Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 184



Ông bước lại bàn, kéo ghế ra chú của Lam Ninh cũng đi lại và ngồi xuống. Lần đầu ông trải lòng về câu chuyện trong quá khứ của ông cùng những người đồng đội cũ.

Năm đó văn hóa phương tây dần du nhập vào nước ta, xuất hiện những thương nhân giàu có họ có những thú vui khác với người phương đông chúng ta. Thích sưu tầm những đồ vật cổ xưa từ tiền cổ, đồng hồ đến các vật dụng trong sinh hoạt hàng này. Lúc đó chúng ta không ngờ chiếc đồng hồ bám đầy tro bụi, dây cót cũng không lên nổi lại được người ta chào mua bằng cả gia tài tính ra có thể bằng gia đình có thu nhập tầm trung, còn những món đồ khác nhiều năm tuổi hơn thì số tiền lại càng cao hơn.

Chúng ta cũng chẳng mảy may quan tâm cho đến khi trực tiếp tham gia vào một buổi đấu giá của giới thượng lưu, tại nơi đó không có bất kỳ sự phân biệt giai cấp hay giới tính gì, có thể những người đi vào mặt quần áo xuề xòa không một xu dính túi nhưng khi bước ra họ có thể trở thành người giàu nhờ các món đồ mang theo.

Đi được một lần sẽ có lần thứ hai, gần như ông đã bị cuốn theo và ông bắt đầu tìm cho mình những món đồ ưa thích. Một người vừa có tiền vừa có địa vị trong xã hội lúc bấy giờ ông đã sưu tầm cho mình nhiều món trang sức của nữ nhân, ông luôn bị cuốn hút bởi những thứ lấp lánh, nhiều màu sắc hơn là những món đồ một màu trong chẳng có sức sống gì cả. Và đến bây giờ vẫn thế, ông vẫn luôn tìm những món trang sức quý giá dành tặng cho cháu cưng của ông.

Trong một lần tham gia một bữa tiệc của những nhà sưu tầm, ông đã gặp đội trưởng và đội phó của mình cũng là những người điên cuồng thích chơi đồ “cũ”, từ đó cả ba người đi cùng nhau. Sau giờ làm nhiệm vụ trên quân dội, cả ba người điên cuồng đi tìm kiếm, lục lọi những món đồ cổ trong những đống đổ nát, thậm chí nơi biển sâu thăm thẳm, nơi núi non hùng vĩ có thể chúng đang được chôn sâu trong lớp đất đen đó.

Do cả ba đều rèn luyện trong quân đội nên nhiêu đó đâu có cực khổ gì, họ coi đó sự giải trí xa hoa và cũng do đi nhiều nên vô tình gặp hai người triệu phú trong giới đồ cổ đang bị treo lơ lửng trên cành cây nhỏ xíu. Sau khi cứu lên hỏi ra mới biết hai người lên núi bị gấu rượt chạy tới vách thắng lại không kịp nên lọt xuống luôn. Cũng nhờ vậy hội mới có thêm hai thành viên nữa nâng lên năm người, mỗi người có một biệt tài riêng góp lại thành một sự hoàn hảo tuyệt vời.

Cả năm nổi tiếng trong nước lẫn cả nước ngoài, nhiều người nổi tiếng đến gặp để được sở hữu những món đồ vô giá có một mà không có hai. Lúc bấy giờ không ai là không ai không biết đến họ, nhờ có năm người này nên nhiều người thoát ra khỏi sự nghèo khổ, bệnh tật và nợ nần.

Nhưng có lẽ mọi người đã quá đấm chìm vào màu vàng của thứ ánh sáng huyền ảo đó và gần như không lối thoát. Một ngày bão lớn kéo đến, cả năm người đi đến một hang động nằm sâu trong rừng thuộc một thôn nhỏ.

Họ đi theo lời hướng dẫn của một người dân địa phương, người này vô tình thấy một ánh sáng phát ra từ hang động này nhưng vì trong này nhiều côn trùng nguy hiểm và cả nhiều rắn độc nên không ai dám vào.

Những vấn đề nhỏ này đâu làm chùn bước cả năm người, họ đã nhanh chóng đi vào sâu trong hang và đúng như lời người đó nói thứ phát sáng đó phát ra từ ngọc bội nằm sâu trong bức tường đoán chừng hơn cả ngàn năm tuổi, họ phải đục đẻo hơn ba ngày ba đêm mới đưa ra một nửa mảnh ngọc, còn nửa kia không tài nào lấy ra được. Mọi người mang một nửa mãnh ngọc đó đến viện triễn lãm, nhờ ngọc bội này họ nhanh chóng nổi tiếng hơn nửa.

Nhưng cả năm người không biết rằng khi đưa một nửa miếng ngọc bội ra khỏi nơi nó thuộc về đã mang đến bao nhiêu tai họa giáng xuống từng người một.

Đầu tiên là đội trưởng, ông trong một lần là nhiệm vụ tại biên giới thì bị bom nổ mất xác, một người trưởng thành nặng trên 70 kí chỉ còn lại 200 gram. Ông đã hi sinh khi vừa bước qua tuổi 30.

Người kế tiếp là đội phó, ông tham gia huấn luyện cho binh sĩ trong quân ngũ hôm đó là ngày hướng dẫn ném lựu đạn. Trước khi tham gia thực hành toàn bộ lựu đạn được kiểm tra rất kĩ có những quả đạt tiêu chuẩn và có những quả không đạt không có khả năng phát nổ được sẽ mang đi hủy tránh nhầm lẫn. Vì hôm đó quá bận rộn nên đội phó đảm nhiệm luôn công việc này và trong quá trình mang đi một trong những trái lựu đạn đã nổ làm cho đội phó không phản xạ kịp, ông đã hi sinh vào đúng sinh nhật lần thứ 30 của mình.

Những người đồng đội, người anh em trong nhóm lần lượt lìa xa ông làm ông sinh ra nghi ngờ, không thể nào những tai nạn đều xảy ra một cách trùng hợp đến thế và lần nào cũng đều liên quan đến lửa. Ông đã tự mình điều tra, mặc dù không tin mấy vào chuyện tâm linh nhưng ông đã không ngờ rằng những chuyện đau thương đến sau khi họ mang miếng ngọc bội kia về.

Khi ông nhận ra thì đã quá trễ, hai người đồng đội cuối cùng của ông cũng đã thiệt mạng trong một vụ hỏa hoãn khi cả hai tham gia vào bữa tiệc của giới thượng lưu và hai người cũng vừa tròn 30.