Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 247: Ma trượng hắc ám (7)



Edit: Tương Ly

"Ơ, thế nhưng thả vật như vậy." Hoa Tâm cười nói, rồi sau đó huy động quang minh quyền trượng trong tay, một cỗ lực lượng quang hệ cường đại công kích tới đám dơi kia.

Bầy dơi thấy có lực lượng công tới, nhanh chóng bay ra bốn phía né tránh lực lượng của Hoa Tâm, ngược lại tấn công về phía Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng.

Mộc Khuynh Cuồng vàThánh Khinh Hồng vừa muốn động thủ, từ không gian ma thú Sửu Sửu và Phì Phì bên trong bay ra.

"Khuynh Cuồng, những vật này giao cho chúng ta." Sửu Sửu và Phì Phì trăm miệng một lời khí phách nói, rồi sau đó hai tiểu gia hỏa phát ra lực lượng của mình hướng về bầy dơi hung mãnh công tới.

Hoa Tâm nhìn giữa không trung xuất hiện một con chuột, còn có một đầu chim nhỏ màu xám tro, hai con ma thú này thoạt nhìn cấp bậc rất cao.

"Tốt lắm, chúng ta đi vào." Hoa Tâm dùng quang minh quyền trượng làm ra một con đường, ba người nhanh chóng hướng phía trước chạy đi.

Càng đi vào bên trong, con đường càng ngày càng rộng lớn, dần dần cũng có ánh sáng, bên trong vẫn là quái có dạng hòn đá màu đen, thoạt nhìn rất quỷ dị.

"Đây là địa phương quỷ quái gì, Nam Cung Tử Vân, ngươi đi ra cho ta." Vẻ mặt Hoa Tâm ghét bỏ nhìn chằm chằm bốn phía, nơi này dường như không có chỗ nào đặc biệt, Nam Cung Tử Vân đến cùng đang giở trò quỷ gì.

Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng tinh tế cảm ứng bốn phía, chỉ là ba người bọn họ cũng không có chú ý tới, nơi này những hòn đá màu đen đang phát ra một loại độc khí vô hình vô vị.

"Không tốt, có độc." Thánh Khinh Hồng nhíu mày trầm giọng nói, trên mặt là chuyển tím, hắn đã hút không ít độc khí, nếu không cũng cảm ứng không được, độc thật là lợi hại.

Chỉ là bọn họ vẫn chậm, dù sao ba người bọn họ đều đã hít phải độc khí.

Hoa Tâm nháy mắt, sau đó hôn mê bất tỉnh, Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng muốn chạy ra phía ngoài, lại phát hiện đầu trầm xuống, cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.

Chờ toàn bộ ba người bọn họ ngất, nơi nào đó đột nhiên tảng đá di động, Nam Cung Tử Vân một thân váy đen đi ra, xem ba người trên mặt đất, khóe miệng nàng khẽ giương cao, có quang minh quyền trượng thì có ích lợi gì, nàng dùng những biện pháp khác cũng có thể đánh bại bọn họ.

Trong lúc đó Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực, đầu cũng là ngất choáng váng, trên người giống như bị vật gì đó trói buộc, nàng mở mí mắt đóng chặt mới phát hiện nàng bị trói ở trong một cái thạch thất, đồng thời còn có Thánh Khinh Hồng và Hoa Tâm.

"Khuynh Cuồng, ngươi không sao chứ!" Sau khi Thánh Khinh Hồng thấy Mộc Khuynh Cuồng tỉnh lại lập tức lên tiếng, rồi sau đó âm thầm vận khí cởi bỏ dược tính trong cơ thể, Nam Cung Tử Vân đáng chết này, cũng không biết cho bọn họ uống thuốc gì, thế nhưng làm cho toàn thân hắn mềm nhũn không có nửa điểm khí lực, chính là vận khí cũng không thể vận khí.

Hắn đã sớm tỉnh, một mực âm thầm điều tức, thật may là hiện giờ ở trong người gân mạch đã thông, khí lực và lực lượng của hắn đang từ từ trở về.

Mộc Khuynh Cuồng thấy Thánh Khinh Hồng bình yên vô sự, cũng thấy yên lòng, "Ta không sao, chúng ta lại bị tính kế." Nghĩ tới chuyện này, trong lòng nàng có chút căm tức, Nam Cung Tử Vân này thật đúng là không đơn giản.

Cũng không biết lúc ấy Nam Cung Tử Vân cho các nàng hít độc gì, thế nhưng làm cho bọn họ tu vi cao như vậy cũng có thể ngã xuống, lúc này, nàng trói bọn họ ở chỗ này làm gì.

Sắc mặt Thánh Khinh Hồng một mảnh xanh mét, Nam Cung Tử Vân chết tiệt, chờ sau khi hắn rời khỏi đây, nhất định khiến nàng đẹp mắt.

"A, đây là cái địa phương quỷ quái gì?" Hoa Tâm quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra lớn tiếng kêu lên, rồi hắn lại hô to, "Muốn chết, quang minh quyền trượng của ta không thấy!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

Lúc này, hắn mới phát hiện hai tay t mình rống trơn, bên cạnh trên mặt đất cũng không có quang minh quyền trượng của hắn, nhất định là bị Nam Cung Tử Vân kia cầm đi, hừ, cho dù nàng lấy đi, nàng cũng không dùng được.