Vua Sói Chỉ Nghe Lời Tôi

Chương 6



11.

Hai ngày sau, Lang Vương lại mang theo tôi xuống núi.

Đương nhiên, khoảng cách tới nơi có người ở còn cách một khoảng rất xa.

Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy con đường cách đó rất xa, hình như có một bầy rắn đang phủ đầy ở dưới chân núi Kim Sơn, nhìn không thấy điểm cuối.

Tôi dụi dụi mắt, nhận ra có chút không giống trước.

Tôi vui mừng: "Tôi có thể nhìn xa được sao."

Trong mắt Lang Vương không che giấu được vẻ tự hào, vẻ mặt như thể đang cầu được khen.

Tôi sờ sờ đầu hắn: "Ngoan quá."

Tôi nhìn một hồi, nhớ tới Lang Vương còn chưa nói mục đích hắn đưa tôi xuống núi lần này.

Lang Vương nhìn ra xa, "Chờ một chút... sắp tới rồi."

Tôi nhìn theo hướng hắn nhìn, có xe đi qua, nhìn ra được là có khoảng 4 chiếc.

Tôi nhìn kỹ hơn, theo bẩn năng nhíu mi.

Trên mặt đất hình như có hai người đang nằm, lập tức phản ứng lại: "Bọn họ chết không toàn thây."

Lang Vương khinh thường: "Đó là đương nhiên."

Người ở phía xa xa nói chuyện:

"Mẹ nó, sao lại bị cắn thành như vậy rồi. Mấy ngày nay cũng có tin tức tìm người mất tích thì phải."

"Từ từ đã. Cổ bị cắn đứt, trên người có nhiều dấu răng của rắn, lồng ngực bị mổ xẻ, tim biến mất?"

"Nhiều động vật cùng lúc sao?"

"Ngày hôm qua tôi còn đi qua con đường này, cũng đâu có phát hiện có người nằm ở đây, nhưng nhìn như vậy thì hẳn là đã chết được mấy ngày rồi đi."

Có đôi khi, con người không thông minh giảo hoạt bằng động vật.

Đây là lần cảnh cáo của vương quốc động vật với nhân loại.

Ý tứ khiêu khích quá nồng.

Đem thi thể ném ra đường lớn, giống như đang nói: Nhìn đi, nhân loại các ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, giết chết các ngươi quả thực là dễ như trở bàn tay vậy.

Tôi hiểu ý tứ của Lang Vương, hắn là muốn nhắc nhở tôi, đây là lãnh địa của sói, và hắn mới là lãnh chúa ở nơi này.

Chỉ một mình hắn.

12.

Lúc sau, tôi cũng không có nhắc về việc này với Lang Vương nữa, chủ yếu là tôi cũng không có tâm tư đi hỏi thăm, hơn nữa tôi phát hiện gần đây Lang Vương có chút không thích hợp.

Hắn liên tục mấy ngày liền không xuất hiện ở chỗ tôi.

Có sói cái khác rồi?

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, tôi liền câm nín, tôi là đã coi mình thành sói luôn rồi sao?

Cái tật xấu gì vậy nè?

Nếu mà quả thực có sói cái khác, hắn hẳn là sẽ thả tôi đi?

Nhưng mà cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, cứ nhốt tôi ở chỗ này cũng đâu phải cách?

Nhanh như vậy đã có mới nới cũ, lại còn bị sói vứt bỏ nữa chứ?

Này so với bị con người vứt bỏ còn xấu hổ và thê thảm hơn.

Tôi đi ra khỏi căn phòng tân hôn, ngồi ở cửa tới ngẩn người.

Nói thật từ sau khi tới đây, tôi vốn cứ nghĩ hẳn là sẽ rất nhàm chán, thật ra cũng không phải, ngược lại từ sau khi tôi có thể nghe được tiếng động vật nói chuyện, tôi phát hiện chúng nó còn rất thú vị.

Khá đáng yêu nữa.

Vô ưu vô lo, không có tâm cơ thủ đoạn, ngẫu nhiên đụng phải tôi ra ngoài đi dạo còn tôn kính gọi một tiếng Vương Hậu.

Ví dụ như con sóc đồng cỏ* kia, tôi luôn nghĩ nó là một con vật ghê gớm, dù sao biểu tình của nó cũng rất hung.

* Bản gốc là 土拨鼠, tra google thì ra con sóc đồng cỏ chứ mình cũng không rõ nó là con gì.

Nhưng lúc nó bám lên vai tôi giúp tôi chải tóc thì tôi chỉ có cảm giác nó chỉ là một con sóc có chút lớn một tý mà thôi.

Lúc ban đầu, tôi còn thường xuyên bị rắn dọa tới, chúng là loại động vật cao lãnh, không thích chào hỏi tôi, chỉ yên lặng đi đường vòng, lúc đó tôi liền nghĩ tới lời nói của thủ lĩnh rắn đuôi chuông.

Chúng không thích con người, xem ra nhìn thấy con người là sẽ đi đường vòng chính là quy định được thống nhất trong xà tộc của bọn chúng.

Đúng rồi, thậm chí tôi còn nhìn thấy một con báo.

Một nhà bốn đứa, hòa thuận vui vẻ dắt nhau đi săn.

Trong đó có một con báo con nhìn thấy ta, liền muốn chạy tới, miệng hô lên: "Xin chào nha! Nhân loại ơi!"

Sau đó liền bị ba hay mẹ nó gì đó vỗ cho một cái túm trở về.

Vợ chồng nhà báo rất cung kính với tôi, đứng từ xa gật đầu chào hỏi tôi, sau đó mang theo thằng con nhà mình rời đi.

Tôi đối với một màn này luôn có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Loài động vật hoang dã chuyên ăn thịt từng xuất hiện nhiều lần trên TV kia, thế mà lại có một ngày tôi có thể sống chung hòa thuận với chúng.

Thật kỳ diệu!

Còn về Lang Vương.

Hừ.

Tôi nâng má giận dỗi, thật bực bội, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy bực bội thế chứ.

Mà sao tôi phải bực bội với một con sói hả?

AAAA!

Càng nghĩ càng tức.

Cái gì mà Vương Hậu tôn quý chứ, đều là lừa người đi?

Đang miên man suy nghĩ, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng đen ở bên phải, mặt đát cũng có hơi rung lên.

Tôi nheo mắt nhìn qua, là gấu đầu chó.

Nó đang bình bịch chạy tới chỗ tôi.

Đây là tới xem kịch vui nhà tôi hả?

Dù sao gần đây thường xuyên có một số động vật nhỏ tới cửa đưa "cống vật" cho tôi.

Tôi vừa cười định nâng tay chào hỏi, nụ cười lại chậm rãi cứng lại.

Bạn gì đó ơi, sao chào hỏi mà lại không thấy giảm tốc độ thế? Nhiệt tình thế cơ à?

Mặt đất càng ngày càng rung lắc lớn.

Gấu chó bắt đầu rống giận, răng nanh còn dính thịt nát.

Mẹ kiếp!

Đây là tiết tấu chuẩn bị muốn ăn thịt tôi mà!

Giả chết hoặc dĩ nhiên là không kịp, chỉ có thể chạy.

Nhưng mà hai chân sao chạy lại bốn chân, nó rất nhanh đã đuổi kịp tôi, tay gấu to lớn cào về phía tôi.

Lưng tôi bị nó cào trúng, cảm giác đau đớn truyền tới.

Quần áo bị móng vuốt của nó giơ lên, ném sang một bên.

Con ngươi màu vàng kim lóe lên tia sáng, thời khắc ngã xuống đất, tôi cảm giác được bản thân sắp thăng thiên.

Răng nanh của nó há ra to hết cỡ, nhưng đột nhiên có một cái bóng đen bay qua, đá nó ra thật xa.

Ánh mắt đỏ ngầu, tôi bàng hoàng trợn to mắt.

Chỉ nhìn thấy một người có thân hình cao lớn đang giơ nắm đấm lên, hung hăng đập xuống đầu con gấu chó kia