Vùng Đất Trù Phú

Chương 30: Ngọc Bảo



Sang tháng 5 năm 1810, Ngọc Bảo vừa tròn 18 tuổi muội ấy muốn ra nước ngoài khám phá thế giới nên tôi cho muội ấy đi du học ở Anh. Phải mất hơn 6 tháng lênh đênh trên biển, đây là tàu của thương nhân Anh quay lại sau khi tới Đại Nam đang chuẩn bị cập cảng London nước Anh.

Trên boong tàu chạy bằng hơi nước mọi thủy thủ đang chuẩn bị thật neo và hàng hoá để xuống cảng. Có một cô gái đang ngấm phong cảnh nước Anh, đó là công chúa Ngọc Bảo. Muội ấy dù mới 18 tuổi mà đã cao 1m8 với làng da ngâm, mái tóc được cột theo phong cách cổ trang. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhưng thể hiện độ quý phái, trang phục muội ấy mặc là áo dài hiện đại. Ngọc Bảo biết mình được cứu bởi Hồng Thanh và giờ là anh trai mình nên Ngọc Bảo luôn muốn bản thân phải có ích cho anh hai.

Từ nhỏ Ngọc Bảo có thể tiếp thu kiến thức rất nhanh bằng việc nhìn rồi lắp ráp những gì mình nghĩ lại với nhau. Lúc mẹ và anh rời bỏ mình trong lòng cảm thấy chơi vơi, còn bị truy đuổi gắt gao và phải sống trên một hoàn đảo. Ngay thời điểm đó anh trai hiện tại xuất hiện và cứu với cuộc đời của mình, tôi không biết anh ấy nghĩ gì nhưng tôi rất vui và lúc được bế bờ vai anh ấy rộng, rất ấm áp.

Cuộc sống sau đó trôi qua thật bình yên, lúc lên 7 tuổi Ngọc Bảo nhận được tin anh trai sẽ lấy vợ và người mà anh trai lấy là con của Lê đã giết cả nhà mình. Cô bé

Đó là thiên Phú của Ngọc Bảo và muội ấy biết anh trai không bỏ nhưng cũng không muốn dựa dẫm. Khi bước sang tuổi thứ

Một hôm lúc bản thân chưa về hoàng cung vì có vấn đề công quỹ tiệm may, đích thân anh trai đã tới sử lý mọi chuyện. Trên đường về anh trai không nói gì nhưng bản thân biết nên phải mở lời trước:

“Muội không có lấy cắp công quỹ của nhà máy”.

Anh trai tôi quay lại nhìn tôi rồi lên tiếng: “bây giờ mới nói cho huynh biết à. Huynh biết chuyện này từ lâu rồi và ngấm ngầm tìm hiểu nhưng để xem muội có nói cho huynh nghe không?”.

Bản thân cố kiềm chế để không bật khóc nói giọng nất lên: “muội sợ nếu nói ra sẽ làm huynh lo lắng”.

“Muội không nói là huynh còn lo lắng hơn đấy”.

Lúc này Ngọc Bảo mới oà lên khóc nói xin lỗi anh trai, anh ấy xoá đầu tôi như hồi nhỏ để xoa dịu rồi an ủi: “địa vị càng cao càng bị áp lực từ nhiều thứ, nếu muội muốn mọi người công nhận muội thì muội phải chứng minh bản thân muội có thể tạo ra được những thứ có ích và tự bản thân muội thay đổi suy nghĩ của họ”.

Khi nghe những lời đó bản thân tôi đã cố gắng nổ lực để thay đổi và thành quả cũng đã tới với tôi. Tôi được mọi người yêu quý vì lòng nhiệt huyết và hài hước chứ không phải từ địa vị nên tôi đã có bạn bè, ngoài ra sự nghiệp của tôi cũng thay đổi với sự giúp đỡ của bạn bè và đồng nghiệp nên những phát minh như đồ lót nữ, cải cách áo tứ thân, ngũ thân thành áo dài cũng không mất quá nhiều thời gian để tung thị trường. Khi gặp lại anh trai tôi vô cùng tự hào nói dõng dạc:

“Huynh thấy muội như nào?”.

Tôi diện lên bộ áo dài trắng đi khoe với anh trai, anh trai xoá đầu tôi và nở một nụ cười: “hôm nay muội đẹp lắm đó, huynh rất tự hào về muội”.

Tôi cũng biết anh trai đang muốn mình đi du học nhưng chưa biết mở lời với mình sao nên tôi nhỏ giọng lên tiếng: “muội biết huynh muốn muội đi du học để trao dồi kiến thức. Muội đã biết trước và cũng suy nghĩ tới, muội đồng ý đi du học”.

Lần này đi du học tại một quốc gia phương Tây xa sôi, nơi mà anh trai mình luôn nhắt tới và bản thân cũng chuẩn bị rất kỹ càng. Tôi thây khoé mắt anh trai hơi đỏ nhưng anh ấy không khóc mà dặn dò tôi nhiều thứ trước khi đi:

“Huynh mong muội sang nước Anh học hỏi nhiều điều không chỉ giới thượng lưu mà cả bình dân để em phát huy khả năng sáng tạo. Ở bên đó huynh cũng không giúp được gì cho cho muội vì thế cố gắng tự chăm sóc bản thân cho tôi” Hai anh em đã ôm nhau rất lâu.

Qua nước Anh xa xôi, tôi phải mất thêm một tuần làm các giấy rời và tới thị trấn Oxford để đăng ký học ở đại học Oxford. Đại học Oxford, là một trong những viện đại học nghiên cứu liên hợp ở Oxford, Anh. Mặc dù ngày thành lập của Oxford chưa được xác định, có bằng chứng cho thấy hoạt động giảng dạy đã diễn ra từ tận năm 1096. Oxford là viện đại học lâu đời nhất trong thế giới nói tiếng Anh và là viện đại học lâu đời thứ hai đang còn hoạt động trên thế giới.

Tôi dành thời gian học tập tại đây tận 4 năm để học tập tại đây, tôi chọn ngành thiết kế thời trang để giúp bản thân phái triển. Trong quá trình học tập tại Anh tôi đã tìm hiểu văn hoá Anh qua nhiều nguồn khác nhau, còn thời gian thư thả tôi có thiết kế vài mẫu trang phục được đăng trên các tạp chí của Anh. Thời gian thắm thoát qua đi và khoảng thời gian này các cuộc chiến tại châu Âu đang diễn ra nên việc đi lại bằng đường biển bị gián đoạn, tôi có viết một bức thư gửi về cho anh trai và nhờ thương nhân Tom đem về Đại Nam.

‘Thời gian này muội không về nước được vì nhiều lý do mong huynh và tỷ đừng lo lắng cho muội, sức khỏe muội siêu ổn. Thời gian này muội sẽ đi làm để phát triển sự nghiệp của muội, muội gửi lời hỏi thăm tới ba đứa cháu của muội’.

Khi lá thư gửi về Đại Nam, anh trai đọc lá thư dù buồn bã nhưng không thể hiện ra mặt. Ngọc Châu động viên chồng:

“Chàng đừng lo quá, muội ấy lớn rồi để muội ấy quyết định tương lai của muội ấy”.

“Ta biết điều đó nhưng lòng ta vẫn buồn chứ”.

“Chàng yên tâm đi, hai năm thôi mà chàng chờ được bốn năm mà hai năm không chờ được”.

“Cảm ơn nàng giúp đỡ ta những lúc thế này”.

Phải mất thêm hai năm ở Anh tôi phải làm đi làm thêm tại cửa hàng chuyên về thời trang tại Anh ở Lôn Đôn, tay nghề của tôi cũng vững chắc hơn và khi về nước tôi sẽ mở một tiệm quần áo của riêng tôi.