Vương Của Ái Thần

Chương 10



Tiếng chim sáo vang lên trong màn đêm tịch mịch, Chu Thừa Hạo nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng gã hiện giờ đang rối như tơ vò nhưng lại không có gan mở miệng, cuối cùng gã đành im lặng theo y trở về khách điếm nghỉ ngơi. Tuy bản thân Chu Thừa Hạo đi theo Hàm Bắc làm việc đã lâu, nhưng gã vẫn không hiểu vì sao y lại quyết định như vậy. Nhìn khuôn mặt dửng dưng như không có việc gì của Hàm Bắc, càng khiến gã cảm thấy ngờ vực hơn.

Tiếng kẻng gõ điểm canh ba, khách điếm dần vãn khách, những khách nhân thuê phòng đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu. Hàm Bắc cùng Chu Thừa Hạo đẩy cửa bước vào, thấy tiểu nhị trong quán đang thu dọn bàn ghế, y chần chừ hồi lâu, lại quay sang nhìn người phía sau mà trầm ngâm suy nghĩ một lát.

Mãi đến khi căn phòng chỉ còn duy nhất một tên tiểu nhị đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, Hàm Bắc mới cất giọng, nói, "Tiểu nhị, còn đồ ăn không?".

"Vẫn còn một ít." Tên tiểu nhị nghe thấy y gọi, nhanh chóng dừng công việc của mình, lên tiếng đáp lại. "Khách quan đợi một lát, tiểu dân mang đồ lên ngay".

"Mang lên phòng cho ta. Còn nữa, thêm hai vò rượu ngon". Đam Mỹ Trọng Sinh

Hàm Bắc vừa nói vừa đưa tay vào túi gấm nhỏ đeo bên đai lưng, lấy ra một vài đồng tiền xu ném cho tên tiểu nhị, lững thững bước lên lầu.

Tên tiểu nhị nhận lấy, vui vẻ nhét đống tiền xu vào dắt quần rồi nhanh chóng xuống dưới bếp, chuẩn bị một ít đồ ăn.

Chu Thừa Hạo vừa thấy y gọi đồ, lại nghĩ đến hồi tối y cũng chẳng ăn được bao nhiêu nên không nán lại thêm, rải bước trở về phòng của mình. Nhưng khi chuẩn bị mở cánh cửa trước mặt, Hàm Bắc ở sau lên tiếng gọi gã.

"Sao vậy, ngươi mệt rồi?" Hàm Bắc nghiêng đầu nhìn về phía gã, sau khi nhận được cái lắc đầu từ Chu Thừa Hạo, y mới nói thêm, "Nếu ngươi không mệt, vậy qua dùng bữa với ta. Hơn nữa, chẳng phải ngươi có chuyện muốn hỏi ta sao?".

Chu Thừa Hạo hơi sượng người mà nhìn y, mãi một lúc sau gã mới chậm rãi bước về phía phòng nghỉ của Hàm Bắc. Cánh cửa vừa hé mở, ánh mắt Chu Thừa Hạo khẽ động, đưa tay cản y bước vào, cẩn thận rút bội kiếm bên hông, chĩa vào kẻ mặc áo đen đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhấc nhẹ chân tiến đến.

Hàm Bắc đứng ngoài cửa chứng kiến mọi việc, thấy gã thận trọng như vậy, có chút hài lòng. Y theo chân Chu Thừa Hạo bước vào, ngay khi nửa khuôn mặt của người nọ ló ra sau ánh trăng sáng, Hàm Bắc vội vàng ngăn gã hành động, lại đưa tay khẽ đẩy kẻ nọ, chậm rãi nói, "Dĩ Tường, ngươi đến từ khi nào?".

An Dĩ Tường vừa nghe thấy giọng y, giật mình tỉnh dậy. Chu Thừa Hạo vừa nhìn thấy cậu, nhanh chóng cất đi thanh kiếm đang cầm trên tay, tuy gã vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn bình thản, hỏi thăm cậu vài câu.

"Chu Đề đốc, vừa rồi ngài muốn ám sát thuộc hạ sao?" An Dĩ Tường tỏ ra để ý đến thánh kiếm sắc bén của gã, than trách vài câu, "Thuộc hạ có lòng lo lắng cho Thái úy cùng Đề đốc, nên ngay khi hạ triều, thuộc hạ liền phi ngựa tới đây. Ấy vậy mà, Đề đốc lại... ".

"Không dám, không dám." Chu Thừa Hạo lập tức chối tội, tiếng cười bật khẽ bên tai khiến cậu hơi rụt người về sau. "Tình hình trong triều thế nào rồi? Bên phía Diệp Thái sử không làm khó ngươi chứ?".

"Thái úy đã dặn thuộc hạ, có gì nói đó, nên thuộc hạ đã bẩm tấu hết mọi chuyện trên triều. Hơn nữa có Hoàng Thượng làm chủ, Diệp Thái sử cùng Ngô Tư mã muốn làm khó thuộc hạ cũng chẳng làm gì được. Có điều..." An Dĩ Tường có chút tự mãn đáp lại, nhưng trong chốc lát ánh mắt lại trầm xuống, "Thái úy, Kỳ Ngự sử lâm chung rồi".

Giống như đã đoán được chuyện này, Hàm Bắc không cảm thấy ngạc nhiên, thở dài tiếc nuối cho cái chết của Kỳ Thiên. Trong triều, Hàm Bắc không có mấy người quen biết, Kỳ Thiên là người mà y vô cùng kính trọng, chỉ là duyên phận giữa hai người cũng chỉ có thể đến đây.

Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng ngần, trong lòng tiếc thương một đời của vị trung thần. Chu Thừa Hạo cùng An Dĩ Tường đứng bên, tâm trạng hai người cũng không tốt hơn là bao.

Hàm Bắc từ tấm bình phong bước ra, trên tay còn cầm vài cuốn binh thư đưa cho Chu Thừa Hạo, rồi tự mình rót ra ba chén trà nhỏ. Chu Thừa Họa đưa tay nhận lấy cuốn binh thư, ánh mắt khấp khởi nhìn thứ đồ trên tay, chỉ hận không thể đọc hết chỗ này trong vòng một đêm ngắn ngủi này.

Y thấy gã cao hứng như vậy, cảm thấy buồn cười mà nói, "Hôm trước, Vu Trạch gửi thư tín cho ta cùng với mấy cuốn binh thư, dặn ta đích thân đưa cho ngươi thì hắn mới yên tâm".

"Dương Thiếu úy gửi cho thuộc hạ sao?" Chu Thừa Hạo ngạc nhiên quay sang nhìn y, tựa như không tin vào tai mình, "Trước giờ, ngài ấy đâu để tâm mấy chuyện như này".

An Dĩ Tường ngồi một bên, vừa nghe thấy y nhắc đến Dương Thiếu úy, lại nhớ chuyện gì, nói thêm vào, "Thái úy, mười bảy tháng sau chẳng phải là lễ thôi nôi hài tử nhà Dương Thiếu úy sao?".

"Chuyện này, vốn ta đang cân nhắc...".

Bên ngoài chợt vang lên tiếng động, Chu Thừa Hạo nhẹ nhàng đứng dậy, cầm lấy bội kiếm dưới sàn, đứng chắn trước cửa phòng, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài. Vừa vặn, tên tiểu nhị đang bưng đồ đi lên, nó còn chưa kịp đưa tay lên gõ đã thấy cánh cửa đã bật mở trước mặt. Tên tiểu nhị mới nhìn thấy gã, liền vui vẻ nói, "Khách quan, đúng lúc thật đó, tiểu dân mang đồ lên cho ngài đây. Ngài mau vào đi, đồ ăn vẫn còn nóng".

An Dĩ Tường nghe xong, nhanh chóng bước ra, cùng tiểu nhị nói vài câu rồi tự mình mang đồ đi vào. Hàm Bắc nhìn đĩa thức ăn được bày biện trên bàn, có chút mệt mỏi mà gắp một miếng rau, bỏ vào miệng.

"Việc Thái úy tự ý điều động quân dẹp phiến loạn trong nước, chắc chắn quan thần trong triều sẽ không bỏ qua chuyện này." Chu Thừa Hạo suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận, để ý đến thái độ của y, thận trọng lên tiếng nói, "An Phó tướng, Hoàng Thượng xử lý chuyện này thế nào?".

"Khi thuộc hạ bẩm tấu vấn đề này lên, quả thực các đại thần đều tỏ ra phẫn nộ và cho rằng Thái úy đang muốn đoạt quyền từ tay Ngô Tư mã." An Dĩ Tường chọc chọc miếng thịt trên đĩa, cười khẩy đáp lại. "Nhưng Hoàng Thượng dường như không nghĩ như vậy, hơn nữa Người còn cho phép ngài tiếp tục ở lại dẹp phiến loạn, mặc kệ lời khẩn cầu của Diệp Thái sử và Ngô Tư mã. Còn về phía Ngô Tư mã, Hoàng Thượng có chỉ, phạt gã hai năm bổng lộc cùng với việc phải giải quyết hậu quả do đám phiến quân gây ra".

Hàm Bắc nghe xong không khỏi giật mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cậu, như muốn An Dĩ Tường xác nhận lại lời nói của mình. Đến khi nhận được câu trả lời, y chỉ thở dài nói, "Cho dù lần này Ngô Tư mã không làm tròn bổn phận, nhưng cũng không đến mức phải chịu hình phạt nặng như vậy. Hoàng Thượng ra ý chỉ, chỉ sợ sẽ khiến sự bất mãn trong lòng Diệp Doãn cùng Ngô Tề lại tăng lên".

"Hơn nữa, sau việc này, chắc chắn bên phía Diệp Thái sử càng bất mãn với ngài." Chu Thừa Hạo lắc đầu, nói thêm, "Chuyện lần trước Thái sử cùng Tư mã vu cáo ngài không thành mà đã bị trách phạt như vậy, giờ thêm chuyện này, thuộc hạ e rằng...".

"Mà ngài còn là Thái úy, lại có Hổ Phù trong tay cộng với việc ngài còn là thân tín duy nhất bên cạnh Hoàng Thượng. Từ khi Hoàng Thượng lên ngôi, đã có biết bao nhiêu vị quan muốn lôi kéo ngài về phe của mình. Mặc dù ngôi vị Thái tử đã định nhưng Hoàng Thượng chưa băng hà thì vẫn có thể thay đổi, chỉ cần ngài nói một tiếng là đại cục lập tức thay đổi." An Dĩ Tường rót cho y chén rượu trắng, còn tự mình ăn một miếng rau xào, cẩn trọng nói, "Hiện giờ, chẳng phải vẫn có người ủ mưu để kéo Thái tử xuống hay sao? Nên cả Diệp Thái sử cùng Nhị Thừa tướng, năm lần bảy lượt muốn lôi kéo ngài về phe của mình, muốn ngài nâng đỡ người mà mình đang phò tá còn gì".

Hàm Bắc nghe xong cũng không phản ứng, tuy rằng có chút bức bối trong lòng nhưng những lời mà cậu vừa nói lại không sai. Chỉ là từ trước đến giờ, y không có ý định lôi kéo bè phái, cũng không có ý định nâng đỡ ai lên làm Thái tử. Đối với ngôi vị Thái tử, Hàm Bắc trước giờ vẫn luôn tỏ thái độ thờ ơ, chỉ cần Hoàng Thượng chấp thuận thì y sẽ thuận theo mà phó tà người đó.

Mà Diệp Doãn lẫn Nhị Lam đã rất nhiều lần muốn lôi kéo y về phía mình, thi thoảng còn tự mình đến phủ Thái úy. Miệng thì nói muốn qua hỏi thăm Hàm Bắc nhưng thực chất, đám người đó chỉ muốn kết giao với y để đạt được mục đích của mình, nhưng lần nào y cũng khéo léo từ chối. Hơn nữa, tất cả những lễ vật được người đưa đến tận cửa phủ, cuối cùng bị Hàm Bắc cho người trả về.

Mà Nhị Lam tính ra vẫn còn tốt, tuy bản thân bị từ chối nhưng vẫn vui vẻ niềm nở với y, dù sao thì ông vẫn muốn giữ quan hệ với y tốt một chút, để lỡ sau này có xảy ra chuyện gì, thì Hàm Bắc vẫn có thể nói đỡ giúp ông vài câu. Còn về phía Diệp Doãn, sau khi Hàm Bắc hai, ba lần từ chối liền mang tâm ý không tốt với y, thi thoảng mượn cớ bôi bác thanh danh của Hàm Bắc, rắp tâm vu oan giá họa y với Hoàng Thượng mà lần nào cũng bị hắn bác bỏ, giờ ông chỉ hận không thể giết chết Hàm Bắc mà thôi.

"Dĩ Tường, chuyện Kỳ Phi cùng Kỳ Ngự sử là như thế nào?." Hàm Bắc nhìn xuống ly rượu đầy trên tay, uống cạn một hơi, nói, "Ngươi nói rõ cho ta nghe".

"Bẩm Thái úy, Kỳ Phi có đạo lữ bên ngoài nên đày vào lãnh cung, còn Kỳ Ngự sử bị hạ phẩm hàm xuống Tứ phẩm. Có lẽ Kỳ Ngự sử không chịu được đả kích này, vì thế cho nên..." An Dĩ Tưởng có chút thương cảm, trầm giọng nói. "Chuyện xảy ra đêm qua, thuộc hạ không rõ nhưng dù thế nào thì thuộc hạ vẫn cảm thấy tiếc cho Kỳ Ngự sử. Dù sao ông ấy cũng làm quan ba đời, ba đời sống một cuộc đời trong sạch, vậy mà...".

"Bị hạ xuống Tứ phẩm, Kỳ Thiên không còn đủ tư cách dự thiết triều." Hàm Bắc có chút cảm khái, nặng lòng nói thêm: "Chuyện nữ tử nhà mình gây ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không có cách nào để nhìn mặt người đời nên mới lựa chọn cái chết cho mình".

Hàm Bắc bỗng rơi vào trầm tư. Chu Thừa Hạo cùng An Dĩ Tường thấy y như vậy cũng không dám làm phiền thêm, đang tính chuẩn bị đứng dậy rời đi lại thấy Hàm Bắc đang gõ tay xuống mặt bàn. An Dĩ Tường hơi khựng lại, động tác này so với động tác của người nọ, thực sự rất giống nhau.

Mà Hàm Bắc lại không để ý đến khuôn mặt méo mó của cậu. Suy nghĩ một lát lại quay về câu chuyện ban đầu, lúc này y mới nhớ ra vừa rồi còn chưa kịp nói xong liền ngẩng đầu lên, lại thấy hai người đang chăm chú nhìn mình, hắng giọng một câu.

"Ta đang tính, đầu tháng sau điều Vu Trạch về Kinh một thời gian." Hàm Bắc rót ra ba chén rượu, gắp một miếng thịt đưa vào miệng chậm rãi nhai nuốt, nói: "Một là, để hắn dự lễ thôi nôi của hài tử. Hai là, ta nghĩ cũng đã đến lúc để cho hắn nghỉ ngơi rồi. Dù sao thì Vu Trạch đã canh giữ biên cương đủ lâu, tuy ra chưa thể an tâm với nước Quyên nhưng nếu cứ để người của mình ở lại biên cương, thì đám người của Đô Hộ phủ chẳng có việc gì để làm nữa".

"Cái đám người đấy thì còn có thể làm được gì. Chẳng phải là sẽ kéo theo một đám binh lính nước Quyên sang gây chiến hay sao?" Chu Thừa Hạo lên tiếng cợt nhả nói, "Thái úy, ngài đã có ý cử ai đi thay Dương Thiếu úy hay chưa?".

Hàm Bắc cũng không vội vàng trả lời, uống cạn chén rượu trên tay, ánh mắt lăng lăng về phía cửa sổ một hồi, trầm luân trong sự cô độc. Mãi sau y mới lên tiếng đáp lại, "Theo hai ngươi thì giữa Trung Hàn với Liễu Nghị, các ngươi sẽ chọn ai?".

Chu Thừa Hạo suy nghĩ hồi lâu, sau khi cân nhắc một chút mới lên tiếng, "Theo như thuộc hạ thấy, Trung Thiếu úy tuy năng lực làm việc không tồi, nếu đem gã so với Dương Thiếu úy thì có thể nói là một chín một mười nhưng tâm gã không đặt trong Quân Cẩm vệ, mà gã lại đặt mình dưới trướng của Ngô Tư mã làm việc".

"Ngươi nói không sai, Trung Hàn làm tay sai cho Ngô Tư mã đã hơn ba năm nay nhưng ta vẫn chưa muốn động đến gã." Hàm Bắc thỏa mãn gật đầu, uống thêm chén rượu nữa mới nói thêm, "Tuy năng lực làm việc của Liễu Nghị không bằng hai người kia nhưng năng lực quan sát lại tốt hơn rất nhiều. Tháng trước Vu Trạch có nói với ta, nước Quyên đang chiêu mộ binh sĩ cùng với vũ khí, e rằng sắp tới sẽ xảy ra một trận đánh lớn. Vì thế, ta cần người có khả năng quan sát, có thể giúp ta theo dõi tình hình của nước Quyên vào thời điểm này".

Chu Thừa Hạo và An Dĩ Tường nghe xong liền biết người mà y lựa chọn là ai, nhưng theo như Hàm Bắc nói, Liễu Nghị năng lực không tốt, vậy khi nước Quyên cho quân tiến đánh thì sẽ thế nào? Tuy hắn có thể chống đỡ được một thời gian để chờ quân chi viện đến, nhưng đây không phải là kế sách tốt.

Hàm Bắc nhìn gã ngẩn người, biết Chu Thừa Hạo cùng An Dĩ Tường đang suy nghĩ đến điều gì nhưng y lại không có ý định giải thích, việc này y đã lên kế hoạch từ lâu nên cũng không cần gấp gáp chuẩn bị. Đưa tay gắp mấy miếng thịt để xuống bát hai người, uống rượu.

"Còn chuyện này nữa." Hàm Bắc nhìn hai người ăn hết số thịt còn lại mới lên tiếng, "Ta viết xong danh sách lễ vật rồi. Dĩ Tường, mai ngươi đem qua cho Hoắc Thiên Kình, bảo với lão mua đầy đủ số lễ vật này. Bao giờ đủ thì báo lại cho ta".

"Chuyện này..." Chu Thừa Hạo ngồi bên nghe y nói vậy, có chút ngập ngừng hỏi y vấn đề khúc mắc của mình, "Thái úy, ngài thực sự muốn Hoắc Thái thú chấp nhận điều kiện của đám phiến quân sao?".

"Ngươi nghĩ thế nào?" Y không nhanh không chậm mà đáp lại, thả đôi đũa xuống bàn rồi quay sang nhìn gã, cười nhạt một tiếng, "Đừng nghĩ nhiều, ta vốn không có ý định đấy, hơn nữa ta cũng không muốn làm tổn thương hắn. Đừng lo".

Giống như tảng đá trong lòng được gỡ xuống, Chu Thừa Hạo nhìn y mà cười khổ trong lòng. Tâm đặt xuống rồi, gã vui vẻ rót rượu cho y cùng Dĩ Tường, tự mình uống cạn chén rượu của mình.

"Trong thời gian này, hai ngươi không cần đi tuần tra cũng bảo đám người của mình đừng manh động." Hàm Bắc lắc nhẹ hai vò rượu đã cạn, nói thêm, "Nói với họ, mấy hôm nữa thì âm thầm tụ họp lại một nơi, đợi lệnh của ta".

"Thuộc hạ tuân mệnh".

Chu Thừa Hạo và An Dĩ Tường chắp tay nhận lệnh, cùng nhau ăn hết số thức ăn còn thừa trên bàn, cuối cùng lại tự mình thu dọn bát đũa trên bàn cho gọn gàng rồi mới trở về phòng của mình.

Hàm Bắc sau khi tắm rửa sạch sẽ cũng không đi ngủ ngay, y ngồi xuống án thư nhỏ phía đối diện giường. Chậm rãi mài mực, viết một phong thư nhỏ, tựa như ngày đó mà viết thư báo tin bình an cho người ở xa.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!