Vương Gia, Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!

Chương 47: Lời cuối cùng



Buổi tối ngày hôm ấy, Ái Nhược Lam cùng Dương Lục ôm nhau ngủ trên giường. Khi Dương Lục ngủ say, Ái Nhược Lam từ từ mở mắt. Đưa tay lên sờ vào làn da mịn màng rồi đến hàng lông mi cong vút, đôi lông mày rậm cuối cùng là chiếc mũi thon dài. Ngắm nhìn chàng lần cuối cùng, nước mắt nàng khẽ rơi xuống chảy dọc hai bên má. Nàng đứng dậy rồi đi đến chiếc bàn. Để lại lá thư cho Dương Lục. Ái Nhược Lam bước ra ngoài. Quay lại nhìn người mình yêu lần nữa, nàng lau nước mắt quyết định rời đi. Ở bên ngoài người phụ nữ tóc trắng đã đứng đợi sẵn. Thấy nàng, người phụ nữ liền nói:

- Có chút hối tiếc đúng không?

Ái Nhược Lam khẽ gật đầu. Nhưng kiếp này dù nàng không còn nhưng Dương Lục vẫn sống đối với nàng thì đây chính là hạnh phúc rồi.

Một khoảng không gian trong phút chốc mở rộng. Đường đi xuyên không hiện ra. Ái Nhược Lam bước qua rồi biến mất trong không gian. Người phụ nữ tóc trắng nhìn vào bên trong phòng, nơi Dương Lục đang nằm ngủ rồi lắc đầu. Kiếp này Ái Nhược Lam nàng đã quyết hy sinh mình để cứu lấy mạng sống và địa vị của Dương Lục. Nhưng thật tiếc cho mối tình này. Dù ở kiếp trước hay kiếp này đều dở dang.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lần đầu tiên Dương Lục không thấy Ái Nhược Lam đâu. Chàng chỉ nghĩ đơn giản là Ái Nhược Lam đã đi ra ngoài dạo chơi. Đứng dậy, đập vào mắt chàng là một lá thư và cây bút. Chàng ngạc nhiên cầm lá thư lên xem.

"Dương Lục! Khi chàng xem được lá thư này thì có vẻ như thiếp đã không còn ở nơi đây nữa rồi. Thật ra chúng ta sống với nhau bao nhiêu ngày tháng, thiếp vẫn luôn có một bí mật giấu chàng. Bây giờ thiếp nghĩ đây là lúc thích hợp nhất để nói ra. Thiếp không phải là người ở thế giới này. Thiếp biết chàng sẽ không tin đâu nhưng thiếp đã từng trải qua một lần sinh tử rồi mới đến bên chàng. Những thứ xảy ra ở kiếp này thiếp đã từng trải qua rồi nhưng kết quả không được tốt lắm. Điều may mắn lớn nhất với thiếp là thiếp đã có cơ hội để làm lại cuộc đời. Thật sự rất xin lỗi vì không thể cùng chàng giữ lời hứa hạnh phúc ở với nhau đến cuối đời. Nhưng nếu được quay lại nhất định thiếp vẫn sẽ chọn chàng làm phu quân. Và nếu còn có kiếp sau, thiếp vẫn mong chàng vẫn là phu quân của thiếp. Thiếp cảm ơn vì chàng đã luôn ở bên thiếp dù thiếp có lầm đường lạc lối hay thiếp có như thế nào đi nữa chàng vẫn ở bên cạnh chăm lo và yêu thương thiếp. Thiếp rất biết ơn vì điều đó. Sau này không có thiếp ở bên cạnh chàng phải sống thật tốt, thật hạnh phúc có biết không? À đúng rồi, Lương Ly là một vị tiểu thư rất tốt, thiếp mong chàng mở lòng đón nhận tình cảm của nàng ấy. Câu hứa lúc trước chàng hứa với thiếp coi như xoá bỏ nha. Thiếp cho chàng nạp thêm phi đó. Và cuối cùng là thiếp thật sự rất yêu chàng, có chàng là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời thiếp. Còn bây giờ thiếp phải trở về với nơi thiếp vốn dĩ phải ở đó rồi. Tạm biệt phu quân của thiếp!"

Đọc xong lá thư, nước mắt Dương Lục đã rơi xuống. Chàng còn nhiều điều chưa nói với nàng mà. Câu nói lúc trước nàng hỏi vì sao chàng yêu nàng, chàng vẫn chưa trả lời. Giờ nàng đang ở đâu?

Dương Lục không tin vào những chuyện này, chàng chắc chắn rằng Ái Nhược Lam đang giận dỗi nên mới bày trò trêu mình. Chắc do ngày hôm qua lúc ngủ chàng không chúc nàng ngủ ngon hay tại đêm qua chàng không ôm nàng ngủ. Đúng rồi có rất nhiều lý do để nàng giận mà. Chắc chắn Ái Nhược Lam chỉ trốn ở đâu đó thôi.

Dương Lục bắt đầu đi tìm kiếm ở khắp nơi. Nào là ra ngự hoa viên, xuống phòng bếp, ra chính điện....tất cả những nơi ở Hoàng cung chàng đều tìm nhưng lại không thấy Ái Nhược Lam đâu. Chàng bất lực quỳ xuống đất, nước mắt đã trào ra. Lần đầu tiên chàng khóc, từ trước tới giờ kể cả khi cha mẹ chàng mất chàng chưa từng khóc, đây là lần đầu chàng khóc vì người mà chàng yêu.

- Nhược Lam rốt cuộc nàng đang ở đâu? Nàng mau ra đây đi, ta biết ta sai rồi mà. Nàng đừng giận ta nữa, mau xuất hiện đi mà, Nhược Lam....

Đúng lúc ấy, Lộ Cảnh Vũ đi qua, thấy Dương Lục đang suy sụp ở ngự hoa viên, chàng vội chạy đến hoảng hốt đỡ lấy Dương Lục:

- Hoàng thượng, ngài không sao chứ?

Mau đứng dậy đi.

Dương Lục không phản ứng, chàng chỉ lắc đầu. Đôi chân chàng cũng không còn đủ sức lực để đứng vững nữa rồi. Vừa hay, trời bắt đầu đổ cơn mưa rào. Cơn mưa ngày càng nặng hạt, Lộ Cảnh Vũ dù cố sức kéo Dương Lục đứng dậy nhưng vẫn vô ích. Dương Lục đẩy tay Lộ Cảnh Vũ ra, giọng nói đã lạc đi rất nhiều:

- Ngươi mau vào trong đi, ta muốn ở một mình.

Lộ Cảnh Vũ không lỡ để Dương Lục ở lại liền ở lỳ đấy cùng chàng. Dương Lục thấy vậy quát lớn:

- Còn không mau đi đi.

Thấy không thể ở lại được Lộ Cảnh Vũ liền rời đi. Cơn mưa cứ trút xuống một cách nặng nề giống như tâm trạng của Dương Lục trong lúc này vậy. Trái tim chàng như vỡ vụn dưới cơn mưa. Chàng chỉ mong khi Ái Nhược Lam nhìn thấy chàng như vậy liền xót xa mà chạy đến ôm chàng. Nhưng đợi mãi...đợi mãi Ái Nhược Lam cũng không tới. "Nàng thật sự đã rời đi rồi. Nàng đã bỏ ta thật rồi. Không có nàng sau này ta biết phải sống sao đây. Nhược Lam." Đến cuối cùng cũng chỉ còn lại mình Dương Lục cùng với màn mưa không ngừng, khép lại một cuộc tình dang dở. Vẫn còn bao nhiêu hoài bão, dự định. Có những việc vẫn chưa kịp làm nay lại phải bỏ đi rồi. Tất cả thật sự kết thúc rồi.