Vương Gia, Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!

Chương 20: Diện kiến Hoàng hậu



- Vương gia, kinh thành gửi thư cho Vương phi.

Cầm lấy lá thư, Dương Lục khẽ nhíu mày. Ái Nhược Lam của chàng sao lại nhận được thư của kinh thành chứ? Đưa lại thư cho Lộ Cảnh Vũ, chàng nói:

- Đưa cho Vương phi.

Lộ Cảnh Vũ khó hiểu, hỏi:

- Người không tò mò bên trong viết gì sao?

Dương Lục nâng tách trà lên thong thả uống rồi trả lời:

- Tại sao lại phải tò mò? Đây là thư của Vương phi, quyền riêng tư của nàng ấy ta không được phép tò mò.

Lộ Cảnh Vũ gật đầu như đã hiểu rồi cầm lá thư đến cho Ái Nhược Lam. Vừa nhận lá thư từ tay Lộ Cảnh Vũ, Ái Nhược Lam cau mày khó hiểu. Đến chính chủ nhận thư còn ngỡ ngàng. Không lẽ là thư của Quận chúa sao? Mấy ngày trước nàng cũng khá thân thiết với Vương Ngọc Bảo. Không lẽ Vương Ngọc Bảo nhớ nàng nên muốn nàng tới chơi.

Mở lá thư ra xem, Ái Nhược Lam tròn mắt nhìn. Biểu cảm kinh ngạc không ngừng. Đây vậy mà lại là thư từ Hoàng hậu. Nội dung thư xoay quanh vấn đề "vào kinh thành tuyển phi của Hoàng thượng." Đây thật là một chuyện điên rồ mà và chuyện điên rồ này chắc chắn chỉ có Vương Bá và Ái Kỳ nghĩ ra thôi.

Suy nghĩ một chút nàng liền hiểu ra kế hoạch của Vương Bá. Hắn ta muốn nàng làm phi của Hoàng thượng là có hai mục đích. Thứ nhất khi nàng làm phi quyền thừa kế của Ái gia nàng nhất định sẽ không còn và quyền thừa kế ấy sẽ giao lại cho thứ nữ là Ái Kỳ. Vì vậy dù nàng có đồng ý hay không thì khi Vương Bá bái đường cùng Ái Kỳ mọi tài sản trong Ái gia hắn đều có thể sở hữu. Thứ hai là hắn ta không muốn nàng bái đường cùng Dương Lục, chỉ cần nàng không bái đường cùng Dương Lục thì phủ Dương gia sẽ không có vàng trợ cấp cho quân đội của chàng rồi sẽ không còn thế lực nào ngăn cản hắn ta nữa. Chà kế hoạch này của Vương Bá cũng sịn sò đấy chứ.

Cánh cửa phòng mở ra, Dương Lục bước vào trong. Thấy chàng, Ái Nhược Lam liền đi tới, vòng tay lên ôm lấy cổ của Dương Lục, giọng nói ngọt ngào, nũng nịu:

- Vương gia, phu nhân của chàng sắp bị đưa đi tuyển phi rồi kìa.

Nghe câu nói của Ái Nhược Lam, khuôn mặt của Dương Lục cau lại. Trên đời này lại có người dám cả gan cướp người của chàng sao? Đưa tay lên xoa mái tóc của nàng, Dương Lục khẽ hỏi:

- Ai gửi nàng lá thư đó?

- Là thư của Hoàng hậu.

- Trong thư nói nàng đến tuyển phi?

Ái Nhược Lam khẽ gật đầu. Dương Lục tiếp tục hỏi:

- Bao giờ thì đi?

- Ngày kia.

- Được. Ta cùng nàng đến kinh thành. Để ta xem ai dám động vào nàng.

- ------

Thời gian đến kinh thành cũng tới. Nhận được tin Dương Lục đến thăm, Hoàng thượng - Vương Thiên Trực liền đích thân tới đón. Dương Lục cưng chiều nhìn Ái Nhược Lam:

- Nàng đến phủ Hoàng hậu trước. Ta và Hoàng thượng bàn chuyện, lát nữa sẽ qua đón nàng.

Ái Nhược Lam gật đầu rồi rời đi.

Vừa đến phủ Hoàng hậu, Ái Nhược Lam đã thấy một hàng dài những mỹ nữ đang xếp hàng chờ đến lượt mình vào trong diện kiến Hoàng hậu. Ai ai cũng mong mình được chọn để có cơ hội đổi đời.

Lướt qua những con người ham hư vinh đó, Ái Nhược Lam khẽ thở dài. Đi đến trước mặt Hoàng hậu, nàng ngạo nghễ lên tiếng:

- Hoàng hậu là người gửi thư yêu cầu ta đến đây tuyển phi sao?

Nhìn người con gái không biết phép tắc trước mặt, Hoàng hậu liền tức giận:

- Ngươi không biết phép tắc, luật lệ của triều đình là gì sao?

Ái Nhược Lam nhíu mày:

- Phép tắc, luật lệ? Hoàng hậu là người yêu cầu ta đến đây, không phải vì nể người ta đã không tới rồi ở đó mà nói về vấn đề phép tắc với ta. Nếu Hoàng hậu không muốn thấy một người không có phép tắc như ta thì Hoàng hậu có thể để ta trở về mà.

Hoàng hậu thật sự nổi giận liền đập mạnh tay xuống bàn, hét lớn:

- Đồ vô lễ. Người đâu còn không mau bắt ả ta quỳ xuống làm lễ trước mặt ta. Không coi Hoàng hậu ta ra gì sao?

- Để ta xem ai dám bắt nàng ấy quỳ.