Vũng Nước Đục

Chương 20: Trẫm đã duyệt



Nếu bạn thuộc hệ nhà giàu đời thứ hai, còn là kiểu nhà giàu đời thứ hai giàu nứt đổ vách, thắng cảnh lớn nhất của thành phố không thuộc về phía trên mà thuộc về nhà bạn, vậy bạn sẽ trải qua một cuộc sống thế này:

Bạn sẽ nhận thức được thiện ác sớm và nhạy bén hơn người khác, biết người ta thích món đồ chơi của bạn là vì ngưỡng mộ hay thích món đồ chơi của bạn là vì ghen tị. Phần lớn trẻ con không phân biệt được sự khác nhau giữa ngưỡng mộ và ghen tị nhưng bạn lại hiểu rất rõ ngưỡng mộ là màu hồng còn ghen tị sẽ là màu xám. Bạn sẽ được vây quanh bởi rất nhiều người, thậm chí bạn chỉ mới mấy tuổi nhưng đã có người hai mươi mấy, ba mươi mấy xu nịnh bạn chứ đừng nói gì đến người đồng trang lứa, bạn không bao giờ thiếu "bạn bè"; bạn sẽ đắc ý, vừa cảm thấy may mắn chạm mốc lại vừa vô cớ cảm thấy trống rỗng.

Khi lớn thêm một chút, bạn bắt đầu tiếp xúc với thế giới của người khác thông qua internet và thông qua cuộc sống hằng ngày, bạn sẽ biết được mối quan hệ giữa người với người còn có thể tồn tại ở dạng khác: giữa hai người sẽ không có bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào mà chỉ đơn giản là thích nhau, có thể là tính cách, có thể là vẻ ngoài, cũng có thể sẽ là lý do kỳ lạ hơn nữa, tóm lại bọn họ sẽ trao đổi bí mật và tin tưởng lẫn nhau đến mức tưởng chừng trên thế giới vốn không tồn tại cái từ "phản bội".

Bấy giờ bạn dần cảm thấy khó tin, nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có "bạn bè", không thoả mãn với tất cả mối quan hệ xã giao mà mình đang hiện có, nghi ngờ ai cũng vì bối cảnh gia đình nên mới ở bên bạn, nhưng bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi sự nghi ngờ này vì bối cảnh gia đình bạn sẽ luôn ở đó.

Tôi luôn biết mình không ổn, tất cả các mối quan hệ thân mật của tôi đều có vẻ kỳ dị, tình thân, tình bạn, tình yêu, không cái nào trong số đó là bình thường. Nhưng sự bất thường này chưa nặng đến mức để được gọi là căn bệnh, chẳng qua suy nghĩ của tôi có chút vấn đề, tôi luôn ép bản thân phải suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất và luôn cảm thấy thật ra trên đời này không tồn tại một người là "tôi" mà chỉ tồn tại "Trần Lễ", tồn tại một đứa con trai không rõ cha đẻ là ai của Liễu Phường.

Tống Diệc Vi nói sau khi tôi bị chó cắn thì rất ít khi tự mình đa tình, vậy nên tôi liền thoải mái trách tội cho con chó đó. Thật ra tôi biết ý của Tống Diệc Vi không phải thế, những nhà tâm lý học bọn họ rất thích ví von, chị ấy dùng con chó để phản chiếu một số việc mà tôi có thể hiểu được, nhưng tôi vẫn luôn trách cứ con chó đó, đều là do nó, thật sự tất cả đều là do nó.

Đại Thành đứng trên bục giảng nhõng nhẽo với lớp trưởng một lúc, chắc là đã thành công đổi tên tôi thành tên cậu ta. Cậu ta chắp tay trước ngực than thở với lớp trưởng, ăn nói ngọt xớt khen lớp trưởng ngày càng xinh đẹp. Thật ra nhan sắc của lớp trưởng rất bình thường với sống mũi thấp, lúc trước Đại Thành còn bảo chắc chắn sống mũi của lớp trưởng bị cái cặp kính còn dày hơn đáy chai rượu đè phẳng.

Cậu ta luôn là vậy, trong ba chúng tôi thì cậu ta là người cực kỳ... Tôi tạm thời chưa tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung, tất cả những từ có thể nghĩ ra đều mang nghĩa xấu, còn tôi muốn tìm một từ giữa giữa. Thôi, nói sát thực tế đi, cậu ta là người để đạt được mục đích của bản thân mà nói lời trái lương tâm, làm chuyện trái lương tâm.

Tôi và Tam Tử rất hiếm khi làm vậy nên trước giờ loại chuyện này đều do Đại Thành đảm nhiệm, tôi và Tam Tử vui vẻ hưởng thụ kết quả, vừa có thể giữ gìn lòng tự tôn quý giá của mình, vừa thoải mái chơi gái là những lợi ích Đại Thành đem lại cho chúng tôi.

Lớp trưởng vừa bước xuống khỏi bục giảng thì trong lớp lại ồn ào, đùa giỡn, chép bài tập, cái gì cần có thì đều có đủ, tôi ngồi tại chỗ cất sách giáo khoa tiếng anh của tiết một đi. Đại Thành bước qua chỗ lớp trưởng đang thu bài tập, ngồi xuống chỗ của cậu ta ở đằng sau. Cái giấy gói màu hồng bị cậu ta vo tròn ném đi, sau đó cậu ta rút mạnh một tờ khăn giấy ra đặt ngay mũi để hỉ.

......

Đm, không phải là khóc rồi đó chứ.

Tôi có hơi xấu hổ, nguyên nhân là vì tôi vừa mới muộn màng nhận ra tôi sai rồi. Tôi đã sai ngay từ rất lâu trước đây khi tôi và Đại Thành mới quen nhau, ánh mắt cậu ta nhìn tôi rất nhiệt tình, là ánh mắt khi được làm quen bạn mới, còn ánh mắt tôi nhìn cậu ta lại cứng nhắc và thậm chí có hơi khinh người, khi đó tôi còn nhỏ, đã sớm quen với việc mọi người đều đến xu nịnh tôi, trông ai cũng giống hệt nhau.

Sau này, khi người theo đuổi chị gái khối trên kia chửi bới Đại Thành thì tôi lại thờ ơ; lại sau đó nữa tôi đã quen với mọi sự bao dung của cậu ta dành cho tôi, còn tôi lại chẳng có chút hiểu biết nào về cậu ta.

Đại Thành nói đúng, Tam Tử cũng nói đúng, là do tôi đáng đời. Nhưng bọn họ lại bảo tôi không thèm quan tâm, cái này tôi không nhịn được, tôi mẹ nó tưởng rằng suốt mười tám năm qua khó khăn lắm mới có được hai người bạn là bọn họ, bọn họ lại bảo tôi không quan tâm bọn họ.

Tôi có hơi ngốc, chỉ là có hơi thôi.

Tôi đập đầu lên bàn hai cái, đột ngột bật dậy khỏi ghế bước tới bên cạnh Đại Thành đúng lúc cậu ta vừa hỉ mũi xong, ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn tôi. Trong mắt không có chút ánh nước nào! Đm? Bước chân tôi khựng lại, thế này đéo phải là càng xấu hổ hơn hả, tôi nghiến răng, gằn giọng, "Mày không khóc?"

"? Tao khóc đéo gì." Cậu ta tỏ vẻ khó hiểu.

"Vậy mày hít hít chùi chùi nước mũi làm đếch gì!" Tôi chửi cậu ta.

"Tao chùi nước mũi mà cũng đéo cho?! Nửa đêm hôm qua tao ra hút thuốc ngoài ban công ngay giữa mùa đông! Cái đm, còn mày chỉ mới mấy giờ đã đi ngủ, một chút mày cũng đéo thèm quan tâm!"

Tôi rất muốn phản bác nhưng tối hôm qua tôi nghe ghi âm của anh tôi rồi an tâm ngủ thiếp đi, an tâm đến nỗi tối còn mộng xuân, đúng là có hơi chột dạ. Tôi chỉ có thể nghiến răng đập bàn, lại nói: "Đệt mịa!"

Giọng của hai chúng tôi đã không khống chế được càng lúc càng lớn nên có không ít người trong lớp nhìn chúng tôi. Mối quan hệ giữa tôi, Đại Thành và Tam tử thì ai cũng biết nhưng chúng tôi chưa từng cãi nhau bao giờ, dù cho có bao nhiêu người nghĩ hai người bọn họ chơi với tôi chỉ vì tôi có tiền nhưng chúng tôi cũng chưa cãi nhau dù chỉ một lần, vậy mà bây giờ tôi và cậu ta lại đang cãi nhau. Tôi nhất thời có cảm giác hổ thẹn chuyện xấu trong nhà không được để truyền ra ngoài, định quay đầu nói "nhìn gì mà nhìn" nhưng còn chưa kịp quay lại đã có người quát lớn.

"Nhìn cái đéo gì!" Đại Thành gằn giọng gào lên.

Chắc là cậu ta cũng cảm thấy chuyện xấu trong nhà không được để truyền ra ngoài.

Lúc này có một người từ bên ngoài lớp học xông vào.

Tam Tử đẩy đám người kia ra, cái tư thế đó hung hãn không khác gì mùa hè đi đánh bóng xong rồi vào siêu thị giành được chai nước đá cuối cùng, cuống cuồng kéo mạnh tôi lùi lại nửa mét, chưa gì đã hỏi tôi, "Chẳng phải đã bảo là không đánh nhau rồi hả? Có chuyện gì mà không bình tĩnh nói được à!"

Tôi đảo mắt khinh bỉ.

Kết quả của việc có chuyện gì thì bình tĩnh nói chính là tối hôm nay chúng tôi phải ngồi ăn với nhau. Cả ngày hôm nay tôi và Đại Thành đều ở trong một bầu không khí rất lúng túng, tối hôm qua cậu ta hút thuốc lúc nửa đêm dẫn đến bị cảm. Cả một buổi sáng chỉ cần tôi vừa nghe thấy cậu ta hỉ mũi là đã muốn xông lên tẩn cậu ta, tôi cứ tưởng cậu ta khóc, ai mà ngờ cậu ta chỉ đang hỉ mũi! Thật sự rất quạu quọ.

Lúc trước vào buổi trưa chúng tôi sẽ đến căn tin ăn hoặc đi ăn ở quán bên ngoài, cũng sẽ có vài lần đặt đồ ăn ngoài. Hôm nay chúng tôi đều không đi với nhau, tôi cũng không có cảm giác thèm ăn nên nhờ bạn cùng bàn giúp tôi mua bánh mì và sữa chua ở căn tin. Còn tôi cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhoài người lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nghiêm chỉnh ngồi trên cái ghế gỗ này cho đến tận trưa thật sự là làm khó cho cái mông của tôi rồi... shh.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trí tôi tạm thời có hơi đình trệ. Chuyện Cúc Lộ Lộ bảo tôi chuyển lời cho anh tôi, tôi không biết có nên nói cho anh không, tôi luôn có cảm giác nếu tôi giúp người khác chuyển lời cho anh chắc chắn sẽ khiến anh tức giận, trực giác, đây chính là trực giác của em trai Châu Bạc Tân. Nhưng tôi rất muốn biết sự thật trong miệng cô nàng - anh tôi đã lừa cô nàng ra khỏi giường tôi.

Tôi vẫn quyết định cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh tôi trước, tất nhiên không phải để hỏi rõ chuyện này mà chỉ là để giảm bớt cảm giác nhớ nhung của tôi thôi, chuyện của Cúc Lộ Lộ chỉ có thể gác lại đó. Tôi không thể giúp cô nàng chuyển lời, tôi chỉ ước gì anh tôi sẽ phớt lờ cô nàng thì sao có thể giúp cô nàng đe dọa anh tôi được chứ, nếu đe dọa thành công, tôi vừa không biết được bí mật mà bọn họ giấu tôi mà lại vừa có thêm một vị tình địch, có lẽ Cúc Lộ Lộ tưởng tôi cũng ngu ngốc như cô nàng không bằng.

Ngón tay lạch cạch gõ màn hình, thật ra dù có nhắn gì thì anh tôi cũng đều sẽ không đọc.

Tôi đúng là ngày càng được voi đòi tiên, cũng không biết là do da mặt tôi quá dày, lá gan lớn thêm hay là bởi vì anh tôi đang dung túng tôi, theo chủ quan tôi càng muốn tin nó là vế sau hơn. Trước đây tôi chưa từng dám quấn lấy anh như vậy, tôi sợ anh cảm thấy phiền phức rồi sẽ triệt để rời bỏ tôi, nhưng bây giờ, không biết là điều gì cho tôi dũng khí, cứ luôn có cảm giác... rằng anh không ghét tôi đến vậy.

"Anh ơi, em nhớ anh rồi."

"Tiết một buổi sáng là tiết anh văn, giáo viên tiếng anh của bọn em hồi cuối tuần trước có đi uốn tóc, kiểu tóc mới của cổ cực kỳ giống poodle, em cũng không dám nhìn cổ vì vừa thấy đã muốn cười."

Nhắn xong hai tin này tôi chờ vài phút, quả nhiên không có hồi âm, tôi đã quá am hiểu sự tinh túy của việc được voi đòi tiên nên lại gửi thêm tin nhắn.

"Anh, mông em có hơi đau, em vẫn còn là học sinh, ghế ở trường cứng chết được, lần sau anh làm dịu dàng hơn chút được không, chỉ một chút xíu thôi!"

"Dĩ nhiên, nếu anh không muốn cũng không sao, miễn anh vui thì làm thế nào cũng được hết."

Một giây sau tôi nhìn thấy chỗ tên anh tôi có dòng chữ "đang nhập..."

Cái. Đệt. Tôi sợ tới mức suýt thì ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, chỗ tôi ở là tầng năm, nếu ném xuống sẽ hư mất. Tôi trấn an trái tim đang đập loạn của mình, siết chặt di động trong tay, lúc nhìn lại thì trạng thái "đang nhập" đã biến mất.

Cứu!!!

Tôi thực sự tưởng là anh tôi đã sớm chặn wechat của tôi hoặc là chặn tin nhắn của tôi các kiểu, nói chung chắc chắn sẽ không đọc tin nhắn của tôi. Trước đây tôi từng gửi tin nhắn cho anh trên wechat nhưng ai chưa bao giờ trả lời, hình như anh cũng không trò chuyện trên wechat, có việc gấp phải gửi tin SMS anh mới đọc được.

Anh đọc được rồi? Tôi vội vàng thu hồi hai tin nhắn ban nãy bảo mông tôi đau, lỡ anh nghĩ tôi ẩn ý nói kỹ thuật của anh không tốt thì phải làm sao bây giờ? Lỡ anh cảm thấy tôi phiền phức rồi không chịch tôi nữa thì sao? Tôi lần nữa giấu đầu hở đuôi gửi tin nhắn:

"Anh ơi, em gửi nhầm, không phải em có ý bảo kỹ thuật của anh không tốt, hoàn toàn không hề có cái ý đó, em cũng thấy rất sướng, anh phải tin em!"

Một phút sau, điện thoại của tôi rung lên.

Phía sau khung chat được ghim lên đầu tiên có thêm một chấm đỏ, trong dấu chấm có một con số 1, đây là một hình ảnh thật đẹp, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng thấy người được ghim lên đầu nhắn tin cho tôi; nếu như lờ đi nội dung bên trong.

Người đàn ông lạnh lùng không bao giờ rep tin nhắn:.

Một dấu chấm, một dấu chấm lạnh lùng, một dấu chấm mang thánh tâm khó lường, trong mắt tôi, dấu chấm này có thể hiểu là: Trẫm đã duyệt, lập tức ra thánh chỉ ban chết cho nhà ngươi.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Châu Bạc Tân phát hiện ra cái tên gợi nhớ lớn mật này thôi.