn bị bò xuống, lại chợt thấy có một chiếc xe trong sa mạc!

Đó là một chiếc xe màu vàng, bởi vì vùi trong cát bụi, hơn nữa sắc trời lại lờ mờ, cho nên không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là một phần sa mạc.

Lý Thương Mạc tim đập như sấm, mặc dù thiên hạ có rất nhiều xe việt dã màu vàng, nhưng Lý Thương Mạc xác định không thể nghi ngờ, nhất định là xe của Diêu Bảo Châu.

Anh thực sự đã gặp được kỳ tích, gặp được thần.