Vua Sói Chỉ Nghe Lời Tôi

Chương 8



15.

Tôi không nghĩ tới mình sẽ gặp lại con người sớm tới vậy.

Hôm nay, Lang Vương mang theo bầy sói đi tới một ngọn núi khác để săn bắn, hắn để lại ba con sói thị vệ bảo hộ tôi, trong đó có một đứa là Bạch Mao.

Cậu ta là một con sói nhiều chuyện, theo lời cậu ta nói, tôi đã biết được ngày đó bọn họ xuống núi là muốn thu thập tin tức, có nhân loại đang giết hại động vật.

"Vương Hậu, lãnh chúa thực sự rất coi trọng người, ngài ấy đi đâu thì chúng ta sẽ đi đó, thề sống thề chết sẽ bảo vệ hai người."

"Ôi trời, động vật mấy cậu cứ hở chút là lại tuyên thệ như vậy đó hả?"

Bạch Mao nói: "Đây là chức trách của chúng ta. Lãnh chúa không giống với những con sói bình thường, ta nghe một số lão lang trong tộc nói qua, lãnh chúa thực sự là Lang Vương có năng lực vượt xa những đời thủ lính trước, ngài ấy vô cùng cường tráng, hơn nữa ngài ấy còn có tuổi thọ dài hơn so với những con sói không thể biến hình như chúng ta, dù sao sống nhiều thêm một ngày thì có thể bảo vệ núi Kim Sơn nhiều hơn một ngày."

Sứ mệnh của chúng thật ra cũng rất đơn giản, nhưng lại khiến tôi vô cùng kính nể.

Đến chết cũng đều muốn trung thành.

Đang nói, ngoài cửa đột nhiên có khách tới.

"Xì xì..."

Nói thật, tôi đối với những loài động vật máu lạnh như này ít nhiều gì vẫn mang theo cảm giác sợ hãi.

"Thủ lĩnh xà tộc, ngọn gió nào thổi ngươi tới..."

Ở cửa còn có một cô gái đang đứng.

Tôi có chút sửng sốt.

Cô ấy mặc áo khoác quân đội, đội mũ Lôi Phong, cũng trừng to mắt khi nhìn thấy tôi.

Tôi ngơ ngác nâng tay: "Chào, chào cô!"

"Trình Vân Vân?!"

"Là tôi."

Cô gái kia hô to một tiếng: "Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi!"

Bạch Mao theo bản năng đứng chắn trước mặt tôi, gầm nhẹ cảnh cáo.

"Vang Vĩ, chưa được sự cho phép của lãnh chúa, ai cho phép ngươi tự ý dẫn nhân loại lên núi?"

Cô gái vội vàng giải thích: "Đừng trách chú Vang Vĩ, là tôi kiên trì muốn đi, chú ấy không lay chuyển được tôi. Tôi có chuyện muốn tìm Vương Hậu của các anh."

Tôi kinh ngạc phát hiện cô ấy thế mà cũng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của động vật.

Chẳng lẽ cảnh sát còn tìm được cả lên núi rồi à?

"Ngươi đi lên núi, còn ai biết không?"

Cô gái lắc đầu: "Chỉ một mình tôi thôi, anh yên tâm, chưa được sự cho phép của Lang Vương đại nhân, tôi chắc chắn không thể bắt Vương Hậu của hắn đi, bằng không hắn sẽ lột da tôi mất. Đúng rồi, tôi tên Hứa Hủ, là bác sĩ thú y của Khương Huyên."

Cô gái cười rộ lên, ánh mắt cong cong như vầng trăng non, không hề có tính công kích, tôi dần dần buông tâm.

"Ngươi là lính gác của nhân loại?"

Khóe miệng Hứa Hủ run lên: "Tôi thế mà còn bị xếp cho một chức vụ như vậy sao?"

Cô ấy chú ý tới phía sau tôi có rất nhiều đồ đạc, dần dần cũng hiểu ra.

"Tôi nói mà, sao tự dưng lại cần nhiều túi như vậy chứ."

Hóa ra là...

Tôi có chút xấu hổ: "Ngại quá."

"Không có gì! Ai bảo chú Vang Vĩ không nói gì đã tới bắt tôi chuẩn bị mấy thứ đó chứ. Bằng không tôi sẽ đi mua cho cô nhiều đồ hơn rồi, cô ở trên núi chắc chắn có nhiều chỗ không tiện đi."

"Vậy lần này cô lên đây là để đưa đồ sao?"

Hứa Hủ vỗ trán: "Thiếu chút nữa là quên chuyện chính. Là như thế này, đội cứu viện phát hiện ra hai cỗ thi thể, chúng tôi đã liên hệ với người nhà của nạn nhân, bọn họ bây giờ đều đang ở Khương Huyên, còn nói trong nhà còn có một người phụ nữ nữa cũng mất tích, tên là Trình Vân Vân."

Thì ra là thế.

Ngày này rốt cuộc cũng tới.

"Vậy sao cô tìm được tôi?"

"Tôi xem miệng vết thương trên thi thể, đoán là có vài loài động vật cùng nhau tập kích, là người hiểu biết chút thì ai cũng có thể nhìn ra chút kỳ lạ kia. Rắn đuôi chuông, Kền Kền, còn có lang đi."

Đều bị cô ấy đoán trúng rồi.

Tôi trầm mặc.

Ai ngờ Hứa Hủ lại nói.

"Bọn họ làm thế chắc chắn là có nguyên nhân. Sau đó tôi lại nghe sóc đồng cỏ nhắc tới, nói Lang Vương có một Vương Hậu là con người, tôi cũng đại khái đoán được ra. Hơn nữa bình thường chú Vang Vĩ sẽ không chủ động tấn công con người, nhất định là có chuyện đặc biệt phía sau."

"Hắn là giúp tôi báo thù."

"Ghê gớm thật, Lang Vương này, cả đời này tôi còn chả gập được hắn mấy lần, ngày đó xuống núi nhìn thấy hắn, to lớn như thế, tôi còn sợ hắn sẽ nuốt chửng tôi nữa đó."

Ngày đó xuống núi? Có ý gì?

Đêm trăng tròn đó, Sói Vương lại gặp phải Hứa Hủ?

16.

Hứa Hủ có chút nghi hoặc: "Cô sao thế?"

Tôi áp chế sự tò mò trong nội tâm, cười nói: "À không có gì, cô nói tiếp đi."

"Cô có muốn xuống núi gặp cha mẹ cô không?"

Bạch Mao lại tiến lên, lần này đã trực tiếp nhe bộ nhá ra rồi.

Rắn đuôi chuông chắn trước mặt cô ấy: "Cô ấy đang trưng cầu ý kiến của Vương Hậu, cũng không phải muốn đưa Vương Hậu đi, ngươi không cần kích động như vậy."

"Mẹ tôi cũng ở đó sao?"

"Có, nói là sống phải thấy người chết phải thấy xác, tôi cảm thấy việc này vẫn nên hỏi ý kiến của cô, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ cô, cô vô duyên vô cớ mất tích, dù sao cũng nên cho họ một lời giải thích. Bất quá cô yên tâm, dù cô có làm ra quyết định gì, tôi đều sẽ ủng hộ cô! Cô có thể suy nghĩ một chút, nghĩ xong thì truyền tin cho tôi, bọn họ nói sẽ ở đây vài ngày cơ."

Tôi gật gật đầu, Hứa Hủ cũng không có ở lâu, trước khi đi, cô ấy tri kỷ đưa cho tôi một ít đồ dùng tắm rửa và nội y.

"Nếu cần những thứ khác thì cứ tìm tôi nhé."

"Để tôi bảo họ đưa cô xuống núi."

Tôi chỉ chỉ hai con sói thị vệ canh ở bên ngoài.

Hứa Hủ xua tay: "Không cần không cần, tôi biết đường mà." Nói xong, cô ấy ghé sát vào tai tôi, "Bạn trai tôi đang ở dưới chân núi chờ tôi nữa, anh ấy vất vả lắm mới không sợ chú Vang Vĩ, bây giờ mà để anh ấy gặp phải sói thì tôi sợ tối nay đi ngủ anh ấy sẽ gặp ác mộng mất."

Thì ra là có bạn trai rồi sao.

Nhìn Hứa Hủ rời đi, tôi có chút ảo não, sao tôi lại có suy nghĩ đó với cô ấy chứ.

Cô ấy tốt như vậy.

Nhưng mà ngày Lang Vương gặp tôi, hắn cũng đồng thời gặp Hứa Hủ...

Tôi không có khả năng không nghĩ nhiều.

Là vì Hứa Hủ có bạn trai, cho nên mới tới lượt tôi?

Tôi là lốp dự phòng?

Một cỗ cảm giác mất mát mãnh liệt thổi quét toàn thân tôi.

Tới tận khi Lang Vương trở về, tôi vẫn chưa bình ổn lại được.

Chạng vạng, trời chiều rủ xuống.

Từ xa xa, tôi nhìn thấy hắn chậm rãi bước thong thả tới đây, rất nhanh là tới nhà, hắn biến thành hình người, chạy chậm qua đây.

Từ sau khi chính thức động dục, hắn không chỉ vào đêm trăng tròn mới biến thân, bây giờ là muốn biến lúc nào thì biến.

Chỉ bởi vì tôi nói tôi thích hình người của hắn hơn.

"Cách xa ta ra."

Lang Vương dừng lại, chân tay luống cuống đứng cách tôi một thước.

"Ta là lốp dự phòng sao?"

Lang Vương vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, hiển nhiên là không hiểu ý tứ của tôi.

"Ta là sự lựa chọn thứ hai của chàng?"

Lúc này, hắn liền nhíu mày.

Được lắm, không thể giải thích nổi sao.

Hắn động động mũi: "Có chuyện gì thế."

Bạch Mao kể lại chuyện xảy ra sáng nay.

Lang Vương nghĩ nghĩ, tựa hồ có chút ấn tượng: "Ngày đó Vang Vĩ bảo ta đi cứu một con nhóc."

Con nhóc?

Hu hu hu, cô ấy còn có cái xưng hô đáng yêu như vậy sao?

Tôi càng thêm thương tâm.