Vũng Nước Đục

Chương 6: Săn mồi



Anh tiến sát tới tôi, xém chút nữa thôi tai tôi lại giở tật ù tai, chỉ còn nghe được tiếng tim đập thình thịch.

Ngoại trừ tôi và anh, trong phòng khách chẳng còn người nào khác. Có thể vì anh tôi ở nhà nên Trần Chí Viễn đã lủi đi đâu mất, mẹ tôi vẫn chưa về, dì giúp việc thì chắc bị anh tôi đuổi đi rồi. Một cái phòng khách với diện tích lớn như vậy không còn hơi thở của bất kì ai khác nên khoảng cách giữa tôi và anh chỉ như có từng ấy.

Tôi chợt thấy mình chênh vênh hết sức, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ không tài nào động đậy được. Tôi nghĩ nếu tôi là một con dê vậy anh nhất định sẽ giương răng nanh xé nát tôi.

"Anh..." Tôi nghe thấy giọng tôi run lên, hiển nhiên anh biết đây là một lời cầu xin từ tôi.

Tôi biết chiến tranh còn chưa bắt đầu mà đã giương cờ trắng xin thua là ngu ngốc dường nào vì anh tôi chưa bao giờ bộc lộ khuynh hướng bạo lực với tôi. Toàn bộ nỗi sợ hãi của tôi đều từ nhà trị liệu tâm lý mà ra, chị ấy cho rằng anh ít nhiều gì cũng có khuynh hướng bạo lực, tôi thấy lời của chị rất có sức thuyết phục. Giống như vừa nãy tôi vẫn còn đang đoán rằng anh sẽ tự dùng tay hay hẹn bạn tình, tôi không biết anh sẽ giải quyết tôi kiểu gì, có lẽ tiếp đó anh sẽ đưa tay đánh tôi.

Cà phê nóng hổi phả hơi nóng gay gắt lên mặt tôi, hơi nước làm gương mặt anh dịu lại.

Trên người anh còn vương mùi sữa tắm, không ngửi ra được là mùi gì, giống mùi của anh, mùi hương ngào ngạt mang theo tính công kích mạnh mẽ.

"Dì nấu xong rồi, tự ăn đi." Miệng anh khép mở nói ra những lời này khiến tôi xác nhận lại mình không nghe nhầm.

Sau đó anh quay người đi lên tầng, để lại tôi đứng nghệch mặt như thằng ngốc.

Có lẽ tôi đã đứng sững ở đó mười phút, cũng có thể là hai mươi phút mãi đến khi chân tê rần mới bừng tỉnh.

Tôi ném cặp vào trong phòng bếp, trông thấy hai món ăn vẫn còn hơi nóng.

Mặt tôi cũng nóng bừng, bấy giờ tôi mới nhận ra thế mà ban nãy tôi lại tưởng anh tôi muốn đánh tôi, chắc chắn anh đã nhìn ra cái suy nghĩ đó của tôi rồi. Đệt, rõ ràng là đến lúc được thưởng thế mà tôi lại tự phá hỏng hết. Mệt tâm chết đi được, nhìn miếng thịt đã được hâm nóng lại nhưng tôi chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào, vắt óc nghĩ xem hiện tại anh lại đang nghĩ gì.

Chắc đang tức giận rồi, khó lắm mới có một lần anh ở nhà mà tâm tình cũng khá tốt nữa.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn là lỗi tôi được chứ, đặt tôi và anh vào chuỗi thức ăn thì mũi tên của tôi lại chĩa hướng vào anh, anh áp sát tôi gần cỡ đó, có con dê nào không sợ đến mức phải kêu be be lên đâu?

Chẳng còn tâm trạng nào để ăn nên tôi bèn lấy điện thoại tìm số của trị liệu tâm lý.

Phòng tôi và anh cách nhau một căn phòng trống, tôi thấy ngồi ở phòng khách vẫn ổn hơn, chắc sẽ không bị anh nghe thấy. Thế là tôi dựa vào sofa lần tìm số điện thoại, không cần biết đầu bên kia có rảnh không đã gọi thẳng qua.

Không mất bao lâu điện thoại đã được kết nối, trị liệu tâm lý cho tôi là một "chuyên gia" từ Anh về nước, có phải chuyên gia thật hay không tôi không biết, cuộc gọi này của tôi cũng không phải vì tìm kiếm sự giúp đỡ từ chị ấy mà vì tôi đang cực kỳ bực bội và cần tìm người để trút hết ra. Nếu không phải chị luôn nói với tôi rằng anh tôi chắc chắn có khuynh hướng bạo lực thì vừa rồi tôi cũng sẽ không bị dọa thành ra như vậy.

"Hi, bé cưng. Sao đấy, lớp ngụy trang kiên cường lại bị phá vỡ rồi à?" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu trêu chọc.

Tôi mở loa ngoài, lười lấy tai nghe, cũng chẳng muốn kề điện thoại lên sát bên tai vì dù sao trong phòng khách cũng chẳng có ai. Lời Tống Diệc Vi nói nghe cực kỳ ngứa đòn, tôi mất kiên nhẫn, lưng dựa vào sô pha mềm mại cũng không giúp làm dịu giọng điệu tôi lại, "Anh tôi về rồi, có vẻ tối nay không định đi, anh ấy muốn ở qua đêm."

Ngay cả Tống Diệc Vi cũng bất ngờ, kinh ngạc "Ồ?" một tiếng rồi hỏi, "Có phải cậu ấy có bạn gái rồi không? Anh trai em hiển nhiên không phải kiểu người sẽ bị công việc và gia đình ảnh hưởng đến cảm xúc, vậy thì chỉ còn chuyện yêu đương thôi cưng ơi... À, cũng có thể là bạn trai chăng?"

Cái nhà trị liệu tâm lý Tống Diệc Vi này không biết nhận giấy chứng nhận hành nghề kiểu gì nữa, chị ấy khiến hành trình này của tôi thật sự là con mẹ nó phiền não chưa từng có, tôi vô thức quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng anh tôi, tuy từ góc này chỉ có thể nhìn được một phần bên trên nhưng vẫn có thể thấy cửa phòng đóng chặt, tôi yên tâm mở miệng nói vào micro, "Vài ngày trước... đã xảy ra vài chuyện, anh ấy rất ghét tôi."

Tôi không muốn kể cụ thể ra nên chỉ có thể nói kết luận cho chị.

"Cưng à, tốt nhất em nên nói hết ra cho chị biết chuyện, em nhìn nhận với tình cảm chủ quan nặng khiến nhận định không chắc sẽ chính xác." Giọng điệu Tống Diệc Vi có vẻ nghiêm túc.

Tôi im lặng biểu thị thái độ của mình.

Tống Diệc Vi hiểu ý tôi, sửa miệng, "Được rồi, hiểu biết của chị về anh em đều là thông qua miêu tả của em nên tạm thời sẽ tin tưởng nhận định của em. Thế em gọi điện cho chị là muốn hỏi gì nào?"

Tôi ném điện thoại lên lưng tựa sô pha, hơi phiền não khoanh hai tay lại trước ngực, nếu lúc này Tống Diệc Vi đang ngồi trước mặt tôi thì tôi nhất định sẽ có thể dùng ánh mắt giết chết chị, tôi nói, "Ban nãy anh cách tôi quá gần, chị lại ba lần bảy lượt nói anh có khuynh hướng bạo lực làm tôi tỏ vẻ sợ hãi. Tôi làm sai rồi, đúng không?"

"Chị không phán xét đúng sai, em biết mà." Chị nói.

Sự bực bội của tôi lại gia tăng.

Nói chuyện phiếm với trị liệu tâm lý có rất nhiều điểm tốt, họ có thể hiểu được bạn đang nói gì, dù cho toàn bộ mọi người trên thế giới cảm thấy bạn bị điên thì trị liệu tâm lý sẽ chấp nhận bạn vô điều kiện; nhưng đồng thời họ cũng hiểu mục đích của rất nhiều câu hỏi của bạn và nói rõ cho bạn không nên hỏi những câu hỏi như vậy. Tôi hỏi chị đúng hay sai chỉ vì muốn chị bảo tôi không làm gì sai và tôi sẽ có thể được tha thứ.

Tôi hít sâu ba lần, lồng ngực phập phồng hết hít vào lại thở ra, kiểu hít sâu này khiến tôi cảm thấy tôi có thể đổi mới toàn bộ không khí trong phổi trong một lần và tôi cũng vì thế mà được sống lại lần nữa. Đây là phương pháp Tống Diệc Vi dạy tôi, nó có thể giúp tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Quả thật dùng tốt nhưng hiện giờ chỉ khi ở chung với chị tôi mới dùng phương pháp này.

Tôi đổi câu hỏi, "Tôi không biết bây giờ nên làm gì, tôi rất muốn tiếp cận anh ấy nhưng luôn cảm thấy anh sẽ xé tôi ra thành từng mảnh."

"Em có sợ đau không?" Tống Diệc Vi hỏi tôi.

-

Buổi tối mẹ tôi gọi video call trên wechat.

Tôi đang ngồi trong phòng ăn ăn phần thịt đã nguội, ớt chuông xanh ớt chuông đỏ đều đẩy hết ra rồi đưa phần thịt đã nguội lạnh đến mức sắp cứng lại vào miệng. Tôi thấy video call liền nhíu mày chuyển thành voice call.

Sau khi kết nối, người đối diện "ài" một tiếng, giọng trách cứ, "Tiểu Lễ, sao không để video call?"

"Không muốn mở video, có việc cứ nói." Giọng điệu của tôi cũng không được tốt lắm.

"Tuần sau ông ngoại mừng thọ, thứ sáu sau khi tan học mẹ sẽ cho xe đến đón con." Giọng điệu cứng rắn.

Đũa đâm vào miếng thịt, miếng ba chỉ tách rời phần thịt đỏ và trắng, tôi lười nói thêm, cũng dùng giọng điệu y hệt bà để trả lời, "Chuyện của nhà mấy người đừng gọi tôi."

Chỉ còn lại tiếng điện rít, mẹ tôi im lặng trong phút chốc, có lẽ bên kia bà bật loa ngoài nên một tiếng hừ nặng nề truyền vào tai tôi. Tôi đảo mắt khinh thường, không hiểu sao bà lại muốn mở loa ngoài làm gì, cái này chỉ có thể nói là "tự mình rước nhục". Sau tiếng hừ có người mở miệng, nghe giọng có vẻ là một người dì nào đó của tôi, tôi không phân biệt được giọng nói của mấy người bọn họ.

"Tiểu Lễ, con đã mấy tuổi rồi chứ, không hiểu chuyện chút nào."

Tôi cũng bật cười, cười lạnh, "Cô bao tuổi rồi, sao thấy chẳng hiểu chuyện chút nào thế."

Tôi nói xong câu đó điện thoại liền bị cúp, đẩy bừa điện thoại sang một bên tiếp tục gắp mấy miếng thịt trong đĩa. Hai ba phát đũa đã gắp hết phần thịt cuối cùng, để lại một đĩa ớt chuông màu sắc rực rỡ, đỏ là đỏ tươi, xanh là xanh đậm, màu sắc phân biệt rõ ràng giống như tôi và nhà họ Liễu. Năm nay hẳn là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông ngoại, mười năm trước mẹ tôi đã từng dẫn tôi đi sinh nhật sáu mươi tuổi một lần.

Khi đó tôi tám tuổi, nhà họ Liễu càng giống người giàu hơn nhà họ Trần. Nhà họ Liễu thật sự có quản gia, đó mới là khổng tước được quý tộc nuôi dưỡng nhìn tôi bằng ánh mắt cao ngạo làm tôi còn tưởng tôi là con của người hầu. Quản gia cũng không gọi tôi là cậu chủ mà là gọi thẳng họ tên tôi: Trần Lễ.

Còn những người khác nào đều là cậu chủ cô chủ, vẻ mặt mẹ tôi ngập tràn sự xấu hổ nắm chặt tay tôi khiến tôi cảm tưởng xương cốt của tôi đều sắp bị bóp nát nhưng tôi không lên tiếng cũng không giãy ra. Song chính tại thời điểm đó tôi đã quyết định sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Liễu nửa bước.

Lười dọn phòng ăn, để đó mai dì dọn vậy.

Tôi lần mò điện thoại di động, xoay người định trở về phòng nhưng vừa ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt anh tôi.

Anh lại đứng trên tầng hai, không biết đã nhìn tôi bao lâu.

Tôi bỗng nhớ tới lời của Tống Diệc Vi, chị nói anh tôi chắc chắn có bạn gái... hoặc là bạn trai. Tôi nghĩ nó có thể là thật, anh rất khác thường. Trái tim "thình thịch" một tiếng, phòng khách không bật đèn, dù không nhìn rõ ánh mắt của anh nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác tâm trạng hiện tại của anh không tồi.

Có thể là vì anh vừa mới nói chuyện điện thoại với... người yêu, là Cúc Lộ Lộ sao, hay là người phụ nữ hoặc đàn ông mà tôi không biết. Bọn họ sẽ nói cái gì? Anh tôi sẽ nói "anh yêu em" sao? Tôi dần cảm nhận được tâm trạng không mấy vui vẻ của bản thân, trong lòng giống như có thứ gì đó muốn trào lên, vừa chua xót vừa buồn bực lại vừa nghẹn.

Hồi bé tôi từng bị chó cắn, một con chó ngao Tây Tạng màu đen.

Hàm răng nhọn cắm sâu vào bắp chân tôi, tôi sợ đến mức cả người run bần bật không dám động đậy. Thậm chí tôi còn không dám khóc, cổ bị một bàn tay vô hình bóp chặt, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, im lặng đến mức chẳng ai nhận ra tôi bị nó hung hãn cắn, máu chảy ra rất nhiều. Còn con ngao Tây Tạng nọ ngược lại phát ra âm thanh gầm gừ, giận dữ cắn không buông.

Tôi đã quên lúc đó có đau không, đau cỡ nào.

Chỉ nhớ hàm răng tôi run bần bật, móng tay cắm sâu vào trong đất, tôi nhìn lên đỉnh đầu con ngao Tây Tạng. Tất cả chỉ vì tôi nhìn thấy trên đầu nó dính cọng cỏ dại ố vàng nên muốn đưa tay giúp nó gỡ xuống, lúc đầu xém nữa nó đã cắn vào tay tôi, sau đó tôi phản ứng nhanh đến nỗi tôi cũng phải ngạc nhiên, nhanh chân bỏ chạy. Kết quả vẫn bị cắn vào bắp chân, cực kì nực cười.

Tống Diệc Vi từng bảo chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn tới tôi, nó khiến tôi ít khi tự mình đa tình, cũng khiến tôi thiếu dũng khí chạy trốn khi đối mặt với nguy hiểm. Hay nên nói là không phải không dám chạy trốn mà là sợ liệu sau khi "chạy trốn" rồi sẽ có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn hay không, tôi thà rằng cứ để bị "cắn", tôi buộc bản thân phải tê liệt trước nỗi đau.

Vậy nên tôi nghĩ tôi không sợ đau.

Kỳ thực trải nghiệm đó ảnh hưởng đến tôi đáng lẽ còn nhiều hơn thế, Tống Diệc Vi không nói, không biết vì chị không nhìn ra hay xuất phát tự sự thương hại với tôi nên mới không chỉ ra.

Dù có đau, tôi cũng sẽ không nói.

"Anh ơi, anh đang hẹn hò ạ?" Tôi siết chặt điện thoại, mồ hôi thấm ướt màn hình, tôi hỏi anh.