Vương Gia, Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!

Chương 33: Vùng biên giới



Lộ Cảnh Vũ đang vui vẻ cho chó con trong phủ ăn, một cái bóng từ phía sau liền hiện ra trước mắt chàng. Quay đầu lại nhìn, người ở trước mặt khiến cho Lộ Cảnh Vũ sững sờ vội quỳ xuống hành lễ:

- Hoàng thượng giá đáo!

Vương Thiên Trực phẩy tay:

- Miễn lễ! Ta muốn gặp Vương gia của ngươi, mau dẫn đường cho ta.

Lộ Cảnh Vũ không chậm trễ ngay lập tức đưa tay mời Vương Thiên Trực đi trước. Đến trước thư phòng, Lộ Cảnh Vũ tiến lên, tay không quên gõ lên cánh cửa ba cái rồi mới mở cửa. Vương Thiên Trực có chút khó chịu với hành động này của Lộ Cảnh Vũ nhưng đây không phải kinh thành nên không thể làm quá lên được.

Nhìn thấy Vương Thiên Trực bước vào, Dương Lục nhàn nhã đặt tách trà xuống bàn. Mắt vẫn không rời khỏi những tấu chương cho đến khi Hoàng thượng cất tiếng gọi "Đại thúc." Lúc này Dương Lục mới bỏ tấu chương xuống rồi nhìn Vương Thiên Trực:

- Có chuyện gì mà phải để đích thân Hoàng thượng đến đây vậy?

- Đại thúc, ở biên giới quân địch đang bao vây có thể tấn công bất cứ lúc nào. Điệt nhi đến đây là muốn thúc có thể đến giúp đỡ một tay bảo vệ quốc gia.

Dương Lục dùng tay chống cằm, vẻ mặt trầm ngâm:

- Chuyện của đất nước ta nhất định sẽ không bỏ mặc. Cứ về kinh thành trước đi rồi ta xử lý.

Thật sự vẻ mặt lạnh lùng đầy vẻ kiêu hãnh của Dương Lục khiến cho Vương Thiên Trực cảm thấy rất tức giận. Mối đe dọa ngôi vị lớn nhất của Vương Thiên Trực chính là đây. Một khi Dương Lục còn sống thì không biết ngôi vị này Vương Thiên Trực hắn còn nắm giữ được đến bao giờ.

Ái Nhược Lam trong phòng nhìn đoàn người đang tấp nập ra vào ở trước cửa thư phòng của Dương Lục liền cau mày. Đại nạn tới rồi sao? Kiếp trước tầm này quân địch cùng bọn tạo phản đã liên kết với nhau. Nếu như nàng không nhầm nhất định lần này Vương Thiên Trực sẽ tiếp tục đến nhờ sự giúp đỡ của Dương Lục. Mà phu quân nhà nàng lại đồng ý rất nhanh nhưng lại không biết phía trước là bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi. Nếu kiếp trước sau khi Dương Lục rời đi, nàng bỏ trốn theo Vương Bá thì kiếp này nàng sẽ thay đổi tất cả cho xem.

Dương Lục từ bên ngoài bước vào ôm chặt lấy Ái Nhược Lam. Dường như cảm nhận được sự bất thường, Ái Nhược Lam ôm lấy khuôn mặt của Dương Lục:

- Chàng sao vậy hả?

Ánh mắt trìu mến, cứ lưu luyến không rời nhìn chằm chằm Ái Nhược Lam. Mãi lúc sau Dương Lục mới lên tiếng, tay không quên chỉnh lại chiếc váy cho nàng:

- Ta tất nhiên là không sao rồi. Ngược lại là nàng đó, thời gian không có ta ở phủ nàng nhớ phải ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe thật tốt biết chưa hả? Khi nào có chuyện nhớ dùng tín hiệu gửi cho ta, ta ngay lập tức sẽ có mặt.

Những lời dặn dò này của Dương Lục khiến Ái Nhược Lam vô cùng cảm động. Nàng bất giác nhớ lại kiếp trước trước khi Dương Lục rời phủ đã đến phòng của nàng nhưng chàng chỉ đứng bên ngoài nhìn nàng đang ngủ ngon lành trên giường rồi rời đi. Còn nàng dù biết Dương Lục chàng đang ở bên ngoài nhưng vẫn cố tình giả vờ ngủ, không muốn để ý tới chàng. Kiếp trước của nàng đúng là ngu ngốc đến hết thuốc chữa mà.

Dù biết chàng sắp đi ra vùng biên giới chiến đấu nhưng Ái Nhược Lam vẫn tỏ ra vẻ không biết gì mà hỏi:

- Chàng định đi đâu sao?

- Ừm! Ta đến kinh thành xử lý chút chuyện. Nàng nhất định phải đợi ta trở về biết không?

Dương Lục không muốn nói sự thật cho Ái Nhược Lam biết. Chàng sợ khi nàng biết nàng sẽ lo lắng mất. Với lại việc ra chiến trường này không ai có thể nói trước được điều gì cả nên không nên làm nàng phải lo lắng và sợ hãi. Đợi chàng mang chiến công trở về nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho nàng.

Ái Nhược Lam cũng không muốn hỏi quá nhiều. Nàng cũng không muốn Dương Lục bận tâm quá nhiều về nàng. Thứ nàng mong muốn là chàng sẽ bình an trở về chứ đừng như kiếp trước. Nếu chuyện kiếp trước một lần nữa xảy ra thì nàng sẽ sợ hãi lắm đây.

Ở kiếp trước khi Dương Lục trở về phủ, cả người chàng không chỗ nào là không có vết thương. Vết thương sâu nhất và đáng lo nhất chính là một vết bị chém ở giữa ngực. Nó thật sự rất sâu, đến tận sau này chỗ đó đã thành một vết sẹo dài. Dù chàng bị thương nặng nhưng khi thấy Ái Nhược Lam biến mất, chàng vẫn ra sức tìm kiếm nàng. Kể cả khi chàng đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng lê từng bước chân, đến mọi ngóc ngách chỉ mong tìm kiếm được tung tích của nàng. Đã không biết bao nhiêu lần chàng gục ngã trên con đường đầy đất cát ấy.

Ái Nhược Lam chứng kiến tất cả nhưng lại không lộ diện. Nàng vẫn trơ mắt nhìn Dương Lục đang đau khổ mà không biết sẽ có ngày nàng phải hối hận với những chuyện mà bản thân đã làm. Nhưng lúc ấy nàng cũng không phải là không có lương tâm, nàng cũng có chút đau xót nhưng vì kế hoạch đành phải để chàng chịu khổ thay phần Vương Bá vậy.