Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 227



A Tịnh không thể kiềm chế cảm xúc nổi khi chủ tử của mình bị người khác nói như thế, lửa giận đang bùng cháy dữ dội trong người và có hiện tượng sắp phun trào.

Tiểu Phấn đi về phòng vương phi sắp xếp lại quần áo, A Tịnh cũng đi theo sau dường như là muốn rửa hận cho vương gia. Những binh lính đi tuần nhìn thấy đại thị vệ thì hành lễ chào nhưng đáp lại mọi người là vô tâm không hề đếm xỉa, bây giờ tâm trí lẫn ánh mắt đều dán chặt lên tiểu Phấn giống như con chuột dính vào keo dính chuột.

Tiểu Phấn cũng thừa biết A Tịnh đi theo sau mình nhưng cô ấy không quan tâm nhưng tình huống tiếp theo thì tiểu Phấn không ngờ tới, chắc chắn trong cuộc đời cô có tưởng tượng nát óc cũng không vẽ ra được viễn cảnh này.

Khi tiểu Phấn bước qua cánh cửa, A cũng bước qua theo và hai cánh cửa chính đóng sầm lại. Tiểu Phấn vô cùng ngạc nhiên, lập tức quay người ra sau thì A Tịnh đã “vồ” đến như hổ đói.

Nhanh chóng tiểu Phấn vào tư thế phòng về nhưng đã trễ qua rồi, một tay A Tịnh đã nắm gọn hai bàn tay của tiểu Phấn.

Dù cho tiểu Phấn có là một cô gái công dung ngôn hạnh, văn võ song toàn, tài trí hơn người,… thì một điều không bao giờ thay đổi là tiểu Phấn nhỏ bé và cô là nữ nhân sẽ yếu thế hơn nam nhân.

“Ngươi làm gì thế, muốn chết hả?” – Tiểu Phấn hét vào mặt A Tịnh.

“Trong tất cả các nhiệm vụ của ta có một nhiệm vụ rất quan trọng, nếu bất kì kẻ nào ngoài vương phi lăng mạ vương gia đều phải bị trừng trị thích đáng!” – A Tịnh nhấn giọng kèm một ánh mắt nhìn tức giận tiểu Phấn.

“Trong những quy định riêng của vương phi cũng có đề cập, những ai mà làm vương phi buồn bao gồm cả vương gia thì đều xử như nhau không phân biệt tầng lớp!” – Tiểu Phấn nói chắc chắn như đinh đóng cột.

“Nhưng cô biết rằng mình đang là người yếu thế!” – A Tịnh ra vẻ.

“Ngươi thì làm gì được ta!” – Tiểu Phấn ra vẻ khinh khi.

Bao nhiêu tôn nghiêm của một người đàn ông đều dồn lên đến não A Tịnh, chưa bao giờ A Tịnh cảm thấy tức giận dù trước đây vương gia đã cho A Tịnh leo cây “n” lần, cậu ấy cũng không bao giờ than vãn dù nữa chữ.

“Ta không phải người của vương gia, càng không phải người vương phủ và không có điều gì cản trở được ta!” – Tiểu Phấn thêm dầu vào lửa.

“Cô!” – A Tịnh lại tức giận hơn nữa.

“Ta đến đây đầu tiên là ý chỉ của hoàng hậu nương nương, sau này thì do ta ngày càng quý trọng vương phi xem vương phi như người thân đặc biệt của ta nên ta không muốn người buồn, không hề đề cập đến vương gia!” – Tiểu Phấn tiếp tục nói.

“Nhưng từ khi vương phi chính thức ở lại vương phủ thì vương gia của ngươi đã làm gì được cho người, ngoài việc gây ra một mớ bòng bong và bây giờ lại đem về một con hồ ly tinh xảo quyệt xém chút nữa…!” – Tiểu Phấn ngày càng lớn tiếng quát vào mặt A Tịnh.

Đến bây giờ A Tịnh không còn kiềm chế được nè, bàn tay ngày một siết chặt đôi bàn tay tiểu Phấn chắc tiểu Phấn rất đau nhưng không hề thay đổi biểu cảm trên mặt. Hai mắt nhìn nhau trào máu họng, tiểu Phấn sợ ai hắn trừng mình thì mình trừng lại ai chớp mắt trước thì thua thôi.

A Tịnh nhìn vào chiếc miệng luôn buông ra những lời cay độc nói xấu vương gia, A Tịnh không kiềm chế được nữa liền hôn lên đôi môi ấy. Tiểu Phấn vùng vẫy dữ dội, dùng chân đá vào người A Tịnh rất mạnh và rất đau nhưng không hề hấng gì giống như muỗi đốt Inox.

Sau khoảng mười giây thì A Tịnh mới buông ra, nhìn gương mẳ kinh hãi của tiểu Phấn. Bản thân mình như được đà lấn tới vô cùng thõa mãn chiến tích của mình.

“Sao nào, mắng tiếp đi lúc nãy cô đã mạnh miệng lắm mà!” – A Tịnh cười nhếch mép.

“Hừ! Ta chỉ xem như chó cắn!” – Tiểu Phấn vẫn tỏ vẻ khinh khi.

“Ha! Chó cắn, được thôi!” – A Tịnh lại ép chặt người tiểu Phấn lại.

Đã mang tiếng chó cắn người thì cắn tiếp, A Tịnh tiếp tục hôn tiểu Phấn sau đó còn vạch cổ áo tiểu Phấn ra và cắn lên vai cô ấy.

Tiểu Phấn vô cùng thất thần, cảm giác như bao nhiêu sức lực của mình đều bị tên nam nhân hút đi. Hai chân tiểu Phấn đứng không vững nữa chuẩn bị khuỵa xuống, A Tịnh nhanh chóng đỡ lại và ôm tiểu Phấn vào trong lòng.

“Ngươi ăn hiếp ta!” – Tiểu Phấn chảy nước mắt.

“Ngoan, ta xin lỗi! Ta đã làm cô hoảng sợ!” – A Tịnh nhìn lại và chỉnh trang y phục của tiểu Phấn lại.

Ủa! Ở đâu ra chân lý hôn con gái người ta đã rồi xin lỗi vậy ông thần! (lời bà tác giả)

Cùng lúc này Đằng Cảnh cùng Lam Ninh trở về sau một chuyến dạo chơi, vừa đẩy cửa vào thấy A Tịnh đang ôm tiểu Phấn cả hai người đã vô cùng ngạc nhiên, sau đó cũng ngộ ra chân lý cuộc sống.

“A ta xin lỗi vì đã vào phòng mình mà không gõ cửa!” – Lam Ninh rón rén.

“Ờm… ta cũng quên đã không nhắc nhở phu nhân của mình, ta xin lỗi!” – Đằng Cảnh đỡ lời Lam Ninh.

“Đi thôi Đằng Cảnh, ta qua phòng chàng!” – Lam Ninh nhanh chóng rút lui. Tiên Hiệp Hay

Đằng Cảnh nghe Lam Ninh qua phòng mình tâm tình vui lại càng vui hơn nên nhẹ nhàng dìu Lam Ninh đi và đóng cánh cửa đó lại, trả lại không gian yên tĩnh như ban đầu.