Vương Của Ái Thần

Chương 5



An Dĩ Tường và Chu Thừa Hạo đang ngồi đàm đạo với nhau ở Hoa Viên cung, cũng lâu rồi mới có được một ngày yên bình như thế. Hai người chậm rãi nâng chén trà nóng và bắt đầu bàn luận binh pháp, cùng ngắm nhìn những cánh hoa mai đang dần hé nở. An Dĩ Tường đang hào hứng tranh luận chợt im bặt, Chu Thừa Hạo theo ánh mắt của cậu mà nhìn sang, lại thấy một tên lính canh đang lại gần và cung kính đưa phong thư trên tay cho gã, nó thông báo một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Chu Thừa Hạo nhìn phong thư trên tay, dòng chữ đỏ đề ở phía trên trông thật gai mắt.

'Thư cấp'.

Không hề nhiều lời, Chu Thừa Hạo nhanh chóng mở phong thư ra đọc. An Dĩ Tường nghiêng đầu qua, nhìn sắc mặt tái nhợt của gã, trong lòng cậu phỏng đoán biên cương có biến vội đưa tay lấy đi phong thư. Đọc từng dòng chữ trên tờ giấy tuyên thành, cậu khẽ cau mày, dường như tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì cậu nghĩ. An Dĩ Tường vô thức vò nát thư cấp trên tay, chẳng kịp uống nốt chén trà đã nguội, vội vàng đứng dậy: "Thuộc hạ đi tìm Thái úy".

Chu Thừa Hạo nghe cậu nói vậy cũng không có ý kiến gì, vừa rồi gã thấy bộ dạng của Hàm Bắc hồi phủ, hiểu rõ tâm trạng y hiện đang không tốt nên chẳng dám đắc tội. Hơn nữa, An Dĩ Tường không giống với gã, nếu Chu Thừa Hạo thường xuyên phải canh giữ nơi biên cương hẻo lánh thì cậu lại là người ở bên cạnh Thái úy, nên để cậu bẩm báo vẫn sẽ tốt hơn là đẩy gã đi.

"Thái úy, có chuyện xảy ra rồi".

Không quản đến những lễ nghi thường có, An Dĩ Tường trực tiếp đạp cửa đi vào, nhìn thấy ánh mắt không chút thiện cảm của y, cậu vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hàm Bắc thở dài, gạt đi sự buồn bực trong lòng mà lạnh nhạt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, y chậm rãi đứng dậy từ chỗ án thư mà ngồi xuống giường tháp.

An Dĩ Tường cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, tuy trong phòng đang đốt trầm hương nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt vương trên người y. Hàm Bắc không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh phòng lại thấy chỗ phong thư kia đã đốt hết rồi, trong lòng bỗng xuất hiện một khoảng trống nhỏ nhưng không rõ.

"An Phó tướng, ngươi ngang nhiên đạp cửa phòng ta như vậy, có chuyện gì sao?" Hàm Bắc uống cạn ly rượu trên tay, mãi chưa thấy cậu nói gì đành tự mình lên tiếng. "Nếu như không có chuyện gì quan trọng, ngươi tự mình giải quyết đi, không cần phải bẩm báo cho ta. Còn giờ thì ngươi có thể lui ra được rồi".

Lời nói vừa dứt, An Dĩ Tường giật mình nhìn lên, thấy đôi mắt ửng đỏ của y nên cậu không dám làm càn. Cậu hấp tấp cố gắng vuốt thẳng thư cấp trên tay, cẩn trọng trình lên. Hàm Bắc đưa tay nhận lấy, y nheo mắt nhìn xuống mấy con chữ mờ mờ trên mảnh giấy nhàu nát mà không khỏi thở dài. Y luôn có cảm giác muốn đem cái thứ đang cầm trên tay ném vào chỗ phong thư vừa đốt khi nãy, giờ vẫn còn chút tàn lửa nhỏ.

Hàm Bắc lẳng lặng đặt thư cấp xuống, tựa cằm lên bàn tay đang chống lên chiếc bàn nhỏ, bày ra một bộ dạng lười nhác. An Dĩ Tường thấy y không để ý đến thư cấp, trong lòng hiểu rõ bản thân vô tình phạm phải điều cấm kỵ của y nên cậu đành cố gắng nhớ lại nội dung trọng yếu trong thư cấp mà bẩm báo lại.

"Thái úy, Cố Thái thú ở huyện Nha Băng vừa gửi thư cấp đến. Báo, phía Tây Nam đột nhiên xuất hiện đám phiến quân làm loạn đã hơn nửa năm nay." An Phó tướng vừa bẩm báo vừa nhìn sắc mặt của Thái úy, thấy y không phản ứng lại, cậu mới dám nói tiếp: "Đám phiến quân kéo người làm loạn ở một số huyện thị, người dân ở đó hiện đang phải lưu lạc đến các huyện thị lân cận mà không rõ sống chết ra sao. Hiện tại thì binh lính ở những nơi xảy ra phiến loạn không đủ, cũng không được trang bị kỹ càng nên đám phiến quân lại được nước lấn tới".

Khuôn mặt vặn vẹo của Hàm Thái úy lúc này vô cùng khó coi, An Phó tướng cũng không dám nhìn thẳng chỉ có thể im lặng chờ y lên tiếng.

Hoàng Thượng trị vì cũng đã gần mười năm, tuy những năm này không xảy ra bạo loạn trong nước mà biên cương cũng đã được dẹp yên nhưng vẫn phải đối mặt với những mối nguy hiểm bao quanh tứ phía. Mà đám quần thần ở triều trước mưu toan tính kế làm phản cũng đã được diệt sạch nhưng Hàm Thái úy vẫn chưa thể yên tâm, giờ xuất hiện thêm đám phiến quân làm loạn khiến y vô cùng đau đầu.

Không còn bộ dạng lười nhác, Hàm Thái úy chăm chăm nhìn vào mảnh giấy ở trên bàn. Y mân mê miệng chén trà, trầm luân suy nghĩ. Mặc dù giữ chức vụ Thái úy nhưng nhiệm vụ của y lại đặt ở nơi biên cương, nói trắng ra thì trong nước có xảy ra phiến loạn cũng chưa đến lượt Hàm Thái úy lo lắng. Dù sao Ngô Tư mã vẫn còn ngồi ở đó mà việc này lão còn chưa lên tiếng, y cũng không thể làm gì quá phận.

"Bên phía Ngô Tư mã đã biết chuyện này hay chưa?" Hàm Thái úy đặt chén trà xuống, vô thức thở dài mà nhìn Phó tướng đang đứng trước mặt mình, lên tiếng hỏi. "Dù sao trong nước xảy ra phiến loạn, ta không thể vội được. Cho dù muốn vội, ít nhất cũng phải nhìn sắc mặt của hắn".

"Có vẻ như Ngô Tư mã vẫn chưa biết chuyện." An Phó tướng trong lòng rối rắm, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới đáp lại: "Vốn thư cấp này nên chuyển đến phủ Tư mã mới đúng, nhưng đột nhiên lại chuyển sang cho Thái úy có lẽ người chuyển thư trước đó đã không gặp được Ngô Tư mã rồi".

"Hắn có lẽ vẫn đang ở trong cung." Y nghe vậy cũng chẳng buồn thắc mắc, liếc nhìn thư cấp trên bàn mà thầm than một câu. "Ta phải vào cung một chuyến, ngươi cho người qua phủ Tư mã xem một chút, bảo gã chuyển lời tới Ngô Tư mã để hắn biết đường giải quyết. Nếu hắn còn chưa về, nói gã cứ đứng chờ ở cửa phủ, bao giờ gặp được hắn và chuyển lời của ta xong mới được trở về".

"Thuộc hạ tuân mệnh".

An Phó tướng không nói đến câu thứ hai, quay người đi làm việc của mình. Một mặt cậu sai người chuẩn bị ngựa cho Thái úy, mặt khác lại phân phó người đến phủ Tư mã đưa tin. Hàm Bắc sau khi chuẩn bị xong, nhanh chóng leo lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía Thiên Côn.

Nén nhang cuối đã tàn, tiếng kẻng vang lên điểm giờ Hợi. Thủy Thiên Quân buông bản tấu chương cuối cùng xuống, day day đôi mắt đã mỏi của mình mà uống nốt chén trà dang dở. Thuần công công cầm sợi chỉ đỏ, nhẹ nhàng bước đến. Hắn nhìn qua thở dài một cái, đưa tay cầm lấy sợi chỉ đỏ rồi đứng dậy: "Đến Hiên Diên cung".

Thuần công công đáp một tiếng, lập tức sai người chuẩn bị kiệu. Thủy Thiên Quân đã thay bộ hỉ phục hồi sáng thành long bào, chậm rãi bước lên kiệu rồng mà an vững ngồi xuống. Thuần công công đứng bên cạnh, nhìn xung quanh thấy đám nô tài đã đứng ngay ngắn phía sau, cao giọng lên tiếng: "Khởi giá".

Nửa nén nhang hạ xuống, kiệu rồng dừng trước cổng Hiên Diên cung. Hắn khẽ trùng chân bước xuống kiệu, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào bên trong chính điện như đang mong chờ điều gì đó. Chưa đầy một khắc, nha hoàn trong điện cẩn trọng bước đến mà kính cẩn hành lễ, sau khi bẩm báo một câu mới bước sang một bên để hắn đi vào.

Thủy Thiên Quân không hề vội vàng, chậm rãi bước vào bên trong điện. Kỳ Hinh Thần đang ngồi ở trên giường, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa phòng. Nàng vừa nhìn thấy hắn trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng đứng dậy hành lễ. Thủy Thiên Quân bước đến hơi khom người xuống đỡ nàng đứng dậy, cẩn thận dìu Kỳ Hinh Thần đến bên bàn, uống trà đàm đạo.

Hàm Bắc giao ngựa cho tên lính canh cổng, ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ khắc trên phiến đá mà ủ rũ bước vào bên trong. Khi bước đến cổng Lục Uy cung mới biết người nọ không còn ở đây mà y cũng đoán ra được hiện giờ hắn đang ở nơi nào, chẳng nói câu gì lập tức quay người, đi về hướng Hiên Diên cung. Hàm Bắc ngẩng đầu nhìn cánh cổng đóng chặt trước mặt, nhướng mày nhìn hai tên lính đang đứng chặn ở ngoài cổng mà bản thân cũng không muốn làm ầm lên, cuối cùng y đành phải đứng ở bên ngoài chờ.

Khi Hàm Bắc còn chưa nghĩ ra cách có thể diện kiến Hoàng Thượng vào lúc này, vừa vặn nhìn thấy Thuần công công ở phía trong bước ra, y nhanh chóng đi đến mà kéo ông qua một góc. Thuần Hy vốn đang định ra ngoài giải quyết việc cá nhân, vừa mới bước ra khỏi cổng đã bị kẻ không biết là ai kéo đi, ông đang định hô lên một tiếng lại nhìn thấy khuôn mặt khó coi của người kia lập tức ngậm miệng, không kêu nữa.

"Thái úy, nửa đêm canh hai, ngài vào cung có chuyện gì sao?" Thuần công công thấy tâm trạng y không tốt, sau khi điều chỉnh nhịp thở của mình mà cười hề hề hỏi một câu. "Ngài đến không đúng lúc rồi, Hoàng Thượng đang ở bên trong với Kỳ Phi. E là đêm nay Người sẽ không trở về đâu".

"Ta biết, nhưng ta thực sự có chuyện gấp cần phải bẩm tấu. Bằng không muộn thế này, ta cũng không dám kinh động đến Hoàng Thượng." Hàm Bắc nhìn ông có chút khó xử, dù sao ông cũng là người bên cạnh hắn nên cũng không thể làm khó. Y ảo não nói thêm: "Thuần công công, ngươi xem có cách nào để ta diện kiến Hoàng Thượng được không? Ta bẩm tấu xong sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không phiền đến việc lâm hạnh của Người".

"Nhưng mà, nô tài...".

Hàm Bắc có chút vội vàng nhìn về phía bên kia, vừa mới quay đầu lại đã thấy một bóng đen vụt qua. Y không đợi Thuần Hy nói xong, lập tức chạy về phía Hiên Diên cung. Đám lính canh thấy y đang muốn xông vào, vội dùng kiếm chặn lại. Hàm Bắc không quản nhiều, lập tức cầm Thái úy lệnh giơ lên, nhìn thấy lệnh bài đám lính canh tự giác đứng sang một bên, y thuận thế đi vào bên trong điện.

Màn trời đen kịt, y chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn xung quanh điện. Mà thị lực của Hàm Bắc vốn không tồi, cho dù đứng ở góc khuất vẫn có thể nhìn thấy một người vận đồ đen nấp ở trên nóc chính điện. Y không vội kinh động đến gã, khẽ đưa tay lên ra hiệu. Ở phía đằng sau đột nhiên xuất hiện hai kẻ mặc áo giáp đen, quỳ xuống nhận lệnh.

"Có thích khách." Hàm Bắc không dám nhiều lời, mắt vẫn nhìn về phía gã đang ẩn nấp, trong đầu tựa như đang tính toán điều gì. Nhỏ giọng nói thêm: "Thiệu Bảo, ngươi đưa người mai phục bên ngoài điện. Cát Kỳ, ngươi cùng ta vào bên trong".

"Thuộc hạ tuân mệnh".

Hai người nghe xong nhanh chóng trở về nơi đã được bố trí, yên vị chờ tên thích khách hành động. Hàm Thái úy cùng Cát Kỳ đứng trước cửa phòng, cả hai đều che đi hơi thở của mình mà quan sát tình hình xung quanh. Đám nô tài khi nãy nhìn thấy bóng dáng y xuất hiện, cả kinh định hô lên một tiếng lại bị ánh mắt sắc như dao của y dọa sợ, không dám lên tiếng nữa. Lúc này, họ mới nhìn thấy người mặc giáp đen đi phía sau liền biết có chuyện, không nói câu gì mà âm thầm rời khỏi.

Hàm Bắc đứng dựa vào cánh cửa phòng, chờ đợi tên thích khách sa lưới. Mà gã cũng không để y phải đợi lâu, dường như gã cũng không kiên nhẫn được nữa mà nhảy từ trên nóc điện xuống, tay cầm một thành kiếm nhỏ mở cửa sổ bên hông đi vào. Hàm Thái úy nghe thấy tiếng động bên trong, nhanh chóng chạy vào.

"Có thích khách, hộ giá Hoàng Thượng".

Cát Kỳ vừa thấy y hành động, quay qua hô lên một tiếng. Phát cảnh báo cho đám người ở bên ngoài, rồi lại quay người bước vào bên trong phòng.

Hoàng Thượng vốn đang chuẩn bị lâm hạnh Kỳ Phi, chợt nghe thấy tiếng động ở phía sau, hắn lập tức dừng lại mà quay người nhìn qua. Kỳ Hinh Thần vừa thấy kẻ kia vội hô lên một tiếng, nhanh chóng kéo chăn trùm lên người mình. Hắn vừa thấy tên thích khách xuất hiện, vươn tay cầm lấy con dao nhỏ giấu ở bên trong long bào định hạ thủ thì đã thấy Hàm Thái úy chạy vào, chắn ở trước mặt hộ giá.

"Bệ Hạ, Người có sao không?" Giọng Hàm Bắc đã dịu xuống, ân cần lên tiếng. Thủy Thiên Quân có chút ngẩn người, mãi sau mới đáp lại: "Ừ, ta không sao. Làm phiền ngươi rồi".

Lúc này Hàm Bắc mới gật đầu yên tâm, mắt vẫn nhìn về phía tên thích khách mà có chút coi thường, chậm rãi nâng kiếm lên. Gã nhìn về phía bên này, thấy y đang chĩa kiếm về phía mình, sự tức giận quận trào ở trong lòng mà hất mạnh thanh kiếm đang kề trên cổ mình mà phi kiếm đến.

Hàm Bắc nhếch miệng cười, nhanh chóng đón kiếm. Tiếng va đập giữa hai thanh vũ khí khiến người ngoài cảm thấy rợn người. Ánh mắt y sắc bén, lập tức nhìn ra điểm yếu của đối phương, chờ đến khi gã không hề phòng bị lập tức ra tay khiến gã phải lùi ba bước. Nhưng tên này vẫn chưa từ bỏ, quay đầu nhìn người đằng sau hướng đến. Hàm Bắc nhìn hành động của gã mà cười thầm trong bụng, tên này thực sự quá yếu rồi. Mà gã còn chưa kịp hạ thủ đã cảm nhận sự đau buốt ở cổ tay mình, thanh kiếm đang cầm trên tay rơi xuống mà Hàm Bắc thuận thế bẻ ngược cổ tay gã, dùng nửa lực để áp chế gã.

Thủy Thiên Quân ngồi một bên xem đấu kiếm, hắn vô tình có cảm giác người đang đứng trước mặt mình hiện giờ là một kẻ xa lạ, không quen cũng chẳng thân. Khuôn mặt lạnh nhạt, lại chẳng thể nhìn ra một chút tư vị nào và cả ánh mắt toát lên sự cao lãnh của Hàm Bắc, thực sự không giống với người mà hắn đã từng quen biết. Từ trước tới giờ, Thủy Thiên Quân chưa từng nhìn thấy một mặt này của y, lần này chứng kiến khiến hắn không rét mà run.

Mà Hàm Bắc không để ý đến phía bên này, nhặt thanh kiếm trên sàn lên rồi ném gã cho Cát Kỳ đứng ở bên cạnh. Mãi sau mới quay lại, thấy hắn mặc độc mỗi áo trung y mỏng tanh, có thể nhìn thấy rõ da thịt của hắn xuyên qua lớp áo mỏng kia. Y vội vàng quay đi, không dám nhìn thẳng. Tầm mắt hướng về phía người bên cạnh, Hàm Bắc nhìn trúng ánh mắt của Kỳ Phi, y hơi ngẩn người mà suy nghĩ một chút.

Tuy Hàm Bắc không phải người giỏi đọc tâm mắt nhưng nếu nhìn qua, thì y vẫn nhận thấy có sự khác thường. Mà ánh mắt của Kỳ Hinh Thần lúc này vốn không phải sợ hãi, ngược lại là lo lắng thì đúng hơn. Hàm Bắc lại nương theo ánh nhìn của nàng, thấy tầm mắt rơi xuống tên thích khách kia, vội vàng hắng giọng một tiếng.

"Kỳ Phi, thần mạo muội có thể hỏi Người một câu được không?" Hàm Thái úy khom người hành lễ với Kỳ Hinh Thần, trong giọng nói mang đầy sự nghi vấn trong lòng, mà y mong rằng đây chỉ là sự phỏng đoán không chính xác của mình. Kỳ Phi giật mình mà nhìn sang chỗ khác, nàng không rõ có phải y đã phát hiện ra điều gì hay không hay chỉ là đang thăm dò mình, trong lòng nàng có chút bồn chồn không yên.

Hoàng Thượng dựa người lên thành giường, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của y, cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Hắn lại liếc mắt nhìn phía bên cạnh, thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Hàm Thái úy, có chuyện gì? Ngươi cứ hỏi đi, nếu nàng biết, chắc chắn sẽ trả lời ngươi thôi".

Hàm Thái úy nghe Hoàng Thượng nói vậy cũng không để ý nữa, y quan sát khuôn mặt mang dáng vẻ yếu ớt của nàng có chút đau lòng. Âm trầm lên tiếng: "Kỳ Phi, Người quen tên thích khách kia sao?".