Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 217



Hoa Thúy đúng là không biết nhìn người, từ đầu người ta đã nói là đã có vương phi rồi thế mà vẫn cấm đầu vào để giờ phải chịu khổ rồi.

“Ngươi biết không sáng nay ta được trưởng công công gọi vào hầu trà cho các vị quan thần, ta đã gặp được vương phi trông vương phi oai lắm!”

“Ngươi may mắn thật, ta ở bên cung thái hậu suốt chưa từng diện kiến được vương phi!”

“Ta nghe vương phi sẽ phát thuốc cho tất cả người dân trong kinh thành để phòng bệnh á!”

“Người tốt bụng thật, ta mong được gặp vương phi một lần!”

Sau khi hai thái giám rời đi, Hoa Thúy loay hoay trong núi rau đi ra với ánh mắt đầy toan tính. Không cần suy đoán, nhìn thôi đã đủ hiểu cô ta muốn làm chuyện gì, muốn ám hại Lam Ninh vương phi mà không màng đến an nguy của người dân trong kinh thành.

Nhưng thật sự Hoa Thúy đã quá khinh địch rồi, nơi đây là đâu là kinh thành không phải vùng quê xa xôi kia, nơi đây còn là vương phủ và người tiếp quản là Lam Ninh.

“Thưa vương phi, toàn bộ số thuốc đã được giao đến tất cả các nhà thuốc, y quán, và trạm dịch một cách an toàn!” – Cận Nhị đến báo tin.

Lúc sáng Lam Ninh dâng tấu đến hoàng thượng là Lam Ninh chắc chắn hoàng thượng sẽ phê duyệt nên cô đã cho người vận chuyển đến trước, buổi sáng là lô cuối cùng rồi. Cái này là đi trong lặng lẽ về trong sự bình an và tất cả chỗ thuốc kia đều có binh lính của vương phi tiếp nhận bảo vệ an toàn. Hoa Thúy đã chậm nhiều bước rồi, người như cô ta không bao giờ chạm đến vương phi.

“Vương gia thế nào rồi?” – Lam Ninh hỏi từ tiểu Phấn.

“Thưa vương phi, vương gia đã bắt đầu trở lại với công việc tham gia vào việc triều chính và ăn uống bình thường lại rồi ạ!” – Tiểu Phấn nhìn qua một loạt các ghi chép.

“Phải cho chàng ấy biết việc công và việc tư khác nhau, cái nào ra cái đó không thể vì cá nhân mà ảnh hưởng đến tập thể được!”

“Vâng ạ, thời gian gần đây thái tử luôn đi chung với vương gia hỗ trợ lẫn nhau!”

“Không phải hỗ trợ mà là tìm nguồn an ủi! Ây mấy ngày nay mệt quá rồi cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức rồi sau đó chúng ta đến thăm “trắc phi”, chuyện lần trước ta vẫn chưa đá động vào chút nào!” – Lam Ninh tâm trạnh vô cùng thư thả.

Đằng Cảnh cố gắng lắm nhưng chỉ qua nổi mười lăm ngày không gặp vương phi, đến đêm ngày thứ mười sáu theo sự mách lẻo của quốc sư thân cận và đồng minh bánh bao nhỏ. Đằng Cảnh đã đi một nước cờ táo bạo là đột nhập phòng Lam Ninh.

“Ta chỉ vào nhìn Lam Ninh một chút thôi, ta chỉ chỉnh chăn cho nàng ấy ngủ không bị lạnh, ta chỉ kéo nhẹ cái cửa sổ lại vì gió sẽ làm nàng ấy thức giấc!” – Đằng Cảnh tự nhủ với lòng.

Đối với một cao thủ thâm niên lâu năm như Đằng Cảnh thì không có việc gì là khó hay quá khó, dễ như một cái chớp mắt Đằng Cảnh đã đột nhập thành công vào phòng ngủ của Lam Ninh.

Sau khi ngài ấy làm tất cả công việc liệt kê ở trên ra ngài ấy càng làm thêm nhiều việc hơn nữa. Khẽ vuốt tóc trên trán Lam Ninh và hôn một cái, à không hai cái, hình như là ba cái mà nhiều quá không đếm nổi và cuối cùng ngài ấy chốt hạ bằng cách kéo chăn ra ngủ chung với vương phi của mình.

“Kế hoạch thành công, mặc kệ ngày mai vương phi trách phạt như thế nào thì chuyện đó vương gia lãnh hậu quả chúng ta vô tội!” – Bảo Thạch mách nhỏ với thái tử.

“Trong kế hoạch này ta cũng góp một phần công sức cũng tới lúc được hưởng chút thành quả rồi!” – Bánh bao nhỏ dõng dạc nói.

“Thái tử muốn chia như thế nào?” – Bảo Thạch ngồi xổm xuống.

“Tất nhiên mỗi người một nữa!” – Thái tử dõng dạc nói.

Không ngờ đây là suy nghĩ của một đứa trẻ đấy, thiệt là ở gần Lam Ninh riết không ai bình thường hết cả. Nhưng trong phi vụ này bánh bao nhỏ đã giúp rất nhiều bằng cách đổi chổ của mình với thúc thúc, công vô cùng lớn nên chia năm – năm là đúng rồi.

Vì đêm qua vương gia được ngủ trong vòng tay của vương phi nên ngủ rất say, còn vương phi bận lo toan nhiều công việc nên cũng rất mệt và ngủ vô cùng say.

Không biết có phải là thần giao cách cảm không nhưng hai người mở mắt cùng lúc.

Đằng Cảnh vô cùng lo sợ đáng lẽ vương gia nên dậy sớm và chuồn đi nhưng tình cảnh bây giờ không cứu nổi nữa rồi nhưng mà ông trời không trêu người, vương phi vẫn chưa tỉnh ngủ nên khi mở mắt ra liền nhắm lại ngủ tiếp. Lúc này Đằng Cảnh chậm rãi bò dậy và lẻn ra ngoài.

“Sao người trễ thế?” – Bảo Thạch lo lắng.

“Sau này ngươi có phu nhân ngươi sẽ hiểu được cảm giác không muốn rời xa là như thế nào!” – Đằng Cảnh vui vẻ.

Lần này Đằng Cảnh hên thôi nếu có lần sau chắc sẽ bị vương phi ném ra khỏi cửa. Hôm nay tâm trạng Đằng Cảnh vô cùng tốt nên ngài ấy quyết định đến thăm hoàng thượng ca ca xem tình hình ông bố ba con như thế nào.

“Lần trước ám vệ của hậu cũng đã tham gia vào cuộc ẩu đả đó, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của nàng sẽ bị ảnh hưởng đấy!” – Hoàng thượng lo lắng.

“Chuyện nhỏ xíu mà bệ hạ cũng lo, hôm đó ám vệ của thiếp có mặt nhưng không làm gì cô gái đó cả! Tính ra nữ ám vệ còn là nhân chứng chính, sợ sau này còn được đệ muội trọng dụng nữa là đằng khác!” – Hoàng hậu bình tĩnh.

“Bệ hạ! Cấp báo, cấp báo! Đại vương gia đang đi đến đây ạ!” – Trưởng công công hớt hãi chạy vào.

“Hả, sao tự dưng trời yên biển lặng mà đệ ấy vào đây làm gì!” – Hoàng thượng cảm thấy hoang mang.