Vùng Biển Rực Cháy

Chương 2



3

Đầu tôi đau quằn quại.

Dường như Thẩm Nhược Thủy vẫn còn ở trong cơ thể tôi, thi thoảng tôi có thể nghe thấy lời nói của cô ta.

Mỗi lần tỉnh lại, tôi đều phải nằm im một lúc mới có thể xoa dịu cơn đau đầu như búa bổ.

Sau một tuần lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, cuộc sống của tôi dường như đã quay lại đúng với quỹ đạo ban đầu.

Thẩm Nhược Thủy đã trốn học một thời gian dài. Lúc đầu, ánh mắt mọi người có phần kinh ngạc khi thấy tôi đến lớp, một tuần trôi qua thì cũng dần thấy quen.

Nghe nói tôi đã đi học lại, Diệp Lê cũng tìm đến. Hồi năm nhất, hắn rất thích trêu chọc tôi. Hắn là thiếu gia nhà tài phiệt chân chính, lúc đó tôi chỉ có thể nhẫn nhịn thầm mắng trong lòng.

Sau này, khi Thẩm Nhược Thủy khống chế cơ thể tôi, cô ta rất biết cách đối phó với Diệp Lê.

Sách bị đổ nước lên, tôi cũng chỉ yên lặng ngước mắt nhìn rồi lấy giấy lau khô.

Thấy hắn còn định giở trò, tôi cau mày.

"Nếu cậu thấy đôi tay thừa thãi quá thì ch.ặ.t đi."

Diệp Lê sửng sốt một lúc, đi quanh tôi hai vòng, tặc lưỡi cảm thán: “Sao thế, Hà Giảo? Cứ làm nũng với tôi như thường ngày thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu, không phải sao?”

Thấy tôi không trả lời, hắn bĩu môi: "Sao hả, lại quay về thời còn làm học sinh giỏi rồi à? Thật là nhạt nhẽo, vô vị."

Tôi chỉ siết chặt cây bút trong tay.

Nếu là Thẩm Nhược Thủy thì cô ta sẽ cùng Diệp Lê trốn học đến hộp đêm uống rượu, chơi bời rồi. Cô ta sẽ cố ý uống say mèm, sau đó gọi điện thoại cho Trần Tự khiến cậu ấy nổi gi.ận.

Tôi nhớ có một lần, khi Trần Tự tìm thấy cô ta trong một quán bar sang trọng thì bắt gặp tay Diệp Lê sắp sờ đùi tôi. Trần Tự sắc mặt lạnh lùng, mím môi muốn kéo Thẩm Nhược Thủy đi.

Nhưng sao Diệp Lê có thể chịu để Thẩm Nhược Thủy rời đi như vậy? Hắn khăng khăng cản lại, đương nhiên là cuối cùng phải kết thúc bằng một cuộc chiến.

Còn Thẩm Nhược Thủy chỉ uể oải ngồi trước bàn rượu, chống cằm thích thú nhìn hai người con trai đ.ánh nhau vì mình.

Trên đường về phòng ngủ, một người bạn cùng trọ gọi tôi lại, có vẻ hơi do dự: "Hà Giảo, dạo này tâm trạng cậu không tốt hả?"

Cô ấy tiếp tục nói: "Cứ có cảm giác dạo này cậu không thích nói chuyện, lại giống như lúc mới nhập học vậy?"

Tôi sững sờ một lúc, hơi cụp mắt xuống: "Không sao, mình chỉ… cảm thấy cơ thể không được khỏe mà thôi."

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Mọi người đều lo cậu đã gặp khó khăn gì đó, đột nhiên trở lại như trước đây."

Tôi im lặng một hồi, hỏi ngược lại: "Mình trước đây không tốt sao?"

"Đương nhiên không tốt rồi." Cô ấy vẫy tay và vội vã rời đi, như thể đang rất bận: "Lúc đó cậu u ám ch.ế.t đi được, mọi người đều không dám nói chuyện với cậu. Như bây giờ vẫn là tốt nhất, cậu tuyệt đối đừng quay lại như lúc trước nhé!”

Đúng vậy.

Tôi chính là thế đấy.

Vô vị và tẻ nhạt.

Không được mọi người yêu thích.

Tôi cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa