Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 193



Thật sự hôm nay vô cùng chán trong triều cũng không có gì quan trọng, dường như trước khi đi Đằng Cảnh đã giải quyết hết tất cả công việc để Lam Ninh bớt việc. Cuối cùng cũng xong, bây giờ vương phi khao khát chiếc ghế bập bênh thân quen của mình.

“Không biết tiểu Trúc có hoàn thành công việc ta giao không hay ngồi gầy sòng bạc bên đó nữa?” – Lam Ninh vô cùng lo lắng.

Đang chuẩn bị đi về thì trưởng công công chạy ra mời vương phi vào cung chính, Lam Ninh không biết có chuyện gì nên cũng bán tính bán nghi.

“Đệ muội, ta nhớ muội quá trời!” – Hoàng hậu vui vẻ bổ nhào vào người Lam Ninh.

Ngày thường hoàng thượng cũng đã kịp thời ngăn cản và răng đe hoàng hậu khi gặp chuyện gì phấn khích hay vui quá cũng không chạy hoặc nhảy cưng cửng lên, thật may hôm nay hoàng hậu nhớ.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, lúc nãy trưởng công công chạy ra mới muội, muội còn tưởng có chuyện gì gì đó!” – Lam Ninh cười ngượng.

“Tại ta nghe nay muội lên triều nhất thời vui quá nên không kịp dặn dò ông ấy đã làm đệ muội hoãng sợ rồi!”

Thì ra hôm nay hoàng hậu muốn mời Lam Ninh dùng bữa sáng cùng, sẵn đây tâm sự chuyện chị em bạn dì. Ngày thường Đằng Cảnh giữ vương phi ghê quá nên đâu ai dám ngỏ lời gì.

Sau khi dùng bữa xong cả hai đi dạo quanh mấy vườn hoa, đây là nơi mà hoàng hậu vô cùng tâm đắc và đối với Lam Ninh cũng vô cùng thích thú vì những loài hoa nơi đây đều là những giống quý rất thích hợp để pha trà, đặc biệt là thành phần trong một vài dự án chế thuốc mới của Lam Ninh.

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy khao khát của Lam Ninh vương phi, hoàng hậu cũng đủ hiểu và lo lắng cho những bông hoa màu sắc của mình. Dù không nỡ nhưng sau một lúc bàn tính giá cả thì hoàng hậu cũng đã “chốt kèo”.

“Ta thật không nói lại muội, tài thuyết phục của muội thật đáng gờm!” – Hoàng hậu cạn lời với Lam Ninh.

“Ưm, muội nghĩ ra một cách để kiểm tra độ chỉnh xác và tỉ mỉ của binh lính trong vương phủ trong mấy ngày tập luyện vừa qua!” – Ánh mắt nham hiểm.

Lam Ninh lập tức nhắn với tiểu Phấn tập hợp binh lính trong vương phủ đến ngự hoa viên của nương nương.

Bảo Thạch đang xử lý công vụ thì nghe tiếng bước chân đi nhìn ra thì thấy toàn bộ binh lính trong vương phủ đang di chuyển theo sự chỉ dẫn của tiểu Trúc và Phỉ Lan. Quốc sư vô cùng ngạc nhiên, vội lấy cái áo choàng chạy theo và điểm đến là ngự hoa viên hoàng cung.

“Chào mọi người, chúc mọi người một ngày tốt lành!” – Lam Ninh hô to.

“Chúc hoàng hậu nương cùng vương phi một ngày tốt lành!” – Mọi người đồng loạt hô to.

Lam Ninh đứng đó kế bên là tiểu Phấn, tiểu Trúc, Phỉ Lan và cuối cùng là A Tú nhìn vô cùng oai vệ.

“Để kiểm tra công sức tập luyện của mọi người những người qua thì hôm nay ta có một bài kiểm tra nhỏ. Trên tay mọi người là những chiếc làn, mọi người sẽ hái hoa theo sự phân công của từng khu. Đây là công việc đòi hỏi sự nhẹ nhàng, dứt khoát, cẩn thận và tinh thần đồng đội cao!” – Lam Ninh nói to hết nổi nên nhờ trợ giúp của loa.

“Khi mỗi nhóm hoàn thành sẽ tập kết lại, nhóm nào hoàn thành xuất sắc và hoa không bị rụng cánh, không bị dập thì sẽ có phần thưởng! Mọi người đã nắm rõ hết chưa?” – Tiểu Phấn tiếp lời vương phi.

“Đã rõ rồi ạ!” – Không khí phấn khích.

“Vậy thì bắt đầu thôi nào!” – Hoàng hậu vô cùng phấn khích mượn loa của vương phi hô vang.

Bảo Thạch đứng một góc nhìn cách mọi người làm, vô cùng nhẹ nhàng và áp dụng những tuyệt kỹ vương phi đã hương dẫn trước đó. Cách làm này vô cùng thông minh, vừa kiểm tra được năng lực, vừa kích thích tinh thần làm việc của mọi người và giúp vương phi thu hoạch nhanh không tốn thời gian.

Thấy Bảo Thạch đứng xem Lam Ninh vẫy tay kêu lại đó giúp vương phi quan sát lần này quốc sư không còn nghi ngờ gì nữa vui vẻ đi đến chỗ vương phi. Đúng là vương phi của vương gia thì không phải người có suy nghĩ bình thường được. Tối nay quốc sư sẽ viết thư cho vương gia kể về những chuyện trong những ngày qua vô cùng ấn tường và cũng vô cùng hào hứng.

Hôm nay vương gia cùng mọi người đào tiếp chỗ hôm qua xem có thu được thành quả nào khả quan hơn không.

“Đã gần trưa rồi!” – Đằng Cảnh thất vọng.

“Vương gia, vương gia có mạch nước ngầm ạ!” – Một binh lính vui mừng báo tin.

Đằng Cảnh đi vội lại xem thì đúng thật có một mạch nước ngầm, mạch nước này chảy từ nơi khác lại nên sẽ khó nhìn ra cũng như phải đào thật sâu và đào rộng ra mới thấy.

Trưởng thôn nghe tin báo lập tức chạy vội ra xém chút nữa là vấp cục đá ngã nhào rồi may nhờ A Tịnh đỡ lấy.

“Có nước rồi, có nước rồi cả làng ơi!” – Ông nói trong nước mắt.

Bây giờ quân lính cùng người dân thay phiên nhau đào để dẫn nguồn nước về làng, cũng như là khoan giếng để trữ nước sử dụng.

Đến đêm trong nhà trưởng thôn nghe được tiếng trò chuyện của ông cùng cháu gái ông nay vừa tròn 18 tuổi, tên là Hoa Thúy.

“Ông ơi, cháu muốn lên kinh thành để được học tập những điều hay để về phát triển làng mình với cháu học thêm nhiều cách thêu thùa, may vá để giúp đỡ chị em trong làng!”

“Con có tấm lòng muốn giúp làng nhưng trên đó nơi đất khách quên người, nhiều nguy hiểm ông không an tâm!”

“Ông ơi! Lúc mà vị vương gia đó về kinh thành con xin đi theo như thế trên đường sẽ an toàn, thêm một mình con chắc ngài ấy sẽ không tính toán gì đâu!” – Hoa Thúy đưa ra đề xuất.