Vũng Nước Đục

Chương 52: Nhảy cửa sổ



Trên con đường lát đá có một dãy đèn đường, ánh đèn màu trắng lờ mờ in bóng dưới chân Châu Bạc Tân.

Tôi trực tiếp gọi thẳng qua, nhìn anh bắt máy, khi nói "alo" miệng thở ra một làn sương trắng.

"Lạnh lắm không." Tôi hỏi.

Ở khoảng cách này có thể nhìn rõ bóng dáng của Châu Bạc Tân, trên đỉnh đầu anh là đèn đường nhưng vẫn bị bóng đêm bao lấy nên rất khó để nhìn thấy được biểu cảm của anh, tôi chỉ có thể nghe được tiếng cười trầm thấp vang lên từ loa điện thoại, "Không lạnh."

"Đến được bao lâu rồi?"

"Vừa mới đến thôi." Châu Bạc Tân nói.

Tôi chẳng thèm tin đâu, nhìn tin nhắn anh gửi cho tôi thì cũng đã là một tiếng trước rồi, giọng điệu có hơi hung dữ, "Bớt lừa em đi, anh đến được bao lâu rồi?"

Anh ngả người về phía sau lười nhác dựa lưng vào cửa xe. Móc bao thuốc lá ra từ trong túi, đưa điếu thuốc lên miệng, thản nhiên nói, "Khoảng một tiếng."

Tôi có cảm giác mình nghe được con lăn của bật lửa "xoẹt" một tiếng lăn nửa vòng, cũng không biết có phải là tôi tự ảo tưởng ra hay là thật sự nghe thấy. Khoảng cách này vẫn còn khá xa, mơ hồ trông thấy một đóm lửa sáng lên rồi lờ mờ biến mất, không nhìn thấy được biểu cảm của anh.

Tôi thoáng nhìn xuống.

Không cao mấy, biệt thự của Liễu Phường chỉ có một tầng, tuy đổ nền khá cao, đi từ sân lên cũng phải bước mấy bậc nhưng không cao bằng tầng một của Lệ Thủy Uyển. Tôi để lại một câu "chờ em chút" rồi đặt điện thoại lên bệ cửa sổ, lặng lẽ mở cửa phòng ra ngoài lấy áo khoác trong phòng khách và chìa khóa cổng lớn trên bàn. Lúc đi ngang phòng Liễu Phường liền dừng bước nghe ngóng động tĩnh, Liễu Phường khóc hết cả buổi chiều rốt cuộc bây giờ cũng ngủ thiếp đi, thật ra tôi cứ quang minh chính đại đi ra ngoài có lẽ bà cũng sẽ không nghe thấy.

Nhưng tôi luôn có cảm giác lúc này tôi nên nhảy qua cửa sổ.

Tôi phải bày tỏ tình yêu của mình dành cho Châu Bạc Tân thông qua một số thủ đoạn, nhìn có vẻ giống mấy đứa nít cấp hai nhưng đúng thật là có thể phát tiết được tâm trạng của tôi, hơn nữa tôi mới bao nhiêu tuổi đâu, học sinh cấp hai thì học sinh cấp hai, tôi vẫn tin trên thế giới này có One Piece, chỉ là nhảy qua cửa sổ thôi mà.

I jump, he... anh đang nhìn.

Tôi chống bệ cửa sổ nhảy lên, chỗ có thể đặt chân không đủ rộng, lúc hai chân vẫn đứng trên mặt đất còn cảm thấy không cao mấy, đến khi thật sự đứng trên bệ cửa sổ định nhảy xuống trong lòng lại bồn chồn. Mùa đông giá rét còn là vào ban đêm, xương cốt tôi rất giòn, nói không chừng anh tôi gãy xương còn tôi vừa hay làm người tàn phế, bày đặt cửa chính không đi mà đi nhảy cửa sổ như thể cặp tình nhân số khổ bị ngăn cản nên lén lút gặp nhau.

Tôi vịn tường nhìn thoáng qua anh tôi, giữa ngón tay anh đang kẹp điếu thuốc đang hút dở, hai tay dang rộng về phía tôi.

Chết tiệt, lại quyến rũ tôi. Tôi vẫn còn trẻ muốn làm học sinh cấp hai thì thôi nhưng anh hai mươi sáu tuổi rồi sao vẫn bất ổn vậy hả. Nhưng thú thật khi anh dang tay ra như vậy cả người tôi như tràn ngập mật ngọt, tình yêu đúng là làm con người ta dại khờ. Thật ra tôi cũng không nhìn rõ mặt đất, tôi chỉ nhớ dưới cửa sổ phòng tôi có một bồn hoa diện tích không lớn, lát nữa đừng đâm tôi là được. Tưởng tượng ra vô số cảnh ngộ bi thảm, tôi nhảy thẳng xuống.

Tuyệt, vững vàng hạ cánh! Cứ coi như là vững vàng đáp đất đi, tôi có hơi loạng choạng tiến về phía trước suýt thì ngã, nhưng cuối cùng vẫn có thể đứng vững được trên mặt đất. Rất lạnh, tôi bước vội về phía cổng lớn, mở khóa, đẩy cửa, đi được hai bước liền bắt đầu chạy rồi đâm sầm vào lòng anh tôi.

Mùi nước hoa mát lạnh và mùi thuốc lá quẩn quanh, hai loại mùi này quyện vào nhau tạo nên khí chất tưởng chừng trong phạm vi mười dặm xung quanh không ai dám tới gần anh, còn anh chỉ ôm mỗi mình tôi.

Tôi siết chặt cánh tay, ôm anh thật chặt. Tay phải cầm điếu thuốc hút dở của anh chỉ có thể áp cổ tay lên sau lưng tôi, tôi hơi giãy người ra khỏi lồng ngực anh, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc chỉ còn lại mấy hơi vào miệng mình.

Thuốc lá của Châu Bạc Tân là nhãn hiệu tôi chưa từng thấy, trên đó viết bằng tiếng nước ngoài, cảm nhận khi hút rất giống con người anh. Thoạt nhìn mùi có vẻ rất sảng khoái, cảm tưởng khi hút vào sẽ có cảm giác bùng nổ mùi vị bạc hà như Marlboro nhưng khi thật sự rít một hơi mùi vị lại rất nồng, mùi thuốc lá sặc người xộc thẳng lên não khiến tôi nhất thời không chịu nổi xém thì nghẹn đến mức ho sặc sụa.

Có lẽ Châu Bạc Tân nhận ra tôi bị sặc, điếu thuốc chỉ còn lại một hơi cuối cùng, anh đưa tay nâng tay tôi lên kề đến bên miệng anh rồi rít một hơi. Ánh lửa đột ngột sáng lên, điếu thuốc bị rít ngụm cuối cùng nhanh chóng "xèo xèo" cong lại biến thành tro, nhiệt độ nóng bỏng người ùa vào đầu lọc khiến ngón tay tôi run lên.

Tôi thấy bên môi Châu Bạc Tân cong lên một nụ cười, tôi biết anh lại cố ý.

Tôi bị đầu lọc làm bỏng nhưng cũng không đau mấy.

Anh đưa tay nhận lấy tàn thuốc, ấn lên cửa xe.

Tôi "shhh" một tiếng, thò đầu nhìn sang cửa xe của anh, không nhịn được nói: "Cái tật xấu gì của anh đây? Sao lại cứ thích ấn tàn thuốc lên cửa xe thế, là do có nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu à?"

Châu Bạc Tân vòng tay ôm tôi, hoàn toàn ôm trọn tôi vào trong lòng, khẽ cam đoan, "Sau này sẽ không làm vậy nữa."

Anh xin lỗi quá mức chân thành cứ như tôi đang hung dữ với anh vậy, rõ ràng giọng điệu của tôi rất tốt mà. Tôi bèn khẽ nói, "Không phải là em quở anh, em chỉ muốn biết logic trong hành vi của anh thôi."

Tôi nói ra cái từ Tống Diệc Vi dạy cho tôi, Tống Diệc Vi bảo thoạt nhìn rất nhiều hành vi của Châu Bạc Tân đều không có logic, cái kiểu nhìn có vẻ "không có logic" này chắc chắn sau nó cũng đều có logic cả. Nói trắng ra là người khác không hiểu vì sao anh lại làm thế nhưng chắc chắn là có lý do.

Hiểu được logic trong hành vi của anh nhất định là một điều ngọt ngào đối với tôi.

Châu Bạc Tân hơi dừng một chút rồi nói, "Tiện tay, lúc nhìn em không nghĩ được gì khác, không biết bản thân đang làm gì."

"Ò -" Tôi kéo dài âm cuối, không nhịn được mỉm cười. Bên ngoài thì tôi giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra tim tôi đã muốn nhún nhảy trong lồng ngực, đúng là miệng của trai đểu, quỷ gạt người, sao lại dẻo miệng vậy chứ.

"Anh." Tôi gọi anh một tiếng, hôn lên đôi môi anh.

Buổi tối mùa đông giá rét mà cứ đứng như vậy trong giá lạnh cũng quá cóng rồi, tôi cũng không thể mời anh vào nhà Liễu Phường để ngồi nên chỉ có thể lôi kéo anh mở cửa lên xe. Những nụ hôn phấn khích và hỗn loạn rơi xuống khắp nơi, tôi ngồi trên đùi anh, mãi đến khi tôi thật sự bị anh hôn đến mức hụt hơi, muốn lùi ra hít thở bỗng đột nhiên phát hiện quần của tôi đã bị anh cởi xuống được phân nửa.

Tôi nheo mắt cắn lên môi dưới của anh, đưa tay kéo quần mình lên. Châu Bạc Tân rất không hài lòng với động tác này của tôi, anh nắm lấy hai cổ tay của tôi bắt chéo ra sau lưng, bởi vì tư thế này mà tôi bị ép phải ưỡn nửa người trên, tôi xin tha dụi trán lên xương quai xanh của anh, thủ thỉ kêu một tiếng "anh ơi". Mới hơn tám giờ tối, còn chưa đến nửa đêm nữa, cứ như vậy mà làm ở trên xe đậu ven đường.

Tiếng thở dốc không thể kiềm chế được của Châu Bạc Tân phả lên tai tôi, vừa nóng vừa ngứa, mỗi lần anh hít thở đều khiến tôi ngồi không yên muốn xoay eo đổi tư thế. Vừa vặn vẹo hai cái đã bị tay còn lại của anh véo mông, "Đừng lộn xộn."

Ồ.

Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi im.

"Khi nào thì về nhà với anh?" Châu Bạc Tân không bắt nạt tôi nữa nhưng động tác nắm cổ tay tôi vẫn giữ nguyên.

Hai tay tôi bị anh nắm chặt, anh lại không cho tôi xoay người, tôi chỉ còn mỗi cái đầu có thể nhúc nhích nên bèn dụi loạn trên vai anh, "Liễu Phường đã tìm cho bà ấy một trung tâm hồi phục rồi, em ở với bà ấy mấy ngày nay được không? Chỉ vài ngày thôi, sau khi đưa bà ấy vào trung tâm hồi phục em sẽ chuyển đến sống cùng anh."

"Mấy ngày?"

Tôi có hơi chột dạ, Liễu Phường đã đồng ý bây giờ cổ phần công ty của Liễu Viên sẽ không được giao cho ông ta mà toàn bộ đều chuyển sang tên tôi, nhất định Liễu Viên sẽ không chịu làm như vậy, đến khi đó một đống chuyện không phải cứ ba bốn ngày đã có thể giải quyết. Huống chi việc vào trung tâm hồi phục cũng chẳng phải đi du lịch, công ty vẫn phải tiếp tục được vận hành, có quá nhiều chuyện cần được Liễu Phường xử lý. Tôi do dự muốn nói là nửa tháng nhưng cảm thấy nửa tháng cũng không giải quyết xong được, nói một tháng thì thật sự quá dài, chưa kể Châu Bạc Tân có đồng ý hay không mà ngay cả chính bản thân tôi cũng chẳng mấy bằng lòng.

"Anh ơi..." Cuối cùng tôi chỉ có thể kéo dài giọng nũng nịu gọi anh.

Châu Bạc Tân đưa một tay ra bóp cằm tôi, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn tôi, "Mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh."

"Dạ." Tôi nhanh chóng đồng ý.

"Gọi video."

"Dạ."

"Dành một ngày cuối tuần để ở với anh."

"Dạ."

"... Trần Lễ." Châu Bạc Tân gọi tên tôi.

Tôi lập tức hiểu ý, giành lên tiếng trước, "Anh, em yêu anh, em yêu anh nhất, em yêu anh nhất trên đời."

Trước đây tôi đã từng có không ít bạn gái, họ cũng thường xuyên thích hỏi mấy câu như tôi có yêu họ không. Tôi có bạn gái cũng không phải là tìm bừa, ít nhất cũng phải đạt đến mức độ "thích", bằng lòng hẹn hò với bọn họ và bằng lòng dỗ cho bọn họ vui.

Cũng sẽ nói "yêu", thường thì tôi hay nói "yêu em", hiếm khi thêm chữ "tôi" ở phía trước.

Trước đây tôi cảm thấy ba chữ tôi yêu em rất khó để mở lời, một là bởi vì thật sự chưa đến được trình độ như thế, hai là bởi vì dù có nói ra ba chữ này với ai thì đều là một kiểu yếu thế. Tôi không muốn phải yếu thế với bất kì ai, trong mối quan hệ yêu đương nhất định phải là tôi chiếm quyền chủ động. Trước đây tôi không thấy mình có vấn đề gì, tôi không yêu bọn họ đủ nhiều, chắc chắn bọn họ cũng không đủ yêu tôi, "tình yêu" trong mắt tôi của khi trước là một kiểu hợp tác, mỗi người đều đạt được những gì mình muốn, thi thoảng lại giả vờ như ai cũng yêu nhau sâu đậm.

Thật ra tôi vốn chưa từng nhìn thấy tình yêu, cũng chưa từng yêu ai.

Nếu không tôi sẽ trông giống như bây giờ, hai người điên loạn yêu nhau, nhìn vào mắt anh nói "em yêu anh", dù cho không nói ra ba chữ này thì ánh mắt cũng sẽ bày tỏ với anh.

Châu Bạc Tân lại muốn trêu chọc tôi, một tay cách lớp quần xoa nắn tôi, tôi cũng không nhịn được lại bắt đầu vặn người. Không gian trong xe vốn chỉ có một khoảng bé chừng đó, bầu không khí nhanh chóng ấm lên, dù có cố ngửa đầu thở thế nào cũng không hít thêm được chút không khí nào. Tôi không chịu nổi bèn cúi đầu cắn lên vai anh, anh không hề kêu đau mà vẫn tiếp tục động tác trên tay.

Sắp chín giờ rưỡi, ngoài cửa sổ xe bắt đầu có tuyết rơi.

Đã gần cuối tháng một rồi, tôi quay lại trường học thì sắp phải thi cuối kỳ, tôi cũng chẳng học được gì nhiều không hiểu sao lại phải đi thi. Tôi nằm trong lồng ngực Châu Bạc Tân nhìn những hạt tuyết màu trắng nhẹ nhàng tung bay ngoài cửa sổ, chúng nó không phải là những mảng lớn mà là những hạt tuyết be bé.

Cũng sắp đến tết nguyên đán rồi.

Sau tết tôi mười chín tuổi, Châu Bạc Tân hai mươi bảy. Chợt tôi cảm thấy có chút nuối tiếc vì sẽ vĩnh viễn không bắt kịp được anh, nhưng không sao cả, tương lai tôi sẽ không để vụt mất anh nữa.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

You jump, cả đám bọn tui đều đang nhìn.