Vua Phong Thủy: Tôi Là Tái Sinh Của Nàng Tiên Cáo

Chương 19: [19] Tiểu mập



Lưu bà bà nhìn bộ dáng lúc này của tôi, biết tiên gia trong cơ thể tôi xuất hiện, sau khi sửng sốt một chút, cũng quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai tay, căn bản không dám ngẩng lên xem.

"Tiểu......" Ông nội nhìn tôi lúc này, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Lúc đó tôi, hoàn toàn không có ý thức, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, những thứ này đều là nghe ông nội sau này nói với tôi.

Lúc ba tuổi, thần hồn tiên gia này đã xuất hiện một lần, nhưng ông nội không nhìn thấy, nhưng lần này lại là tận mắt nhìn thấy, nhất là nghe được thanh âm nói chuyện khi tôi biến thành một người khác, phía sau còn có một cái bóng hồ ly thật lớn, mọc tám cái đuôi, cái đuôi kia còn đang không ngừng múa máy, thật sự là làm ông nội sợ hãi.

Cũng may, loại tình huống này cũng không kéo dài bao lâu, sau khi Trương gia lão nhị ngất xỉu trên mặt đất, bóng dáng hồ ly khổng lồ phía sau tôi cũng theo đó biến mất.

Ngay sau đó, thân thể tôi mềm nhũn, liền ngã xuống đất.

Ông nội vội vàng tới, ôm tôi lên.

"Đại muội tử, bà mau nhìn tiểu Kiệt một chút, nó bị làm sao vậy" Ông nội có chút kinh hoảng hô.

Lưu bà bà lúc này mới đứng dậy, nhìn thoáng qua về phía tôi, đi tới, trấn an ông nội nói: "Yên tâm, Tiểu Kiệt không có việc gì, giống như lần trước, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi, hồ tiên trong cơ thể tiểu kiệt đã có tám cái đuô, đã là đại yêu ngàn năm, hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy, đời này không sống uổng công a. "

Lúc nói lời này, Lưu bà bà nhìn qua có chút kích động, thân thể đều hơi phát run.

Ông nội cõng tôi về nhà, tôi về nhà cứ ngủ mê man hai ngày rồi tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại tôi cùng bình thường không có gì khác nhau, vẫn vui vẻ như trước.

Về phần Trương gia lão nhị, cũng không có chuyện gì, chỉ là bị con chồn kia giày vò không nhẹ, nằm trên giường ba ngày cũng không xuống nổi giường, bất quá về sau cũng hoàn toàn khôi phục.

Sau đó Lưu bà bà nói đến chuyện con chồn này, nói là sở dĩ con chồn này có thể đổi mạng với người khác, là bởi vì trên người chồn có thể phóng thích một loại độc tố giống như mùi hôi, sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác, ảo giác kia thập phần chân thực, có thể dọa chết người, Trương gia lão Ngũ cùng Trương gia lão nhị lúc ấy chính là trúng độc tố trên người chồn phóng thích ra, hai người bọn họ khác nhau chính là, Trương gia lão Ngũ ở một mình, không có người phát hiện hắn dị thường, Trương gia lão nhị lại rất may mắn, bởi vì anh ta cùng ở với vợ, Nếu như không phải vợ trương gia lão nhị gọi Lưu bà bà cùng ông nội tới đây, chỉ sợ trương gia lão nhị cũng khó thoát khỏi cái chết.

Về phần con chồn dùng độc tố mê hoặc người khác, vì sao nó cùng chết, Lưu bà bà cũng nói, độc khí phóng thích ra trên người chồn tuy rằng có thể mê hoặc người khác, nhưng lại không có công hiệu lớn như vậy, bản thân nó cũng phải đắm chìm trong mộng cảnh đó, mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn hơn, nó muốn hại chết người, cũng phải hại chết chính mình, tạm thời tiến vào trong hoàn cảnh này, mới có thể đem độc khí trong cơ thể phát huy đến cực hạn mà hại chết người.

Về phần con chồn khống chế trương gia lão nhị kia, cũng không đơn giản, nó không chỉ đơn giản là phóng thích độc khí đơn giản như vậy, bởi vì nó đã có đạo hạnh rất cao, có thể khống chế người sống làm ra rất nhiều động tác phức tạp.

Chuyện này cứ như vậy chấm dứt, ba năm một kiếp, không phải tôi chết chính là người khác chết, những người chết đi kia, khẳng định cùng tôi có quan hệ rất lớn.

Nhưng đối mặt với tất cả những điều này, tôi nằm thế bị động bất lực chống trả.

Lưu bà bà nói đây là mạng của tôi, những kiếp số này tôi căn bản trốn không thoát, những người liên quan cũng trốn không thoát.

Có lẽ có một ngày, tôi sẽ có kỳ ngộ lớn, có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng khẳng định không phải hiện tại, Lưu bà bà cũng không có năng lực kia.

Lần này, bà Lưu ở lại nhà tôi thêm vài ngày nữa, đợi cho đến khi tôi tỉnh lại mới rời đi.

Trước khi đi, Lưu bà bà cố ý dặn dò người trong nhà, khi tôi chín tuổi, ngàn vạn lần không nên ra ngoài, kiếp nạn lần tới, là một lần lợi hại nhất, làm không tốt mạng nhỏ của tôi sẽ không còn, nếu như có thể vượt qua kiếp nạn chín tuổi này, cuộc sống sau này có thể dễ chịu hơn một chút, bà cũng không biết có thể bảo vệ tôi đến khi nào, nhưng bà ấy nhất định sẽ tới.

Sau khi vấn đề này được giải quyết, cuộc sống gia đình đã trở lại bình thường, và tôi và đứa trẻ bình thường đã không có gì khác nhau, đã ăn uống bình thường với gia đình, cũng không uống máu.

Chỉ là những con chồn cùng hồ ly kia vẫn sẽ cách một thời gian đem cho nhà tôi một ít đồ hoang dã, giúp gia đình tôi cải thiện cuộc sống.

Thỉnh thoảng khi tôi ở một mình, tôi vẫn sẽ thấy những con chồn vàng và cáo, lén nhìn tôi từ xa.

Trong nháy mắt, lại qua ba năm.

Trong ba năm qua, cuộc sống của tôi diễn ra bình thường, không có gì xảy ra, tôi cũng giống như những đứa trẻ còn lại, đi học tiểu học, bây giờ là lớp hai.

Thời gian tôi sinh ra, vừa vặn là thời điểm nghề nông bận rộn, cả thôn đềù bận rộn, người trong nhà căn bản không để ý đến con cái.

Người có kinh nghiệm nông nghiệp đều biết, đây là thời điểm thu hoạch lúa mì, lúa mì phải được thu hoạch từng mảnh, máy gặt cũng không đợi người, đến phiên nhà ai, nhất định phải có người đi qua, bằng không sẽ phải chuyển sang nhà người khác.

Khi đó già trẻđều trông cậy vào thu hoạch trên mảnh đất này, lúa gạo vẫn quan trọng nhất.

Hơn nữa ba năm qua, tôi không thay đổi gì chỉ là sau khi trải qua kiếp nạn, dần dần cũng có chút lãnh đạm.

Nhưng mọi người trong nhà đều nhớ rõ lời dặn dò của Lưu bà bà, về chuyện ba năm một nạn của tôi, cho nên khi cha mẹ đều ra ruộng làm việc, cố ý để ông nội ở lại trông tôi.

Sinh nhật chín tuổi, vừa vặn là cuối tuần, tôi ở nhà làm bài tập về nhà, buổi trưa, ông nội cùng tôi ăn cơm trưa, ông lớn tuổi, sau khi ăn uống no đủ liền mệt mỏi, định đi chợt mứt một latst, trước khi đi ngủ, ông nội cố ý nghiêm mặt theo tôi, hôm nay nói cái gì cũng không thể ra ngoài, bằng không liền đánh tôi mông nở hoa.

Chỉ là không đợi ông nội ngủ, thợ giết lợn trong thôn đột nhiên vào cửa, dụ dỗ ông nội đi hỗ trợ giết lợn, nói là vừa thu một con lợn rất lớn, hai ba người đều không ra tay được.

Ông nội vốn không muốn đi, chỉ sợ hôm nay tôi chạy ra ngoài, nhưng đều là người một thôn, không hỗ trợ thì cùng kỳ cục, vì thế ông nội liền dặn dò tôi một tiếng, tuyệt đối không ra ngoài,rồi liền đi theo gã đồ tểrời đi nhanh chóng.

Lúc ông nội rời khỏi cửa nhà không bao lâu, bên ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Đây là ám hiệu của tôi và Ngụy Phong, Ngụy Phong là bạn cùng lớp tiểu học của tôi, từ nhỏ, trẻ em trong làng không chơi với tôi, tất cả đều nói rằng tôi là quái vật.

Nhưng Ngụy Phong này thì khác, quan hệ tốt nhất với tôi, hai chúng tôi cũng có thể chơi cùng nhau.

Ngụy Phong là một tiểu mập mạp, bạn học trong lớp đều gọi hắn là mập mạp.

Nghe được tiếng ám hiệu của cậu bé mập, tôi lặng lẽ đi đến cửa sổ, mở cửa sổ, thấy khuôn mặt mập mạp của cậu bé xuất hiện trước mặt, anh tôi mỉm cười hắc hắc với tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kiệt, đi bắt châu chấu đi? "

"Mày định bắt châu chấu kiểu gì? Ông nội không cho tao ra ngoài, nếu bị ông phát hiện, tao chắc chắn sẽ bị đánh, mày không hoch hành chăm chỉ đi, cả ngày chỉ biết đi chơi"Tôi không vui nói.

"Tiểu Kiệt mày cũng không có tư cách nói tao chứ? Tao đứng bét lớp, mày cũng đứng thứ 2 từ dưới lên, không biết xấu hổ còn nói ta học tập chăm chỉ chứ" Tiểu mập nói.

Lời này nói ra cũng có ý đúng, tôi đích thật là đứng bét lớp, cũng không phải bởi vì tôi ngốc nghếch, chủ yếu là tôi không thích học, người trong nhà cũng không quản tôi, hiện tại nguyện vọng lớn nhất của người trong nhà chính là tôi có thể khỏe mạnh lớn lên, về phần những thứ khác, đối với bọn họ mà nói căn bản không quan trọng.

Cuối cùng, tôi vẫn không chịu đựng được sự cám dỗ, lén lút trèo ra khỏi cửa sổ, theo tiểu mập ra khỏi làng.

Tuổi này, chính là thời điểm ham chơi, người lớn càng không cho làm thì trẻ con lại càng đối nghịch, cũng là tuổi nghịch ngợm nhất, tôi nghĩ nhiều người cũng đã trải qua, không ít lần bị đánh.