Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 179: Chuyện cái khăn



Kỵ Danh dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề, khẽ nghiêng đầu nhìn qua thấy mũi kiếm đã kề ngay bụng và mũi kiếm ấy bắt đầu lia xuống thắt lưng rồi đến hạ bộ.

“Vương gia đang tìm gì hả?” - Lam Ninh vô cùng thắc mắc.

“A Tịnh, đưa vương phi về phủ!” – Đằng Cảnh gọi A Tịnh đang đứng gần đó.

“Tuân lệnh vương gia!” – A Tịnh dìu Lam Ninh đi.

Lam Ninh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, bất ngờ được A Tịnh đưa đi thì đi thôi chứ thật sự là vương phi đang rất nhiều chuyện muốn ở lại xem tiếp nhưng chắc bộ phim này quy định độ tuổi người xem rồi.

Vừa đến phủ đã thấy tiểu Phấn đứng đó, cô ấy vừa mỉm cười với vương phi nhưng thay đổi hẳn thái độ khi thấy A Tịnh. Cái tật tò mò của Lam Ninh không bỏ được, vội chạy lại hỏi thăm tiểu Trúc đang tách sầu riêng ngay ở cửa vào.

“Muội có biết chuyện gì xảy ra không?” – Lam Ninh ngồi xuống trước mặt tiểu Trúc.

Tiểu Trúc nghe vương phi hỏi suy nghĩ một lát chợt nhớ ra chuyện vào cái đêm hãi hùng mấy hôm trước.

Chuyện là hôm đó tiểu Phấn được Lam Ninh cho về nghỉ sớm, hôm đó có Đằng Cảnh đến để dùng cơm cùng và công chuyện cũng chẳng có là bao một mình tiểu Trúc có thể lo được.

Tiểu Phấn trở về phòng tắm rửa, theo thói quen khi vừa tắm xong cơ thể còn ướt nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm to đợi người khô thì mặc vào đang thoải mái đi ra thì A Tịnh cũng vừa bước vào. Mà xui làm sao lúc đó có một cơn gió “mất nết” thổi làm cái móc tạm bợ ở trên ngực vô tình bung ra. Vừa rớt ra tiểu Phấn đã vội bắt lại nhưng A Tịnh đã thấy được tí tí đôi gò bông đào.

Với tính cách của tiểu Phấn dù không có quần áo nhưng lúc nào cũng mang theo kiếm, lập tức rút kiếm ra bay lại chỗ A Tịnh. Thị vệ A Tịnh đang cầm đồ vội buông ra lấy cái rỗ làm lá chắn nhưng lá chắn này quá mỏng chống không nổi.

“Ta xin lỗi, ta quá vô ý vừa lúc nãy ta có gõ cửa với kêu trước nhưng không thấy ai trả lời nên mới mạo mụi đi vào!” – A Tịnh lấy võ kiếm đỡ trong sự bất lực.

Tiểu Phấn dường như không đặt lời giải thích của A Tịnh vào tai liên hoàn chém vào người A Tịnh.

“Ta nói thật, ta không thấy gì cả!” – A Tịnh yếu ớt giải thích.

“Da ta có trắng không?” – Tiểu Phấn vừa chém vừa hỏi

“Ừm, có hơi trắng hồng!” – A Tịnh trả lời thật lòng không hề do dự.

Sau khi tiểu Trúc chuẩn bị cho vương phi ngủ xong thì cũng trở về phòng tắm rửa để tiếp tục đến để trực đêm. Vừa về đến thì nghe bên trong bao nhiêu thông tin hỗn tạp, tiểu Trúc vội chạy đến nhìn vào thấy tỷ tỷ mình trên người mỗi mảnh vải che đang cầm đao chém liên tiếp vào người A Tịnh lúc nãy thanh kiếm của tiểu Phấn đã bị A Tịnh ném ra xa.

Đối với cái đầu óc đen tối của tiểu Trúc thì liền liên tưởng đến những chuyện hay ho, ánh mắt hóng hớt tiếp tục nhìn vào nữa. Biết có người đến hai người dừng hành động chém giết, A Tịnh nhân lúc tiểu Phấn lơ là vội chạy đi nhanh hơn gió ở lại thêm chút chắc toi mạng.

“Chuyện là thế đó ạ! Nên bây giờ mỗi lần tỷ tỷ thấy A Tịnh là hận không bay vào chọc đuôi mắt huynh ấy!” – Tiểu Trúc miệng đầy mùi sầu riêng.

“Chuyện lớn như thế sao giờ muội mới kể cho ta biết?” – Lam Ninh trách móc.

“Muội nhớ quá nhiều chuyện nên quên mất chuyện hệ trọng này!”

Lam Ninh biết A Tịnh là người trong sạch không phải kẻ sắc lang luôn hành động chừng mực nhưng kĩ như thế nào lúc nào cũng phải gặp phải sai sót, cầu mong tiểu Phấn sẽ nguôi giận mà tha thứ cho A Tịnh đáng thương.