Vừa Yêu Vừa Sủng

Chương 47: Duy Trì Khoảng Cách



Bởi vì đã đồng ý với Mã Vi Vi, Mộ Dung Nguyệt cũng không thể nuốt lời.

Cho dù đã bị Cố Hành 'làm' đến kiệt lực, cơ thể như rã rời thành từng mảnh, sau khi tỉnh lại, Mộ Dung Nguyệt vẫn muốn trở về khách sạn nhà trường sắp xếp.

"Nguyệt Nhi, anh gọi nói với Mã Vi Vi rồi."

Cố Hành nắm lấy tay cô, cô là của anh, sao có thể vội vàng đi ở cạnh một người khác được.

Nghe được Cố Hành nói vậy, Mộ Dung Nguyệt không khống chế được mí mắt đánh nhau, cơn buồn ngủ kéo đến.

Ngày hôm sau, dáng vẻ Mã Vi Vi hiểu chuyện nhìn Mộ Dung Nguyệt khiến cô chột dạ, mấy ngày sau cũng không dám cùng Cố Hành chơi bời lêu lổng nữa.

Ngay cả giờ ăn trưa, Mộ Dung Nguyệt cũng không dám ngồi ăn cùng Cố Hành.

Mã Vi Vi nhìn thấy tất cả vào mắt.

"Bạn học Mộ Dung, cậu nhìn xem, Mộc Lâm Lâm lớp năm không phải cùng lớp với chúng ta lại 'vừa khéo' ngồi ăn chung bàn với nam thần Cố kìa." Mã Vi Vi vừa nói vừa lắc đầu.

Ngày hôm qua, vậy mà Cố Hành lại gọi điện cho cô, khiến cô kinh hãi từ sớm đến tối, anh giải thích nguyên nhân Mộ Dung Nguyệt cả đêm không về ngủ.

Mã Vi Vi cũng không nghe thấy Cố Hành nói gì, chỉ kinh hãi vì Cố Hành gọi cho mình!

Vậy là có thể thấy được bạn học Mộ Dung có tầm ảnh hưởng to lớn thế nào trong lòng nam thần Cố mà.

Mộ Dung Nguyệt cách một bàn nhìn lén Cố Hành, trong lòng thầm mắng bản thân không biết cố gắng, cô rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng lại sợ bản thân không khống chế được, bây giờ trước mặt mọi người, có lẽ cả cô và anh nên duy trì khoảng cách với nhau thì hơn.

Mộ Dung Nguyệt lắc đầu, xua tan suy nghĩ trong đầu.

Thành phố L là thành phố danh nhân cổ, buổi chiều giáo viên dẫn mọi người ngồi trên du thuyền.

Hai bên bờ sông là bóng cây xanh mát, đình đài lầu các.

Thuyền từ từ di chuyển, cảnh sắc hai bên bờ sông trăm năm trước được vẽ lại dưới ngòi bút của hoạ sĩ, trở thành bức danh hoạ thiên cổ.

Lúc này Cố Hành cũng không rảnh để ngắm phong cảnh gì cả, anh chỉ muốn nhìn người yêu mình, cảm giác nhìn cô thế nào cũng không đủ.

Nhóc con này hôm nay lại muốn tránh mặt anh.

Cố Hành cũng biết hôm qua mình hơi quá mắc, chỉ là, sắp phải rời xa một thời gian, anh cũng không biết nói nên lời thế nào.

Thật ra, hôm qua lúc cô ngủ, anh đã gọi anh họ xin chữ ký.

Cố Lẫm thiếu anh không chỉ một ân tình, hồi còn ở nhà anh đã giúp anh ấy rất nhiều, thậm chí còn giúp anh ấy tìm người.

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em.

Cố Hành nhìn Mộ Dung Nguyệt đến xuất thần, lại bị Trương Tử bên cạnh gọi lại.

"Đại ca, cậu nhìn đâu mà xuất thần vậy?"

Trần Tiêu lôi kéo Trương Tử đi, tại sao cậu ta lại có người bạn cùng bàn có mắt như mù vậy chứ!

Du thuyền đi tới bờ bên kia, đoàn người bước lên từng bậc thang, núi rừng sâu thẳm, giáo viên vẫn đang giảng giải những kiến thức lịch sử.

Ánh mắt Cố Hành dừng trên người Mộ Dung Nguyệt, có lẽ hôm qua đã 'vận động quá độ', cả ngày nay chân cô giống như đã mệt mỏi.

Đường núi khó đi, thềm đã còn trơn trượt, trong lúc Mộ Dung Nguyệt đang cúi đầu nhìn đường, bên hông bỗng nhiên được người ôm lấy.

"Cẩn thận."

Là giọng nói của mang theo quan tâm và sầu lo.

"Cảm ơn."

Đoạn đường núi tiếp theo, Cố Hành càng nắm chặt lấy tay cô, cô muốn duy trì khoảng cách với anh lúc xa lúc gần, nhưng anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, không cần gì khác.