Vui Mừng Ăn Tết

Chương 11



Cuối cùng Chu Lương cũng nhớ ra phải báo tin ly hôn với gia đình.

Bà Chu không nói gì trước mặt anh, nhưng sau lưng than thở với ông Chu: "Thằng bé ly dị rồi mới nhớ báo cho chúng ta, bây giờ nói có ích gì nữa? Thà không nói còn hơn."

Ông Chu trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng miệng vẫn nói: "Chu Lương biết điều, là người có phép tắc, chuyện ly hôn đừng nhắc lại trước mặt thằng bé nữa."

Bà Chu nghĩ thầm, còn nhắc gì nữa, dù sao đây cũng không phải con đẻ của mình, nói với người ta cũng chẳng ai nghe.

Hồi bà cụ Chu còn sống, luôn luôn khó chịu, có ý chê trách bà Chu không sinh được con trai. Ông Chu từng nói thẳng trước mặt bà cụ rằng ông không ganh tỵ ai có con trai, hai cô con gái cũng như nhau, khiến bà cụ càng tức giận, cho rằng là con dâu xúi con trai cố ý nói những lời đó trước mặt bà để làm bà đau khổ.

Rồi khi Chu Hương Mai 7 tuổi, Chu Hương Lâm 3 tuổi, bà cụ không biết từ đâu bồng về một bé trai.

Bà Chu tức giận đến nỗi suýt ly hôn với ông Chu, bà cho rằng đó là con ngoài của ông với người phụ nữ khác. Ông Chu cũng không hiểu mẹ mình đã bồng đứa trẻ từ đâu về, chỉ thề son sắt rằng tuyệt đối không phải con mình. Lúc đó ông đang làm chủ nhiệm một nhà máy tư nhân địa phương, vụ này xảy ra, cấp trên đều gọi ông lên hỏi rõ tình huống, thời đại đó vấn đề tác phong như vậy rất nghiêm trọng, xử lý không tốt có thể sự nghiệp sẽ bị ảnh hưởng.

Ông Chu về nhà mắng bà cụ thật kỹ một trận, bà cụ mới hé miệng, nói đứa trẻ là bà bồng về từ quê.

Ở quê có một cô gái có con ngoài giá thú mà không biết cha đứa trẻ là ai. Cô ta mang thai mà không hề hay biết, một hôm ra đồng làm việc bụng đau, tưởng bị đau bụng do ăn phải thức ăn không tốt, cởi quần ra định đi vệ sinh, không ngờ lại đẻ ra một đứa trẻ. Cô gái sợ đến ngất xỉu, bố mẹ chạy tới thấy vậy cũng hoảng hồn, vội vàng ôm cả mẹ lẫn con về nhà, đóng cửa lại lo lắng băn khoăn.

Khi cô gái tỉnh dậy, bố mẹ hỏi ai là cha đứa bé nhưng cô không chịu nói, chỉ khóc mãi.

Chuyện nhanh chóng lan truyền khắp làng, gia đình không dám ra khỏi nhà. Vậy mà lúc đó bà Chu cụ vừa trở về quê, nghe chuyện liền đến gõ cửa nhà họ. Bà cụ nói, nếu các anh chị bỏ được thì cho tôi đứa trẻ. Nghe vậy, gia đình họ gần như đồng ý ngay mà không do dự, vì họ vốn định bí mật mang đứa trẻ đi thật xa rồi vứt bỏ.

Ông Chu ép bà cụ mang đứa trẻ trả lại cho gia đình kia, bà cụ cũng biết mình đã gây rắc rối cho con trai nên không hề cãi lại, lặng lẽ dắt đứa bé quay về làng.

Nhưng khi trở lại, bà sửng sốt vì nhà họ đã bỏ đi. Thực ra họ không phải trốn tránh bà cụ, mà nghĩ rằng dù đứa trẻ đã bị mang đi nhưng danh dự của cô con gái vẫn bị hủy hoại, sau này chẳng ai dám cưới cô ấy nữa, gia đình cũng không còn mặt mũi gặp ai, nên quyết định bỏ đi, đi thật xa tới nơi không ai biết mặt, ít ra vẫn còn cách mà sống.

Bà Chu lại mang đứa trẻ về, nhưng ông Chu vẫn không chịu nhận, bảo hoặc gửi trại trẻ mồ côi, hoặc cho người khác nuôi. Bà Chu im lặng không nói gì, biết rằng lúc này dù bà có nói gì đi chăng nữa thì bà cụ cũng sẽ ghét bà, dù sao chỉ cần ông Chu quyết liệt thì đứa trẻ sẽ không thể vào cửa.

Nhưng cuối cùng bà cụ vẫn quá đáng, không biết bà ấy nói gì với ông Chu mà ông đã nhận đứa trẻ.

Bà Chu dắt hai con gái về nhà ngoại.

Bà ngoại khuyên bà, chỉ cần đứa trẻ không phải con của ông Chu thì thực ra không liên quan gì tới bà, sau này nhà chỉ thêm một miệng ăn, ông Chu trong lòng nhất định vẫn nghĩ đến bà, hơn nữa bà cụ sau này không còn tư cách ra vẻ trước mặt bà! Chỉ vì đứa trẻ này mà nhà họ Chu đã phụ lòng bà rồi!

Bà Chu khóc nói: "Con giận không phải vì đứa trẻ, mà vì ông ấy nói con trai con gái như nhau, không muốn con trai, nhưng trong lòng vẫn oán con không sinh được con trai! Nếu không ông ấy đâu có nhận đứa trẻ này!"

Bà Chu ở nhà ngoại nửa tháng thì ông Chu đến đón về.

Về đến nhà, bà Chu thấy đứa trẻ nằm trong cái nôi con gái đã dùng, bà cụ ngồi cạnh cười toe toét, vui hơn cả khi thấy cháu nội năm xưa. Lửa giận trong lòng bà Chu bỗng tắt ngúm, bà nghĩ, bà cụ còn sống được bao lâu nữa? Sau này người quyết định trong nhà là bà, dù bà cụ có thương đứa trẻ đến đâu cũng không được hưởng phúc lộc của nó!

Từ đó bà Chu không còn coi bà cụ ra gì, hai con gái cũng biết mẹ bị ức hiếp nên không còn thân thiết với bà nội nữa. Không biết bà cụ có hối hận sau này không, nhưng cho đến khi qua đời, bà vẫn không nói với bà Chu câu nào.

Sau khi bà cụ mất, đứa trẻ vẫn ở trong nhà họ Chu, thường chỉ có bà cụ chăm sóc, mặc dù sống trong nhà họ Chu nhưng chẳng giống người nhà cũng chẳng giống khách, mọi người có phần lơ đứa trẻ.

Thực ra trong lòng ông Chu cũng hối hận phần nào, không nên để mẹ mang đứa trẻ vào nhà, khiến ông luôn có chút áy náy trước mặt bà Chu.

Ông cũng không quan tâm nhiều đến đứa trẻ, dù sao đó cũng không phải con đẻ của mình.

Thấy đứa trẻ sắp tới tuổi vào học mà vẫn chưa có tên, ông Chu liền đặt cho nó cái tên, nói, gọi là Chu Lương đi.

Không cần đứa trẻ giỏi giang gì, chỉ cần sau này không làm phiền ông là được.

Chu Lương hiểu chuyện từ khi còn nhỏ đã biết mình không phải con đẻ của nhà họ Chu, không ai nói với cậu nhưng cũng không ai che giấu cậu.

Bà Chu chưa bao giờ hy vọng nuôi một đứa trẻ ngoài làm con ruột, đối xử với Chu Lương chỉ có thể xem là không tệ, tuyệt nhiên không thể xem là thân thiết. Chu Hương Mai và Chu Hương Lâm thì càng không coi đứa em trai giả này ra gì, hai chị em coi cậu như không khí.

Từ thái độ và hành vi của họ, Chu Lương dần hiểu ra bí mật không mấy bí mật này.

Cho đến bây giờ, người nhà họ Chu cũng chưa từng nói thẳng với cậu về chuyện này, Chu Lương cũng không hề hỏi, mặc dù ai cũng hiểu ngầm rồi nhưng vẫn phải che giấu một chút trong hành vi.

Huống hồ, Chu Lương bây giờ là người thành đạt nhất trong nhà họ Chu.

Chu Hương Mai nghe từ bà Chu chuyện Chu Lương ly hôn cũng giật mình.

Cô hỏi: "Tại sao lại ly hôn? Tốt đẹp vậy sao lại ly luôn?"

Bà Chu nói: "Mẹ biết gì đâu, nó không nói gì cả, chỉ bảo thủ tục đã làm xong rồi."

Chu Hương Mai lắc đầu không hài lòng: "Chuyện lớn như vậy mà cũng phải nói với mọi người một tiếng chứ!"

Bà Chu: "Có liên quan gì đến mẹ đâu, việc riêng của nó, nó tự quyết định."

Chu Hương Mai nói tiếp: "Chắc vì Liên Thư Hân không sinh được con đây mà?"

Bà Chu mắng: "Mày nói bậy gì vậy, không sinh được cái gì! Nó không chịu sinh đấy!"

Chu Hương Mai bảo: "Con thấy người ta nhảy múa vẫn sinh mà, sinh xong vẫn nhảy bình thường thôi!"

Bà Chu nói một câu: "Nói với mày không hiểu nổi!" Rồi cúp máy.

Điện thoại rung lên trên bàn, Đào Phỉ hạ mắt nhìn xuống rồi cầm điện thoại ra phòng trà.

"Alô, chuyện gì vậy?"

Chu Hương Mai hỏi: "Mấy hôm nay con có gặp cậu không?"

Đào Phỉ không kiên nhẫn, tưởng Chu Hương Mai lại muốn nhờ Chu Lương giúp đỡ.

Cô trả lời: "Con chưa gặp ạ."

Chu Hương Mai nói: "Cậu ấy ly hôn rồi."

Đào Phỉ giật mình.

Lúc Chu Lương cưới vợ, Đào Phỉ đang học năm nhất đại học, cô đúng lúc phải thi nên không về dự đám cưới.

Cô nghe lờ mờ rằng cô dâu là người thành phố F, họ đã mua nhà ở thành phố F và có lẽ sẽ ở định cư ở đó. Từ đó, Đào Phỉ quyết định phải rời bỏ nơi này.

Chu Hương Mai vẫn còn nói, "Cậu mày là người làm việc gì cũng im lặng thế, hồi lấy vợ cũng thế, ly dị cũng vậy. Trước khi cưới, nhà họ Chu chẳng hề gặp Liên Thư Hân".

Chu Hương Mai nói tiếp: "Mợ mày cũng ngốc nghếch, hồi đó điều kiện của nó tốt hơn cậu mày nhiều, sao lại mù quáng thế nhỉ".

Đào Phỉ mỉa mai: "Hồi đó mẹ cũng mù quáng khi yêu ba mà".

Chu Hương Mai phản bác: "... Ba con vẫn hơn cậu con một chút chứ! Nếu không nhờ vợ tốt và có ông ngoại giúp đỡ thì cậu con đâu có thể thành công như bây giờ. Giờ đã thành đạt rồi thì bỏ rơi mợ con, mẹ bảo đảm cậu sẽ tìm người phụ nữ khác ngay!"

Đào Phỉ: "Tìm người mới cũng bình thường mà".

Chu Hương Mai: "Nhưng mợ con cũng có vấn đề, đàn bà nào mà không sinh con chứ. Không con cái thì cuộc sống ra sao, nhà cửa rồi cũng tan vỡ thôi".

Đào Phỉ cũng lười cãi lại mẹ về những vấn đề này.

Chu Hương Mai nói mãi, cuối cùng vẫn quay lại vấn đề cá nhân của Đào Phỉ. Đào Phỉ vẫn trả lời qua loa cho xong, cuối cùng cúp máy, ngồi thừ ra đó.

Một số bí mật phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới giữ được, giống như tu khổ hạnh, phải che mắt tai miệng mũi, cắt đi nửa linh hồn, hiến trọn trái tim, cho đến khi nhớ lại bí mật ấy chỉ còn sợ hãi, không còn chút vui thích nào, lúc đó mới thực sự giữ kín được.