Vùng Biển Rực Cháy

Chương 6



9

Sau ngày hôm đó, tôi thường xuyên có những giấc mơ.

Đôi khi là quá khứ đã qua với Trần Tự, đôi khi là những giấc mơ tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi mơ thấy sau khi chiếm lấy cơ thể tôi, không phải Thẩm Nhược Thủy giả vờ trả lại cơ thể cho tôi để hoàn thành nhiệm vụ, mà là do Trần Tự nhiều lần khởi động thế giới mới để tôi có thể xuất hiện trở lại.

Mỗi sự lựa chọn khác nhau sẽ mở ra một nhánh khác nhau, giống như những vũ trụ song song.

Trần Tự đã đến vô số thế giới song song, cuối cùng tìm được thế giới nơi Thẩm Nhược Thủy trả lại cơ thể cho tôi. Ở thế giới song song đó, tôi bị buộc thôi học vì khoản nợ cờ bạc cao ngất ngưởng của Hà Thịnh, người được gọi là cha tôi.

Sau rất rất nhiều năm, Trần Tự và tôi đã trải qua bao ngày tháng cơ cực, cuối cùng chúng tôi cũng trả hết nợ.

Ngay khi chúng tôi sắp sửa thoát khỏi bóng tối và chạm tới ánh sáng, Thẩm Nhược Thủy lại chiếm lấy cơ thể tôi rồi nhảy khỏi tầng hai mươi tám, rơi xuống ngay trước mặt Trần Tự.

Lúc đó Trần Tự mới biết rằng chỉ cần Thẩm Nhược Thủy không rời khỏi thế giới nhiệm vụ, cô ta có thể cướp lại thân xác tôi bất cứ lúc nào.

Vì vậy, Trần Tự lại thất bại.

Tôi giãy giụa trong cơn ác mộng, không thể phân biệt thật giả, cũng không biết được chân tướng.

Trần Tự không chịu cho tôi biết lý do và nỗi khổ tâm của cậu ấy, tôi thậm chí còn nghi ngờ những giấc mơ hão huyền và vô lý này là do tự tôi tạo ra để lừa dối bản thân mình.

Chính tiềm thức của tôi đã biện hộ cho Trần Tự. Ở cảnh cuối cùng trong mơ, tôi thấy Trần Tự dường như đang thỏa thuận với ai đó.

Để đổi lấy một cơ thể hoàn toàn mới cho tôi, cậu ấy dùng đôi mắt của mình làm giao dịch. Vì vậy, thế giới của cậu ấy chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Khi tỉnh dậy, người tôi nhễ nhại mồ hôi lạnh, quần áo ướt sũng dính vào lưng khiến tôi hốt hoảng.

Tôi không biết rốt cuộc mình có nên tin vào những giấc mơ hoang đường và kỳ lạ này hay không. Rõ ràng tôi không muốn tin nhưng lại không thể tìm ra lời giải thích nào khác cho hành vi của Trần Tự.

Tôi cuộn mình trong góc, vùi đầu vào đầu gối, buộc bản thân bình tĩnh lại.

Đột nhiên, tôi dường như nhìn thấy Trần Tự – một Trần Tự bị Thẩm Nhược Thủy chạm vào nên cảm thấy ghê tởm đến mức cọ rửa đỏ tấy cả tay; một Trần Tự không thể ngủ ngon giấc, chỉ đành dựa vào thuốc an thần để miễn cưỡng đi vào giấc ngủ; người từ bỏ cuộc đời mình để đi vào vô số thế giới song song, người không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào nữa vì muốn cho tôi một cơ thể hoàn toàn mới.

Khi hoàn hồn, tôi thấy tay mình đã ướt đẫm nước mắt.