Vực Thẳm Hôn Nhân: Dạy Anh Cách Yêu

Chương 64: Bao biện cho tất cả



“ Tôi gọi mãi mà cô không trả lời xảy ra chuyện gì sao?” – Lý Nhã Đan tò mò hỏi.

Tư Nhuệ cố che giấu cảm xúc cô lắc đầu nói.

“ Không có gì chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều mà thôi nên không nghe anh gọi mình.”

Lý Nhã Đan nhìn nét mặt của Tư Nhuệ anh ta biết là cô đang gặp vấn đề gì rồi, anh ta kéo Tư Nhuệ đi đến xe của mình.

“ Có vẻ tâm trạng cô không được tốt để tôi đưa cô đi dạo.”

Tư Nhuệ liền lắc đầu từ chối.

“ Không sao đâu tôi ổn anh cứ đi trước đi, tôi sẽ tự mình quay về sau.”

Lý Nhã Đan liền trùng xuống thái độ vô cùng buồn bã.

“ Tôi tưởng cô xem tôi là bạn, nên tôi cũng muốn chia sẽ nỗi buồn cùng cô như cô đã làm với tôi lúc trước.”

Tư Nhuệ hơi khó xử cô không biết nên cư xử thế nào với Lý Nhã Đan, khoé môi lắp bắp nói.

“ Tôi…”

Lý Nhã Đan đột nhiên đẩy cô ngồi vào xe.

“ Tôi đưa cô đến nơi này cô sẽ thấy ổn hơn đấy, tôi luôn đến đó mỗi khi có những vấn đề buồn bực hay là những tâm sự mà không thể giải tỏa cùng ai.”

Tư Nhuệ đành ngồi vào xe để Lý Nhã Đan đưa mình đi, hai người đến một vách núi, phía bên dưới là một vực thẩm rất sâu, Tư Nhuệ quay sang hỏi Lý Nhã Đan.

“ Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Lý Nhã Đan mỉm cười nói.

“ Để cô giải tỏa tâm trạng của mình.”

Tư Nhuệ vẫn chưa hiểu được ý muốn của anh ta cho lắm.

“ Bằng cách nào?”

Đột nhiên Lý Nhã Đan hét một hơi thật lớn về phía vực thẳm, giọng của anh ta còn vọng lại, Tư Nhuệ hơi bất ngờ về hành động của Lý Nhã Đan, nhưng anh ta lại quay sang nói với cô.

“ Khi cô hét lớn như thế này chẳng phải tốt hơn sao, bao nhiêu nổi ấm ức dồn nén bấy lâu nay cô cứ hét lên đi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”

Tư Nhuệ chưa bao giờ làm như thế cô cứ đứng đó do dự một lúc vẫn không làm, Lý Nhã Đan thở ra một hơi bất lực nhìn Tư Nhuệ nói.

“ Tôi làm lại một lần nữa thôi đấy.”

Nói rồi anh ta hét lớn lên lần này còn lớn hơn lần trước nữa, đột nhiên Tư Nhuệ cảm thấy cũng thú vị, cô cũng học theo Lý Nhã Đan hét lớn về phía vực thẳm, bản thân cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi được phần nào, chẳng một ai hiểu được nỗi lòng của cô, Tư Nhuệ cảm thấy rất buồn và thất vọng về Lý Chấn Kiệt, không ngờ anh lại có thể làm ra những chuyện như thế, có lẽ cuộc hôn nhân này anh chẳng hề xem trọng.

Hai người ngồi trên một tảng đá lớn Lý Nhã Đan bắt đầu tâm sự về cuộc đời của mình cho Tư Nhuệ nghe, đột nhiên anh ta lại nói ra nổi lòng của mình khiến cho Tư Nhuệ hơi khó xử.

“ Cô biết vì sao đến tận bây giờ tôi vẫn chưa lập gia đình không, bởi vì tôi đang tìm kiếm những người phụ nữ biết cùng tôi chia sẻ thấu hiểu cho hoàn cảnh của tôi, giống như cô vậy.”

Tư Nhuệ khẽ cười.

“ Rồi anh sẽ gặp được thôi.”

Lý Nhã Đan đưa hai tay chóng ra phía sau, anh ta đưa mắt nhìn lên bầu trời.

“ Phải chi người đó là cô thì tốt quá rồi.”

Tư Nhuệ vẫn chưa nghe rõ cô hỏi lại Lý Nhã Đan.

“Anh đang nói gì vậy?"

Lý Nhã Đan chỉ mỉm cười lắc đầu phủ nhận.

" Không có gì tôi chỉ nói bâng quơ thôi."

Hai người ngồi được một lúc thì Lý Nhã Đan mời Tư Nhuệ đi ăn, đúng lúc cô cũng đang rảnh và cũng không muốn quay về hoàng cung vào lúc này, Tư Nhuệ đã đồng ý với lời đề nghị của Lý Nhã Đan.

Đến tối Lý Nhã Đan đưa Tư Nhuệ quay về hoàng cung, cô cảm ơn Lý Nhã Đan đã dành thời gian cho mình cả ngày hôm nay, hai người chào tạm biệt nhau Lý Nhã Đan lái xe rời đi, Tư Nhuệ cũng quay người đi vào trong, cô bước chậm nhất có thể để kéo dài thời gian không phải chạm mặt Lý Chấn Kiệt, nhưng càng né tránh thì lại càng phải gặp, Lý Chấn Kiệt đang đứng ở gần đó từ lúc nào, anh không thấy Tư Nhuệ quay về liền lo lắng nên đã đi ra cổng đợi cô quay trở về, Lý Chấn Kiệt có gọi điện cho Tư Nhuệ rất nhiều cuộc nhưng cô lại không muốn bắt máy nên đã tắt nguồn điện thoại.

" Tại sao em lại đi với cậu ta." _ Giọng nói của Lý Chấn Kiệt vang lên khiến cho Tư Nhuệ giật mình cô quay đầu nhìn về phía anh, nhưng vẫn không trả lời mà tiếp tục bước đi, Lý Chấn Kiệt không để cho Tư Nhuệ yên anh kéo tay cô lại tiếp tục gặn hỏi.

" Tại sao không trả lời anh?"

Tư Nhuệ buồn bực với thái độ tra hỏi của anh, cô giật tay mình lại khó chịu nhìn Lý Chấn Kiệt.

" Tôi đi đâu là việc của tôi không liên quan gì đến anh."

Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ bằng ánh mắt không hài lòng.

" Sao em lại nói chuyện với anh kiểu đó, em là vợ của anh và anh có quyền biết được em đang đi với ai đang làm gì, chỉ có như thế mà không trả lời được hay sao."

Tư Nhuệ quay mặt đi cố kiềm nén cảm xúc.

" Tôi không muốn giải trình, có rảnh rỗi quá thì anh nên đi chăm sóc cho cô ta đi đừng ở đây mà kiếm chuyện với tôi."

Nói rồi cô quay người đi vào nhà, nhưng Lý Chấn Kiệt không muốn để cho Tư Nhuệ yên anh cứ bám theo giải thích với cô mọi chuyện cô đã nhìn thấy lúc sáng.

" Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, vì ngày hôm qua vừa đáp máy bay anh đã đi đến bệnh viện, cảm thấy hơi mệt nên đã ngủ rất say, không hề để ý đến Mỹ Dung đang nằm bên cạnh, chị ấy cũng đã giải thích là mắc chứng mộng du không kiểm soát được hành động của mình vào ban đêm em đừng hiểu lầm nữa có được không."

Tư Nhuệ bấu chặt hai bàn tay vào mép váy cô cố kiềm nén cơn giận nhưng Lý Chấn Kiệt là người đã khơi màu cho mọi chuyện.

" Đủ rồi, những lời anh nói tất cả chỉ là bao biện cho hành động sai trái của hai người mà thôi tôi không muốn nghe nữa."